Kiếp

Chương 35: Mở cửa cho tôi!!!

Tô Phàm trước giờ chưa bao giờ thấy tuyệt vọng như vậy, cô sợ hãi bọn họ sẽ tùy thời bắt được mình nên liền nhanh chóng chạy vào nhà, khóa lại hết cửa sổ cùng cửa lớn, cô sợ hãi phát run ngồi xổm trên sofa.Cầm điện thoại cô không biết nên gọi cho ai, ai mới có thể cứu cô đây.

Cô chỉ nghĩ muốn về lấy tro cốt của ba mẹ, cùng lắm thì gϊếŧ Trịnh Minh là được, thế giới này đối cô rất nhiều ác ý, tử hình cũng xem như là một loại giải thoát.

Ngón tay ngừng lại ở nhật ký cuộc gọi ngay số của Hạ Hạo Nguyên, nhưng cô trước sau vẫn không dám ấn xuống.

"Thùng thùng!"

Cửa bị gõ vang.

Tô Phàm ôm chính mình đột nhiên ngẩng đầu, ớn lạnh sợ hãi chạy tới lòng bàn chân, cái gì tới thì cũng tới.

Cô chuẩn bị chạy trốn đến phòng ngủ thì bỗng nhiên có tiếng động ngoài cửa.

"Chị! Chị có ở nhà không? Có thể mở cửa không?"

Hạ Hạo Nguyên?

Tô Phàm chạy tới, từ mắt mèo quan sát diễn biến bên ngoài, đích xác chỉ có mình cậu.

Thật cẩn thận mà mở khóa cửa lớn nhưng cũng chỉ mở ra một khe hở, người bên ngoài nhìn cô cười xán lạn.

"Quả nhiên là ở nhà, thấy chị đi vội vội vàng vàng như vậy, em quên mang điện thoại nên liền tới tìm chị hỏi một chút, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Cậu, cậu làm sao biết nhà tôi ở đâu." Cô gắt gao nắm lấy then cửa.

Hạ Hạo Nguyên chỉ chỉ phía dưới, "Em có mối quan hệ khá tốt với anh bảo an nên hắn liền trực tiếp chỉ cho em."

Tô Phàm do dự trong chốc lát.

Ngẩng đầu hỏi, " Cậu có thể giúp tôi một việc không?"

"Có thể nha!"

Đồng ý mà không có bất kỳ nghi ngờ

Xe dường như đi đến ngoại ô, con đường rất hẻo lánh, chung quanh hoang vắng, xe đã chạy được mấy chục phút nhưng xung quanh vẫn là rừng cây tươi tốt.

"Chị, là nơi này sao? Em cảm thấy phía trước sẽ không còn đường để đi đâu."

Đường đi vào càng ngày càng nhỏ, gồ ghề có chút khó đi.

Tô Phàm gật đầu, “Hẳn là mau tới rồi, chính xác là nơi này, ba năm không đến nên đã thay đổi rất nhiều."

"Không sao đâu, em sẽ đi từ từ xem chị có thể nhớ thêm được gì hay không."

Năm phút sau, rừng cây tươi tốt cũng đã lộ ra chút cảnh sắc, lộ ra nóc nhà nhòn nhọn, Tô Phàm hưng phấn chỉ vào bên kia.

“ Ở đó, tôi tìm thấy rồi."

Phía trước vừa lúc có chỗ quẹo, cậu quyết đoán mà quẹo phải, thế nhưng cảnh sắc trước mắt lại vô cùng hoang vắng như không hề có dân cư, giống nơi quay phim ma hơn, chung quanh cỏ cao tới cả mét, bên trong tốt nhất cũng chỉ có một cái nhà trệt làm bằng xi măng.

Cô xuống xe, quen cửa quen nẻo mà chạy hướng vào trong, hình như là tìm gì đó nhưng chính là vẫn không nói với cậu là tìm cái gì.

