Hủ Linh Chú

Chương 5: Gặp lại

Ngay khi tất cả mọi người đang giằng co thì bỗng có một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trong sảnh.

Meo...

Tất cả mọi người sửng sốt.

Meo...

An Nhã vén tóc rối lên rồi cúi người cười cười với con mèo trắng: "Bạch Linh, tới đây."

Con mèo trắng này giống như nghe hiểu tiếng người, nhảy vào trong lòng An Nhã, cọ cọ rồi ngoan ngoãn nằm lại ở đó không nhúc nhích.

Trong phút chốc ngắn ngủi ngừng lại này khiến An Nhã ý thức được sự khác biệt của cô, trước đây cô chưa từng miễn cưỡng một ai, nhưng vì sao lần này cô lại đối với người phụ nữ này mà phạm vào cấm kỵ?

An Nhã ngồi dậy nhìn Đường Tống, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng đã nói nhiều như vậy, nếu cô Đường còn khăng khăng tin vào chính kiến của mình thì cái này... Chính là số mệnh."

Đường Tống đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn An Nhã và con mèo đang nằm trong lòng cô ta, thực sự nhìn không thấu người này. Nhưng nếu quyền lựa chọn nằm trong tay mình, thế thì...

"Đã như vậy, cảm ơn cô An đã tiếp đãi." Nói rồi, Đường Tống không cảm xúc gì xoay người rời đi.

Trương Ninh vốn còn muốn nhờ đó mà hỏi một ít chuyện, nhưng lúc này cô lo lắng tâm tình của Đường Tống hơn, vội vàng cầm túi công văn, nói tạm biệt sau đó đuổi theo.

Đi ra khỏi Nhã Uyển, Đường Tống ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, ánh mắt đảo qua Trương Ninh bên cạnh, xin lỗi: "Thật xin lỗi, để cậu đi một chuyến tay không."

Trương Ninh bĩu môi, không để ý: "Chuyện này cũng chẳng có gì, lúc đầu tâm tình mình cũng không tốt, đi tới đi lui hiện tại tốt hơn nhiều. Nhưng mà... Mình cảm giác cô ta không có ác ý."

"Mình biết."

Đường Tống nhàn nhạt trả lời một câu, tất nhiên cô biết chuyện này dù thế nào thì cô cũng sẽ không thua thiệt. Nhưng mà, nếu như cô tin tưởng thế giới này thật sự có oán khí có quỷ thần, như vậy... Những chuyện kia, có phải sẽ được chứng thực hay không đây?

Lông mày vô thức nhíu lại, khôi phục nét mặt nói: "Buổi tối A Thanh sẽ mang đồ ăn về cho mình, mình về nhà trước, lần sau mình mời cậu uống trà xem như bồi thường." Ánh mắt quét đến một chiếc xe taxi, cô đưa tay vẫy xe dừng lại, "Mình đi về trước."

"Ừm, giữ liên hệ nhé, trên đường chú ý an toàn." Trương Ninh biết lúc này cô cần yên tĩnh một chút.

Đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, sau đó cô cũng quay người đi khỏi.

Trong phòng, chú Vương nhận ra An Nhã như có điều suy nghĩ: "Tiểu thư, hiếm khi tôi thấy cô đối với một số việc để ý như vậy."

An Nhã đưa tay vuốt lên đầu Bạch Linh, xoa từng cái một, ánh mắt hơi xuất thần nhìn chằm chằm nhánh cây theo gió đong đưa bên ngoài cửa ở trong sân.

Sau khi nghe, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng cảm thấy được, có thể là bởi vì tôi nhìn không thấu cô ấy."

Chú Vương cau mày, lại có người khiến tiểu thư không thể nhìn thấu?

"Mới đầu tôi còn tưởng rằng do oán niệm quá sâu, cho nên nhìn không thấu. Nhưng ở chỗ này sẽ không cất giữ một chút nào, tôi vẫn không nhìn thấu cô ấy như cũ. Ngược lại bác sĩ tâm lý kia, tôi nhìn rất thấu triệt." Nói xong An Nhã rũ mi xuống, bất đắc dĩ cười.

"Đã như vậy, tiểu thư định làm thế nào?" Chú Vương hỏi.

"Làm thế nào?" An Nhã nhìn ông ấy, nhún nhún vai: "Người cũng đi rồi, tôi còn có thể làm thế nào?"

Chú Vương biết trên thế giới này không có mấy người khiến đôi mắt này của tiểu thư nhìn không thấu, trừ khi thể chất cô ấy khác biệt. Nếu như vậy... Nói không chừng có thể giúp tiểu thư vượt qua cửa ải khó khăn này.

Vừa định nói thì đã nghe An Nhã thản nhiên nói: "Chú Vương, đừng ngây thơ. Tự bản thân cô ấy còn khó bảo toàn, sao có thể giúp tôi? Tôi vô ý thăm dò ý nghĩ của chú, chỉ là vừa mới mở ra một chút." Giọng nói mang theo áy náy.

