Hủ Linh Chú

Chương 25

Mười một giờ ba mươi phút đêm, nhân viên công tác đứng ở giữa cầu Thiết Phong dẫn theo Đường Tống và Lưu Hâm, còn có hai vị cảnh sát khu vực. Một vị vẻ mặt nghiêm túc cơ thể tráng kiện chính là Đội trưởng Trương, một vị khác là cảnh sát mới anh ta dẫn theo tên Tiểu Quách, không cao lắm, lại bày ra dáng vẻ vừa bước ra đời.

Đầu tiên họ đi vào gần chỗ nạn nhân tự sát trong tàu điện ngầm kiểm tra.

Hàng rào trong trạm xe lửa cũng không cao quá người, mà chỉ đến nửa người. Thông qua giám sát nhìn thấy nạn nhân trực tiếp bay vọt xuống tàu điện ngầm lúc sáng sớm, mà trước đó luôn yên tĩnh đứng tại chỗ.

Ngày hôm qua khi đến đây, Đường Tống đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt , nhưng khi đó chỉ nghĩ rằng đó là nước hoa trên người ai đó nên không để ý.

Nhưng đã lâu như vậy, nơi này vẫn đọng lại mùi vị này.

Mùi thơm rất nhạt, khiến người ta không phân biệt được là mùi gì.

"Cô nói xem người này, không chịu nổi áp lực của xã hội, một cô gái tốt như vậy lại không thể tiếp tục sống." Nhân viên công tác nói trong nuối tiếc.

"Anh quen biết nạn nhân sao?" Đường Tống nghe thấy vậy thì nhíu mày hỏi.

"Nói gì vậy chứ... Tướng mạo bình thường như tôi, sao có thể quen biết cô ấy được?" Nhân viên công tác cười cười trêu ghẹo nói.

Đội trưởng Trương là đại đội trưởng của đội cảnh sát khu vực, nghe thấy Đường Tống hỏi như vậy, lập tức nhấn mạnh: "Pháp y của chúng tôi đang hỏi anh! Hãy trả lời chuyện chính, đừng nói những lời nhảm nhí."

Pháp y sao?

Nhân viên công tác nghe thấy nghề nghiệp, ánh mắt lập tức nhìn Đường Tống, mới đầu cứ nghĩ người tới là nữ cảnh sát tài hoa chứ...

Trong lòng còn âm thầm bồn chồn, một cô gái xinh đẹp như vậy không đi tìm bạn trai có tiền để làm phu nhân giàu có lại chạy đi làm cảnh sát để làm gì. Sau khi nghe đó là pháp y, cho dù là cô gái rất xinh đẹp, cũng vô ý thức lui về sau một bước, giữ một khoảng cách.

Mặc dù nói pháp y và bác sĩ đều là "Y", nhưng chênh lệch trong mắt người bình thường lại không giống nhau.

Bác sĩ là xem bệnh cho người sống, pháp y cũng xem, nhưng là người chết.

Là người mê tín thì đều sẽ cảm thấy xui xẻo.

Nhưng đội trưởng Trương ở bên cạnh nổi tiếng là hung thần ác sát, tiểu lưu manh trong khu vực không ai mà không sợ. Nghe đội trưởng Trương ra lệnh một tiếng, nhân viên công tác lập tức giải thích nói: "Cô gái này mỗi ngày đều vội vàng đón chuyến tàu đầu tiên vào mỗi buổi sáng, tôi đây... Thường xuyên trực ban sớm, khi đó ít người, cho nên từng nhìn thấy hai lần nên có ấn tượng."

"Thật sự chỉ có ấn tượng thôi sao?" Đôi mắt của đội trưởng Trương trầm ổn mà uy nghiêm, chỉ tùy ý trừng một cái, đừng nói là người bình thường, ngay cả hung thủ gϊếŧ người cũng sẽ bị dọa cho không dám nhìn thẳng.

Nhân viên công tác nhìn thấy thì trong lòng run lên, lập tức vỗ đùi giải thích: "Các sếp tuyệt đối đừng hiểu lầm, mặc dù tôi vẫn còn độc thân... Nhưng tôi cũng là một người có nguyên tắc nha... Con gái người ta ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua tôi một chút, tôi chỉ đơn giản là... Thầm mến."

Lưu Hâm ghét bỏ liếc qua hắn một chút.

Đường Tống thì thông qua động tác nhỏ của hắn mà phát hiện, hung thủ không phải là hắn. Chỉ mới nghe thấy cô là pháp y thì đã sợ, làm sao có thể có lá gan đi gϊếŧ người, còn không để lại dấu vết chứ?