Cửa lớn cũ nát chầm chậm đẩy ra, bụi bặm phủ đầy khắp phòng, tràn đầy không khí ẩm ướt u ám, ánh sáng tối tăm, cậu nhìn cô chạy đến trước một cái tủ, kích động nhưng cũng thật cẩn thận mà nhẹ nhàng lau chùi hai cái chai.

Chờ cô gắt gao ôm hai cái chai đó đến đây, cậu mới hỏi, "Đây là cái gì?”

"Ba mẹ tôi."

Sửng sốt một chút.

Cậu vươn tay ôm lấy một cái chai," Để em giúp chị, tay chị quá nhỏ sẽ cầm không nổi."

Tô Phàm còn tưởng cậu sẽ vô cùng ghét bỏ hay sợ hãi nhưng lại không thấy được phản ứng mà cô đã nghĩ tới.

Ngồi trên xe, cô ôm chặt hai hũ tro cốt, thần sắc ảm đạm khó chịu, hốc mắt ướt dầm dề rũ đầu, không khí trong xe phá lệ ngưng trọng.

"Chị, chị quen với chú em sao?"

Cậu đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Tô Phàm chớp chớp mắt đem nước mắt nghẹn trở về, ngẩng đầu hỏi, "Chú cậu là ai?"

"Hàng xóm cách vách với chị chính là chú em."

Thần sắc cô chợt cứng đờ, khó mà tin được.

"Hắn là chú cậu? Chú ruột?"

"Theo bối phận mà nói, bất quá hắn chỉ là con riêng vì em với hắn chỉ cách nhau có năm tuổi."

"....." Lượng tin tức thật lớn.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"23."

Tô Phàm mím môi, sắc mặt căng thẳng khó coi.

Hạ Hạo Nguyên lặng lẽ nhìn cô một cái, tiếp tục nói, " Hai nhà chúng em từng là hàng xóm, chỉ là quan hệ giữa chú nhỏ và ba hắn rất tệ, cho nên hắn theo họ mẹ mà sau đó khi thành niên hắn cũng xuất ngoại, sau này mới về đây gây dựng sự nghiệp...."

"Cậu nói với tôi chuyện này làm gì?"

Tay cầm vô lăng khẩn trương nắm chặt.

"Chị, chị không quen chú út em đúng không?"

"Không thân."

Hạ Hạo Nguyên banh môi run rẩy, như sắp khóc tới nơi, Tô Phàm quay đầu về hướng cửa sổ nên không thấy được vẻ mặt của cậu.

" Kia, vậy chị cảm thấy, em không thành công như hắn, sẽ xem thường em sao?"

"Cậu đang nói gì vậy? Cái gì mà xem thường cậu, không phải tôi đã nói là tôi với hắn không thân........"

Quay đầu liền thấy hốc mắt cậu đỏ lên, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Đến cuối cùng vẫn im lặng, bầu không khí trở nên xấu hổ và khó chịu hơn.

Về đến dưới tiểu khu, cô không cho cậu đi lên, chỉ hứa hẹn lần sau sẽ mời cơm cậu sau đó liền ôm đồ vật vội vàng chạy lên lầu.

Vừa đến cửa, di động liền vang lên, là Lữ Nhất.

[ Em trốn không thoát, không tìm em chính là đang cho em cơ hội, bất quá cơ hội cũng chỉ có một lần, trước ngày mai phải trả lời cho anh, bằng không hậu quả sẽ như ngày hôm nay. ]

Giọng điệu anh nhẹ nhàng tao nhã, như thế nào cũng không nghĩ những lời thế này sẽ thoát ra từ trong miệng anh.

Tô Phàm thật cẩn thận mà buông hai bình tro cốt xuống, di động trong tay lại vang lên.

[ Mở cửa cho tôi! ]

Cô trong lòng lộp bộp, đây chắc chắn là tin nhắn của Tào Phó Thanh!