Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp, khiến Đường Tống không hiểu.
Cái tay kia lại thu về, trái tim bị moi ra từ sau lưng bị Mục Tiểu Trạch tiện tay quăng đi, ném trên mặt đất. Không đợi Tiểu Quách phản ứng, cánh tay phải của hắn bị Mục Tiểu Trạch xé xuống tựa như xé giấy.
"Ngừng ——" bên ngoài cửa đá, một thanh âm trầm thấp vang lên.
Đường Tống nhiều lần sụp đổ, nước mắt từ đáy mắt trượt xuống dừng trên gương mặt, bụi đất trong không khí chung quanh cũng bỗng nhiên treo giữa không trung, thời gian dường như ngừng lại. Mà tiểu Quách và Mục Tiểu Trạch thì an tĩnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá kia.
Cửa đá bị người từ bên ngoài mở ra, đứng ở cửa ra vào là một người đàn ông cao gầy, thân mặc âu phục màu đen, đeo một cà vạt màu đỏ, giẫm lên giày da đen bóng nhàn nhã đi đến.
Trong tay người này cầm một cây thủ trượng cực kỳ tinh xảo, nắm trong tay một viên ngọc màu đen.
Có thể nhìn ra, cây thủ trượng này đối với hắn, là tương trưng cho thân phận.
Ánh mắt đảo qua tràng cảnh trong nham động, nhìn thấy Tiểu Quách đã bị moi tim, xé tay, lắc đầu "Chậc chậc chậc..." Sau đó nhìn Mục Tiểu Trạch sau lưng theo dõi hắn, chỉ một cái liếc mắt, đầu liền bị Mục Tiểu Trạch hái xuống.
Thân thể Tiểu Quách giống trang giấy ngã xuống.
"Không tệ, không tệ." Gã đàn ông mang theo vui mừng ý cười, đánh giá Mục Tiểu Trạch, nói: "Ngươi gϊếŧ đồng loại là vì ngươi còn ý thức, không đành lòng nhìn người ngươi yêu cứ như vậy bị gϊếŧ chết đúng không?"
Đôi mắt Mục Tiểu Trạch trống rỗng vô thần nhìn về phía gã đàn ông này, không đáp lại bất kỳ điều gì. Trong tay còn nắm chặt đầu lâu của Tiểu Quách, hướng sau lưng ném một cái, giống bóng da lăn xuống trong góc.
"Người có tâm, mới có thể trở thành cương thi chân chính. Không phải..." Nhìn chằm chằm thân thể Tiểu Quách, cười lạnh một tiếng: "Chỉ là cái xác không hồn, có thể dùng làm gì?"
Nam nhân trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo một loại quý khí đặc hữu, cầm lấy thủ trượng tinh mỹ trong tay, đứng trước mặt Đường Tống, màu sắc đôi con ngươi giống như phỉ thúy, bịt kín một tầng sương mù thật mỏng, nhìn thấy Đường Tống cho dù lúc này bộ dáng chật vật, lại giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Giơ tay lên muốn lau đi lệ trên mặt cô, nhưng lại cảm thấy tùy tiện một chút lại sẽ làm hại đi vẻ đẹp vốn có của cô, liền thu tay về.
"Dù là trước kia, hay là hiện tại... Vì sao ngươi luôn chịu vì nàng mà đi chết đây?" Gã đàn ông nói xong nhìn lướt qua thi thể Tiểu Quách, nếu không phải Mục Tiểu Trạch ra tay, hắn cũng sẽ ra tay ngăn cản. Gã nói xong lại than nhẹ một tiếng: "Nếu ta đến chậm một bước, ngươi thật đã chết rồi."
Không những chuyện xảy ra vừa rồi, mà là lúc Đường Tống bị nữ quỷ bắt được trong đường hầm, nếu như không phải hắn dừng lại thời gian chặt đứt tay phải của nữ quỷ, trái tim của cô đã không còn.
Nghĩ đến những điều này, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến An Nhã ở bên cạnh, đôi mắt ôn nhu trong nháy mắt trở nên âm lãnh, đáy mắt lại hiển hiện một tia sát ý, bất quá rất nhanh liền ẩn đi.
Thấy An Nhã hô hấp không thoải mái, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của gã hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh tay Đường Tống, gã đưa tay nâng lên tựa như cầm bảo bối, cả người cúi xuống chỗ miệng vết thương say mê dùng cái mũi hít một hơi thật sâu mùi vị máu của Đường Tống.
Sau đó dùng lực bóp, vết thương trên cổ tay còn chưa khép, lại thấm ra máu. Bởi vì nguyên nhân thời gian ngừng lại, huyết dịch cũng không có chảy xuôi mà tạo thành khối hình.
Một tay gã nâng máu của Đường Tống, một tay dùng băng vải buộc chặt miệng vết thương, nện bước chân đến bên người An Nhã. Đến bên cạnh nữ thi kia trước, mặt không đổi sắc lấy cây trượng gõ trên mặt đất, thi cốt phát ra âm thanh "Ầm ầm —— ầm ầm ——", sau đó vỡ ra.