Bình thường dòng người chen chúc trong trạm tàu điện ngầm, lúc này lại yên tĩnh, chỉ một động tĩnh nhỏ sẽ bị phóng đại vô hạn, cho dù đó chỉ là một cơn gió lướt qua trong đường hầm. Thang cuốn thông thường cũng ngưng hoạt động, tiếng bước chân một đường chạy chậm từ thang máy truyền đến, mấy người nghe tiếng thì cho rằng cảnh sát ở phía trên đang chờ, lại trông thấy một người mặc quân phục màu đen, trên lưng viết hai chữ đặc công, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Vóc dáng của người này rất cao, còn có tướng mạo, cộng thêm cách ăn mặc này, đặc biệt là cặp ủng chiến màu đen kia dù bên ngoài muốn mua cũng không mua được khiến Lưu Hâm nhìn một chút thì đã nhận ra, đây không phải đặc công khu vực mới nhận chức của đội trưởng Nhâm ở sát bên -- Mục Tiểu Trạch sao?

Mấy trang truyện copy sản phẩm dịch của người khác đăng lên trang web của mình không thấy nhục sao?

Thi vào trường cảnh sát với thành tích xuất sắc, được tuyển chọn thẳng vào đặc công, không đến ba năm đã trở thành đội trưởng. Một huyền thoại từng trải như vậy, đơn giản là tình nhân trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ trong ngành cảnh sát, đừng nói nữ cảnh sát, ngay cả những cô gái bên Văn Thư trong bộ Tư Pháp và bộ phận Quan Hệ Công Chúng bọn họ, mỗi ngày đều bàn luận về chàng trai này, tưởng tượng sau này lấy chồng thì sẽ gả cho anh chàng như Mục Tiểu Trạch.

So sánh ra, người tự xưng là "Thần Y" pháp y như Lưu Hâm cảm thấy không bằng.

"Ấy nha, Tiểu Trạch, sao cậu lại tới đây?" Đội trưởng Trương thấy người đến thì lên tiếng chào hỏi.

Mục Tiểu Trạch lộ ra hàm răng trắng, cười vô cùng sáng lạn tiến lên bắt tay đội trưởng Trương, nói: "Vừa rồi đội chúng tôi huấn luyện mô phỏng ở đối diện, đi ra vừa hay trông thấy xe của anh ở bên ngoài, định tới xem một chút là có chuyện gì." Nói xong ánh mắt rơi trên người Đường Tống, cười càng rực rỡ, "Đã lâu không gặp."

Lưu Hâm sững sờ.

Gương mặt này Đường Tống có mấy năm không gặp, không ngờ đã cao lớn, bộ dáng cũng tuấn tú hơn rất nhiều, gật đầu: "Đã lâu không gặp, không ngờ thật sự đã trở thành đặc công rồi."

Nhân viên nghiệp vụ ở bên cạnh, nhìn trai xinh gái đẹp như này, một người là pháp y một người là đặc công, thật sự là không hiểu rõ. Nếu như họ có nhan sắc như vậy cũng sẽ không lựa chọn đi làm những nghề nghiệp nguy hiểm đáng sợ như thế.

Đội trưởng Trương vừa gặp như đã quen, đáp lại: "Hôm qua nơi này có người tự sát nên tôi và pháp y Đường đến hiện trường xem thử."

Chủ đề lại bị lượn quanh trở về, dù sao ai cũng không muốn trì hoãn thời gian quá lâu.

Đường Tống nghe xong, quay người nói với nhân viên công tác: "Tôi có thể vào trong đường hầm xem không?"

Nhân viên công tác nghe xong, rất hiển nhiên nơi này có đội trưởng cảnh sát còn có đặc công cao lớn, nhưng phụ trách vẫn là vị bác sĩ pháp y này. Lập tức đưa tay nhìn đồng hồ, suy nghĩ cái gì rồi nói: "Trước tiên sếp chờ chút đã, tôi lên phía trên xác nhận một chút, nhìn xem có xe chạy qua không." Nói xong quay người trở lại phòng trực ban cầm bộ đàm hỏi thăm.

"Chúng ta phải vào bên trong sao?" Đội trưởng Trương hỏi.

Đường Tống gật đầu, giải thích nói: "Nơi này có một mùi hương, hôm qua tôi đã ngửi thấy, mặc dù bây giờ đã nhạt hơn một chút nhưng mà vẫn còn. Cơn gió vừa rồi thổi tới từ trong đường hầm, cũng có mùi hương này, thế nên. . ."

Đội trưởng Trương theo lời của Đường Tống cũng thử ngửi ngửi, nhưng anh ta không ngửi ra được gì cả.

Mục Tiểu Trạch thấy thế thì cười nói: "Đội trưởng Trương, đây là đặc điểm mà phụ nữ mới có, nhất định là chị dâu cũng có thể ngửi được."

Vốn vẻ mặt của đội trưởng Trương đã nghiêm túc nay lập tức lại căng thẳng thêm mấy phần.