Trái lại chú Vương chỉ cười, rót một chén trà đưa cho An Nhã: "Tiểu thư càng ngày càng thích nói đùa, chẳng qua tôi cảm thấy mọi thứ đều nên xem chữ duyên. Nếu cô Đường này và tiểu thư có duyên, sao không giúp đỡ lẫn nhau một chút, tôi thấy cô ấy đối kiến trúc cổ đại hiểu rất rõ."

"Duyên? Chú biết tôi từ trước tới giờ không tin cái này..." An Nhã cầm chén trà, động tác ưu nhã nhấp một miếng. Chẳng qua là có chút tò mò, một pháp y lại có hứng thú với kiến trúc cổ đại, cô ngẩng đầu nhìn ông ấy.

Chú Vương kể tóm tắt lại chuyện từ lúc Đường Tống đi vào, chuyện này khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.

Nghĩ đến trên lầu còn tư liệu chưa sắp xếp lại, An Nhã ngồi dậy, ôm Bạch Linh đi lên lầu.

"Tiểu thư, dự định lúc nào ăn cơm tối?" Chú Vương nói.

"Như thường lệ, buổi tối gọi dì Ngô đến đi." Âm thanh càng nói càng xa.

Khóe miệng chú Vương vẽ ra ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy chén trà ở trên bàn đặt vào khay, quay người rời đi.

Đèn nê - ông sáng lên, thì ra màn đêm đã buông xuống.

Trên đường về có chút hỗn loạn, Đường Tống ngồi im lặng trong xe taxi, nhìn mọi người đang qua lại ở ngoài cửa sổ, còn có đồ vật trưng bày bên trong tủ kính của cửa hàng mặt tiền. Trong đầu đều là hồi tưởng.

Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, vừa lấy ra thì thấy là Đường Thanh.

"A Thanh, sao vậy?"

"Chị à, đề cương luận văn có chút vấn đề, tối nay em muốn ở nhà Vương Lệ hoàn thiện thiết kế này." Giọng nói bắc đắc dĩ của Đường Thanh vang lên.

Đường Tống biết đề cương luận văn này đối với em ấy mà nói rất quan trọng, cũng biết Vương Lệ là người hợp tác tốt nhất của em mình, khóe miệng hơi cong lên: "Ăn cơm tối chưa?"

"Ừm, ngày mai em mang thịt đến cho chị. Không nói nữa, chị, trước tiên em phải tiếp tục làm việc." Đường Thanh không nói nhiều lời đã cúp điện thoại.

Cầm điện thoại ở trong tay, ánh sáng màn hình chiếu vào khuôn mặt dễ nhìn của Đường Tống, cô ngẩng đầu nói với tài xế: "Làm phiền chú tới giao lộ phía trước rẽ phải, tôi phải đến một nơi khác."

...

Xe taxi dừng ở trước tòa nhà Tư Pháp của thành phố S. Đường Tống vừa xuống xe thì đã gặp Lưu Hâm vừa chuẩn bị tan tầm.

"Chị Đường, sao giờ này chị còn tới đây?" Lưu Hâm nghiêng người đeo ba lô, bộ dáng còn như vừa mới tốt nghiệp. Đường Tống đóng cửa xe lại, sau khi xe rời khỏi mới nói: "Tới kiểm tra lại một lần nữa bản án trước đó, vừa mới xin phép lãnh đạo xong, báo cáo của cục đã đưa tới rồi sao?"

Đầu tiên Lưu Hâm sững sờ, sau đó bĩu môi nói: "Chị Đường à, chị muốn tra cũng nên tra ban ngày. Đêm hôm khuya khoắt, nếu vậy tôi đi chung với chị được không? Báo cáo hôm nay nhất định đưa tới cho chị." Nói xong thì xoay người định vào trong tòa nhà.

Đường Tống khẽ gật đầu, còn chưa kịp đáp lại, chỉ nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói của một người đàn ông gọi cô.

Nghe thấy tiếng hai người đồng thời quay người lại, là một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, đứng bên cạnh một chiếc xe có giá trị không nhỏ. Nhìn thấy người này mi tâm của Đường Tống vô thức nhăn lại.

Lưu Hâm ở phía sau lưng cũng không biết đây là ai, chỉ là khi nhìn phía sau xe của anh ta, mắt liền sáng lên. Khẽ huých vai cô một cái, nhẹ giọng nhiều chuyện: "Chị Đường, đây là.. Bạn trai của chị?"

Có điều nghĩ cũng đúng, lấy tướng mạo và khí chất của Đường Tống, muốn tìm bạn trai có tiền không khó chút nào. Trước đó nhìn thấy nhẫn kim cương trên ngón giữa bên tay trái, thì biết cô đã là danh hoa có chủ, nhưng xưa nay chưa thấy qua người này là ai. Chắc có lẽ là người trước mắt này rồi?