Xương trắng lập thể, dường như biến thành một mảnh giấy trắng.
"Muốn đầu thai? Thật sự là ý nghĩ hão huyền."
Sau đó không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc đem An Nhã từ dưới đất xách lên, hung hăng đè lên tường, nhìn ấn chú trong mắt trái của cô, cười lạnh: "Ta thật không hiểu, sao ngươi phải đối xử với chính mình như vậy. Còn may chủ nhân vẫn như cũ hiểu ngươi, sợ một mình ngươi bên ngoài chết cũng không ai mai táng, ăn nó đi ngươi sẽ giảm bớt rất nhiều thống khổ." Nói xong đưa máu nhét vào trong miệng An Nhã.
Huyết dịch vừa vào miệng trong nháy mắt bị hút sạch, sau khi An Nhã nhếch môi, đầu tiên là nhíu mi, bên trong người một trận quay cuồng lên, sau đó mở mắt ra nhìn trừng trừng lấy gã đàn ông ở trước mắt.
Ánh mắt này khiến gã hoảng sợ liên tục lui về sau ba bước, chớp mắt một cái trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Đó là một đôi mắt giống như đá quý màu xanh sáng rực, bất quá rất nhanh lại khôi phục thành màu đen.
Dù cô gái trước mắt suy yếu như vậy, sự sợ hãi đã ăn sâu bén rễ trong lòng, giống như một mảnh lưới vô hình hắn trốn không thoát.
Chỉ là cái lưới này thoáng qua tức thì bị nứt vỡ, một tiếng cười lạnh tự giễu.
"Bây giờ ngươi, có thể làm khó dễ được ta?"
Giọt máu đó đối với An Nhã mà nói, thật giống như linh đan diệu dược. Chú ấn trong mắt trái không chỉ biến mất không thấy gì nữa, thân thể cũng dễ chịu rất nhiều. Cả thân thể ngửa ra sau dựa lưng vào vách tường, giống như lười biếng ngước mắt nhìn gã đan ông ở trước mắt.
Mặc dù người ở trước mắt và lần trước gặp mặt biến hóa rất lớn, nhưng cây thủ trượng và hình dáng khiến người ta căm ghét này, An Nhã làm sao lại không nhớ rõ!
Những chuyện lo nghĩ giống như đều vì sự xuất hiện của người đàn ông này giải quyết dễ dàng.
"Ngươi... Không chết?"
"Suýt chút nữa, liền bị ngươi gϊếŧ." Gã đứng tại chỗ lặp lại, gương mặt mang theo nụ cười, giơ tay lên sửa sang nếp gấp trên bộ đồ tây.
Từ khi An Nhã phát hiện lỗ máu về sau cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, đảo qua bốn phía nhìn tử trạng thảm thiết của Tiểu Quách trên mặt đất, lại trông thấy Mục Tiểu Trạch vẫn ở trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Đường Tống, vì cái gì nàng còn ở nơi này?
Mi tâm hơi nhíu, máu kia...
An Nhã không hề ảo giác, ánh mắt thoáng trầm, nhìn về phía gã đàn ông này.
"Ngươi tốn công tốn sức dẫn ta tới đây, vì cái gì? Gϊếŧ ta? Rồì sao lại cứu ta?" Hô hấp của An Nhã hơi khó chịu.
Gã đàn ông thấy An Nhã khôi phục lại, nắm thủ trượng trong tay, vẻ mặt cao ngạo, khiêu mi nói: "Có thể nói nhiều lời như vậy cũng chính là không sao, ta cũng có thể trở về giao nộp."
"Ngươi đến cùng có mục đích gì?" An Nhã nhíu mày, nhìn bóng lưng của gã, lạnh lùng hỏi: "Nàng ở đâu?"
Trong ánh mắt gã mang theo một tia âm lãnh, cười lạnh nói: "Vấn đề nhiều như vậy, sao không đi thẳng hỏi chủ nhân? Huống chi... Ta tới đây cũng không chủ yếu gặp ngươi." Nói xong, ánh mắt rơi trên người Đường Tống.
An Nhã từ trước tới nay đều không thích gã đàn ông không có một câu lnói thật này, con ngươi trầm xuống, nắm bả vai gã.
"Lông thi, có phải ngươi nuôi?" Vừa dứt lời, An Nhã lại dừng lại...
Bởi vì trên tay gã đang nắm một cái khóa an toàn.
Quay đầu thấy An Nhã chau mày, nhẹ buông đồ vật rớt xuống đất, gương mặt tuấn tú ôm lấy ý cười: "Đồ vật xấu như vậy, sao ta lại nuôi?" Nói xong đồng thời cười ra tiếng. Sau đó nhíu mi, khí lực trên tay An Nhã cơ hồ muốn đem bả vai hắn bóp nát.