Lưu Hâm nghe thấy thì nhịn cười, ai không biết đoạn thời gian trước Trương đại đội trưởng đến làng chơi tuần tra, kết quả ngày hôm sau chị dâu (ý chỉ vợ của đội trưởng Trương) đến cục làm nháo loạn, nói là đi tìm hồ ly tinh. Chuyện này truyền hơn một tháng vẫn chưa yên tĩnh, nhưng lại lo lắng mặt mũi của đội trưởng Trương nên ở trước mặt cũng không dám nói.

Nơi xa truyền đến giọng của nhân viên: "Có thể rồi! Tôi vừa thông báo với cấp trên rồi, hôm nay cũng không điều xe tới." Nhân viên công tác cầm đèn pin trên tay, đi đến ranh giới tàu điện, dùng chìa khoá mở khóa rào chắn ra.

"Được, chờ một chút." Đường Tống đáp, lại quay đầu nhìn Mục Tiểu Trạch nói: "Cậu cũng muốn đi cùng sao?"

Mục Tiểu Trạch không đáp lại, mà nhìn thoáng qua đội trưởng Trương trước.

Dù sao cũng là người được đội trưởng Trương một tay mang ra từ trường cảnh sát, tất nhiên biết tên nhóc này đang nghĩ gì, thuận tiện nói: "Tiểu Trạch từng là tinh anh trong đội của tôi, tôi cũng muốn nhìn một chút ở chỗ đặc công đã học được cái gì."

Được đội trưởng Trương đồng ý, Mục Tiểu Trạch mới cười nói: "Tôi vẫn rất hoài niệm khoảng thời gian ở bên cạnh đội trưởng Trương, vừa hay tôi cũng không bận việc gì, lát nữa tra án xong chúng ta cũng có thể họp mặt."

"Đi thôi." Trương Đội cười cười.

Đường Tống nghe thấy cuộc nói chuyện như thế cũng không đáp lại, quay người đi đến chỗ nhân viên công tác.

Hết thảy chuyện này Lưu Hâm đều để vào mắt, dù sao anh ta là đàn ông, hiểu rõ đàn ông nhất chứ không phải phụ nữ. Hẳn là đối tượng yêu thích của chàng bạch mã vương tử trong truyền thuyết ngành cảnh sát là pháp y của bộ tư pháp - Đường Tống?

Biết đáp án này Lưu Hâm không biết tại sao, trong lòng cười thầm. Bởi vì hắn cảm thấy, loại đàn ông này tuy đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng. . . Không phải món yêu thích của Đường Tống.

Bốn nam một nữ, cầm đèn pin mà nhân viên công tác đưa tới, bóng dáng dần dần chìm trong bóng đêm trong đường hầm, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lộn xộn ở bốn phía.

Bình thường đi tàu điện ngầm không cảm thấy gì, lúc hãm sâu trong đó, thể xác tinh thần đều giống như bị bóng tối bao trùm.

Loại cảm giác sợ hãi nhè nhẹ tựa như nảy mầm từ lòng bàn chân, nhanh chóng tiến vào trong lòng, phóng đại vô hạn năm giác quan của con người.

Lưu Hâm trải qua sự kiện kia, tự nhiên trong lòng đối với chuyện quỷ thần các loại vẫn còn sợ hãi. Rất hiển nhiên, trong lòng bàn tay cầm đèn pin đều đã đổ mồ hôi.

"Nè, ngày nào thì chị mới rảnh?" Đường Tống đi ở chính giữa, Mục Tiểu Trạch ở bên cạnh thấp giọng nói.

"Cái gì cơ?" Lực chú ý của Đường Tống luôn đặt trong hoàn cảnh chung quanh, không rõ vì sao trong tàu điện ngầm mới xây không khí lại ẩm nặng như vậy? Trên mặt tường mới sơn lại thấm hơi nước.

Với lại hai bên đường hầm đều sẽ có hộp quảng cáo và đèn đường, vì sao nơi này lại không có chứ? Đường Tống nghĩ đến những vấn đề này, cắt ngang lời của Mục Tiểu Trạch, hỏi: "Sao ở đây không lắp đặt hộp quảng cáo và đèn đường vậy?"

Đội trưởng Trương đi bên cạnh cũng không ngờ rằng một pháp y có thể lưu ý đến những chi tiết thông thường như thế, trong lòng rất bội phục.

"Lúc đầu muốn lắp, nhưng mặt tường này quá ẩm ướt, không có cách nào lắp hệ thống dẫn điện, cấp trên đang suy nghĩ biện pháp giải quyết nên vẫn chưa lắp đặt." Nhân viên công tác đáp lại.

Đường Tống nghe được đáp án chỉ nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Mục Tiểu Trạch hỏi: "Cậu vừa nói gì thế?"