"Không phải." Vẻ mặt Đường Tống cực kì lạnh lùng, quay đầu nhìn Lưu Hâm, nói: "Vẫn là để ngày mai tôi kiểm tra lại. Không còn sớm, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Nói xong Đường Tống không cảm xúc đi về phía người đàn ông kia. Người đó lễ phép mở cửa xe ra, sau khi thấy Đường Tống vào trong xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lái xe rời đi.

Vậy mà Đường Tống lại ngồi chỗ ngồi phía sau? Trong mắt của Lưu Hâm, đây không phải là cách bạn trai đối với bạn gái, là cái gì đây? Nhìn chiếc xe rời khỏi, âm thầm nhớ kỹ bảng số xe.

Trời bắt đầu mưa phùn, xối ướt cả thành phố.

Trước cổng Nhã Uyển, một chiếc xe kinh doanh khiêm tốn dừng lại, tài xế xuống xe che dù mở cửa xe ra, một người phụ nữ cao quý trang nhã đi xuống. Là một trong những người thừa kế của ba gia tộc lớn, bà chủ lớn, Ngô Uyển Đình.

Còn chưa tới cổng, cửa lớn đã được chú Vương mở ra, cười nói: "Ngô phu nhân, tiểu thư đã dặn dò tôi chuẩn bị xong cơm tối."

Ngô Uyển Đình xuất thân từ giới giải trí, từng ba lần đoạt Ảnh Hậu, về sau gả cho con trai lớn của Ngô gia rồi theo họ nhà chồng, đồng thời sau đó giải nghệ. Mặc kệ là khí chất hay dung mạo đều không thua mấy người trẻ tuổi bây giờ, toàn thân mang một bộ váy dài hoa lệ bó sát người cùng áo choàng nhỏ, mặc kệ là buổi tối hay ban ngày chỉ cần ra ngoài đều sẽ mang theo kính râm, căn bản không nhìn ra tuổi tác thực sự của bà.

Chiếc cằm hơi nâng lên, cười nói: "Muộn như vậy còn quấy rầy."

Sau đó theo chân chú Vương đi vào.

Cửa lớn đóng lại, không bao lâu lại có một chiếc xe dừng trước cổng, lái xe cũng che dù mở cửa xe ra.

Người trên xe đi xuống nhìn tòa nhà trước mắt, ánh mắt hơi ngẩn ra.

"Tại sao tôi phải tới đây?"

"Phu nhân chỉ nói tôi đưa cô Đường tới đây." Lái xe kính cẩn nói.

Dưới bầu trời mưa phùn bay bay, Đường Tống ngẩng đầu nhìn hai chữ Nhã Uyển, không khỏi nhíu mày, rồi cười lạnh.

Nếu cô ta muốn cô đến, vậy thì đến thôi.

Không nói gì, cất bước đi tới trước cửa.

Vừa định đưa tay gõ cửa lại bị chú Vương mở ra. Thấy bóng dáng ở ngoài cửa đứng yên thì chú Vương hơi kinh ngạc, không ngờ cô và người của ba gia tộc lớn cũng có quan hệ. Nhưng kinh ngạc cũng chỉ là trong nháy mắt, ông gật đầu cười lần nữa dẫn cô đi vào tòa nhà sâu nhất bên trong.

Đối với Đường Tống mà nói, cô không ngờ rằng An Nhã và Ngô Uyển Đình quen biết, là thế giới này quá nhỏ, hay đây cũng là mục đích ban đầu của cô ta? Qua cầu gỗ nhìn thấy khóe miệng hai người ở trong nhà mang theo ý cười, cũng biết quan hệ không phải chỉ đơn giản là quen biết hời hợt.

Được lắm.

Chỉ là đối với sự xuất hiện đường đột của Đường Tống, An Nhã có chút ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ ra mặt. Cũng đồng thời nhận thấy, Ngô Uyển Đình đối với Đường Tống cũng không có cảm giác tốt đẹp.

"Dì Ngô." Đường Tống rũ mi, lễ phép chào.

Trong tay Ngô Uyển Đình bưng chén trà, thưởng thức trà Phổ Nhị thượng đẳng, ánh mắt nhiễm vài tia lạnh lẽo, không để ý đến Đường Tống đang đứng cạnh cửa, mà chỉ giương mắt nhìn An Nhã: "Tiểu Nhã, năng lực của cô tôi biết rõ, hôm nay tôi đến đây là muốn để cô xem một chút, có phải người phụ nữ này khắc chết con của tôi hay không."

Đường Tống cau mày nhìn An Nhã, cô không nghĩ rằng thế gian lại có những việc buồn cười như thế.

An Nhã vốn đang xoay cái hồ lô bằng ngọc quanh năm không rời khỏi người, chỉ nhìn mặt ngoài hồ lô bằng ngọc rực rỡ, thì biết nó có giá trị không nhỏ. Cũng bởi vì câu nói này mà cô hơi kinh ngạc giương mắt, nhìn về phía Đường Tống.

Không ngờ cô ấy chính là bạn gái của đứa con trai bảo bối mà Ngô Uyển Đình quý giá nhất?