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút. Nếu lúc này ta quá đau, thời gian ta coi như không khống chế nổi. Đến lúc đó... Ngươi cũng đừng hối hận." Vừa nói vừa cố ý đem thanh âm ép thấp xuống, "Còn có... máu, chớ lãng phí."
Nói rồi, bả vai nhẹ nhàng dùng lực liền tránh thoát bàn tay An Nhã, gã đắc ý lại cười ra tiếng, mang Mục Tiểu Trạch rời đi.
"Quạ đen!" An Nhã cắn răng, đôi tay nắm chặt, cô hối hận lúc trước không đem nam nhân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ này chém thành muôn mảnh.
Giương mắt nhìn thấy cô gái trước mặt, nhanh chóng đi đến bên cạnh Đường Tống. Chỉ thấy giọt nước mắt đang treo ở trên gương mặt nàng lúc cửa đá sập xuống trượt rơi xuống đất, mà tay cũng đồng thời phát ra "Két cạch ——" thanh âm.
An Nhã dùng hết sức lực, ôm Đường Tống rời đi, bay lên không tiện tay vung ra một đạo phù ra sau lưng, cái kia phù giống như tản mát ra một đạo lá chắn trong suốt.
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng điếc tai nhức óc tiếng vang, sau lưng lực cộm kích cuồn cuộn trùng kích cuốn tới, An Nhã đành phải cắn răng ứng thanh đem Đường Tống ép dưới thân thể.
Mà Đường Tống cũng không biết xảy ra chuyện gì, hình như vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi trước đó, màng nhĩ cơ hồ muốn bị tiếng nổ mạnh đâm thủng.
May mắn tốc độ di chuyển của An Nhã nhanh, nếu chậm một giây, các cô đoán chừng liền bị hòn đá lăn xuống chôn sống.
Tiếng vang qua đi, bình tĩnh lại, đèn dầu chung quanh đã được thắp lên cũng bởi vì chấn động cơ hồ toàn bộ dập tắt, tầm nhìn trong hang trở nên vô cùng hạn hẹp. Chỉ có thể nghe được tiếng hòn đá liên tiếp rơi đi xuống, bốn phía khói lửa và tro bụi tràn ngập, sặc đến nước mắt chảy ròng, cũng khiến Đường Tống triệt để tỉnh táo lại.
Là Mục Tiểu Trạch và Tiểu Quách đồng quy vu tận sao?
Đầu Đường Tống còn ông ông, đưa tay thận trọng sờ lên thân thể không nhúc nhích trên người mình, trong nháy mắt đó cô nhìn thấy An Nhã phi thân cứu được cô.
Lại là cô ấy...
Trong lòng không hiểu đau dữ dội.
Không lo được thân thể đau xót, lập tức đứng dậy đem cô gái trên người đỡ dậy, tiện tay sờ sờ, thân thể của cô ấy là lạnh lẽo như vậy, trong lòng trầm xuống.
"An Nhã... An Nhã..."
Trước mắt thân ảnh liền nằm yên tĩnh, không nhúc nhích.
"An Nhã..." Cảm giác sụp đổ liên tiếp, cơ hồ khiến âm thanh của Đường Tống bắt đầu nghẹn ngào, tựa như có người hung hăng bóp lấy cổ của cô, loại thống khổ này, khó chịu khiến cô nổi điên.
Cô gái trước mắt ở trong mắt Đường Tống lợi hại như vậy, sao lại chết?
Vì sao cô ngốc đến đi bảo vệ một người không tin cô, vì sao cô ngốc đến... Sẽ đi bảo vệ một người vừa quen biết...
Theo Đường Tống, đây hết thảy tựa như nằm mơ.
Nếu như không phải tại quán bar gặp nhau, nếu như không phải cô đi tìm An Nhã truy tìm cái gọi là kết quả, nếu như lúc trước nghe cô ấy...
Có lẽ cô ấy vẫn sẽ tự do tự tại làm chuyện mà cô ấy yêu thích.
Nhưng mà... Sau những ngày ngắn ngủi ở cạnh nhau, những việc ăn ý tự nhiên và cảm giác quen thuộc đối với Đường Tống mà nói, tựa như cảnh tượng bị sương mù che phủ lâu năm sắp tản đi, mà trận nổ này tựa như một trận gió, thổi không còn một mảnh.
Bả vai Đường Tống khẽ run, che miệng, nước mắt rơi xuống trên hai mu bàn tay đầy vết tích tro bụi.
"Thật xin lỗi! Đều là lỗi của tôi, cô đừng chết, thật xin lỗi..." Đường Tống nhiều lần khàn khàn nói, cảm giác tự trách, cảm giác áy náy cơ hồ đem cô đè bẹp.
Cô sớm nên tin cô ấy, sớm nên xem cô ấy như bạn bè.
Thế nhưng hết thảy, đã trễ rồi.
"Ừm... Biết sai, thì tốt. Không cần xin lỗi."
Giọng nói An Nhã mệt mỏi, nhẹ nhàng đáp. Sau đó khóe miệng hơi cong lên, theo sau là âm thanh khục khục hơi buồn bực.