Mục Tiểu Trạch bất đắc dĩ cười: "Chị từng đồng ý với tôi, nếu tôi có thể làm đặc công, chị sẽ đi xem phim cùng tôi. Kết quả bỗng nhiên chị dọn đi rồi... nhất thời tôi không thể tìm chị, lại phải lập tức về đội đặc huấn, đã hơn bốn năm rồi... Cuối tuần có một bộ phim hành động mới ra mắt, chị là chị Đường cực kỳ uy tín trong Viện của chúng ta, nói lời phải giữ lời." Mặc dù nói nhẹ nhàng, nhưng Mục Tiểu Trạch biết đoạn thời gian kia dù là ai cũng không thể tìm được Đường Tống, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cơ hồ đã thay đổi cả cuộc đời cô ấy.

Đường Tống nhìn vẻ mặt vui đùa của Mục Tiểu Trạch, ánh mắt không hề dao động, nói: "Không phải cậu không biết tôi ở bộ Tư Pháp."

"Chậc chậc chậc..." Mục Tiểu Trạch hiểu Đường Tống đang trách mình việc biết rõ còn cố hỏi, lập tức thấp giọng giải thích: "Tôi không hề nghĩ chị là pháp y nha, tốt xấu gì cũng phải cho tôi chút manh mối, phải không?"

Đường Tống bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Xử lý chính sự trước, còn lại để nói sau."

"Tôi xem như chị đồng ý rồi nha." Nói xong híp mắt cười cười.

Lưu Hâm đi sau cùng nhìn hết trong mắt, đối với suy nghĩ tự tin vừa rồi đã không còn chắc chắn. . . Mặc dù hắn rành về đàn ông. Nhưng loại sinh vật khó đoán như phụ nữ, đàn ông sẽ không hiểu được.

Tiếng bước chân lộn xộn tiếp tục quanh quẩn trong đường hầm, lại một trận gió thổi qua, cái mùi hương đó lại càng đậm.

Không chỉ cô, lần này ngay cả người bên cạnh cũng ngửi thấy.

Đội trưởng Trương và Mục Tiểu Trạch theo thói quen cảnh giác, Tiểu Quách phản ứng hơi chậm chút. Hô hấp của Lưu Hâm đều vì động tác của họ mà dừng lại, tim sắp nhảy đến cổ rồi.

Đường Tống nghiêm mặt, được Mục Tiểu Trạch chắn ra phía sau.

Trong tay đội trưởng Trương chụp lấy bao súng, nói với Mục Tiểu Trạch ở bên cạnh: "Từ huấn luyện mô phỏng ra, mang theo là đồ thật sao?"

Đội trưởng Trương đang nói đến súng.

"Tất nhiên, đặc công huấn luyện đều là đao thật súng thật, với lại hôm nay tôi huấn luyện phòng chống bạo lực, trên người còn có hai quả mìn."

Vẻ mặt tự tin khiến đội trưởng Trương ghen tỵ trực tiếp mắng: "Mẹ nó, không hổ là bộ đội tinh anh."

Một số nhân viên công tác nghe không nổi nữa. Đổi tay nắm lấy đèn pin, nói: "Mùi này đã có từ lúc đào đường hầm."

"Cái gì?" Mấy người trăm miệng một lời.

"Tôi còn tưởng rằng mấy người nói mùi vị gì chứ. . ." Nhân viên công tác vừa đi vừa quay đầu miễn cưỡng giải thích: "Nếu vừa rồi biết cô nghe thấy chính là mùi vị kia, tôi đã không để cho các người tiến vào. Từ lúc bắt đầu mở đường, mùi vị kia cũng thỉnh thoảng xuất hiện, có thể nói đây là điểm đặc sắc của tuyến này."

Nhân viên công tác thấy tất cả mọi người ngừng lại, đặc biệt là đội trưởng Trương lại lấy súng từ trong bao ra, mỗi người đều một dáng vẻ như lâm đại địch.

Nghĩ thầm đám người này bình thường nhìn thấy dọa người, thời khắc mấu chốt đều là mình dọa mình.

"Làm sao vậy, này?" Nhân viên công tác nói, lại trông thấy đặc công đẹp trai nháy mắt với hắn.

Đêm hôm khuya khoắt như thế này, trúng tà rồi sao?

Ngay cả ánh mắt của cô pháp y xinh đẹp cũng hơi quỷ dị.

Mãi đến khi bả vai giống như đυ.ng phải thứ gì, vô ý thức quay đầu... Sắc mặt lập tức cứng ngắc.

Là bóng lưng của một người mặc áo sơ mi trắng, cứ như vậy đứng nghiêm trong đường hầm.

Lạch cạch --

Đèn pin rơi trên mặt đất, nhân viên công tác vừa kêu "Mẹ ơi! Quỷ kìa!" vừa lộn nhào đi tới sau lưng Lưu Hâm.