Kiếp

Chương 32: Ngu xuẩn

‘ thịch thịch thịch! ’Lữ Nhất đấm mạnh vào cửa, sắc mặt khó coi.

"Tô Phàm!"

Mặc dù anh sốt ruột nhưng trước sau vẫn không mở cửa ra.

"Cạch"

Anh giật mình, quay đầu nhìn lại, Tào Phó Thanh lười biếng ôm cánh tay nhìn cửa, mắt lạnh nhìn anh.

"Sao lại là anh?"

Sắc mặt Lữ Nhất lại kém hơn, vừa định tiếp tục gõ cửa, đột nhiên hỏi hắn, "Hôm nay Tô Phàm có về nhà không?"

"Nếu cô ấy trở về, anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết sao?"

Lữ Nhất cắn chặt răng, “Đừng có mà quá đáng, hiện tại không phải là lúc so đo, anh phải trả lời cho tôi biết hôm nay cô ấy có trở về hay không!"

Hắn cười lạnh," Bản lĩnh ở đâu mà lại dám ra lệnh cho tôi."

Trước mặt đột nhiên xuất hiện màn hình điện thoại di động, Tào Phó Thanh theo bản năng ngả ra sau, đọc dòng chữ trên màn hình.

[ Tô Phàm đang trong tay tôi, muốn cô ta toàn mạng, đem toàn bộ đất đai anh đã thu mua bán lại cho tôi, chúng ta liền có thể thương lượng ]

Phía dưới còn có một bức ảnh, cô gái nằm ngửa trên sofa, híp mắt thần sắc thống khổ, hai tay bị cột vào bàn trà.

Thấy hắn càng ngày càng cau mày, Lữ Nhất thu hồi điện thoại lại, " Hiện tại đã muốn nói cho tôi chưa!"

"Cảnh sắc sau lưng không phải nhà cô ấy, cô ấy hôm nay cũng không về nhà, đưa số điện thoại này cho tôi, tôi sẽ tìm được vị trí."

Hắn bỗng nhiên đi vào phòng, Lữ Nhất vội vàng đi theo, "Anh có thể tìm được? Anh tìm như thế nào, không đối.... Anh làm sao biết đó không phải là nhà cô ấy! Anh có phải hay không........."

"A, đúng vậy, tôi đã đến nhà cô ấy, chúng tôi chính là làʍ t̠ìиɦ ở nhà cô ấy, có vấn đề?"

Sỉ nhục cả đời của nam nhân chính là bị hạ thấp và đội nón xanh.

* Đội nón xanh: bị cắm sừng*

Hay thật, anh hiện tại lại có tất cả hai điều này.

Lữ Nhất nghiến chặt răng, ha hả," Phải không, dù sao chúng tôi cũng chưa từng thử qua, chúng tôi là làʍ t̠ìиɦ ở khách sạn."

Tào Phó Thanh cúi đầu, mắt đen phá lệ thâm trầm, hai người không ai chịu yếu thế, phòng khách tràn đầy không khí áp lực, phá lệ yên tĩnh.

Rốt cuộc bầu không khí này cũng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.

Lữ Nhất cúi đầu nhìn, ý cười càng lớn hơn.

"Không cần phải phiền anh, cái tên ngu xuẩn này đã gửi địa chỉ đến đây."

[ Đến đây thương lượng trong vòng một tiếng ]

Tào Phó Thanh không do dự mà nắm lấy chìa khóa cửa rồi chạy theo anh, giày cũng chưa kịp đổi, một đường lái xe đi theo.

Hai người âm thầm cạnh tranh, Lữ Nhất cố tình không muốn hắn đuổi kịp, chạy như bay không màng tốc độ cho phép trên đường, cố hết sức liều mạng mà vòng qua hắn.

Ai ngờ Tào Phó Thanh còn muốn hung hãn hơn, như cao da chó, chết sống dính không bỏ, vô luận anh đã cố vượt như thế nào.

Hai chiếc siêu xe chạy với tốc độ cao thi nhau đua trên trường đớn, không đến 10 phút đã đồng thời đến điểm hẹn, phía sau còn có ba chiếc xe cảnh sát bóp còi theo sau.

Đồng bộ mở cửa xuống xe, nhanh chóng tiến vào khách sạn, cảnh sát phía sau căn bản đuổi theo muốn không kịp.

Lữ Nhất vừa muốn đóng cửa thang máy, bị một đôi dép lê màu đen chặn lại cửa, Tào Phó Thanh liền nhanh chóng theo vào.

Anh hờn dỗi ấn tầng 13, ôm cánh tay trầm mặc.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cùng lúc đó, một cái cửa thang máy khác cũng mở ra.

Trịnh Minh không đưa cho anh số phòng, định sẽ kiếm từng phòng, thang máy vừa tới liền nghe được tiếng phụ nữ kêu rên thảm thiết vang lên.

Cửa phòng mở ra, thanh âm bên trong có chút quen thuộc hai người đồng loạt đi nhanh vào, lại phát hiện người ngã trên đất chính là Trịnh Minh, một nữ nhân ngồi xổm bên cạnh hắn với sắc mặt sốt ruột cứng đờ.

Trong phòng hỗn độn có dấu vết ẩu đả, tìm toàn bộ căn phòng cũng không có bóng dáng Tô Phàm, một là được cứu ra, hai là cô tự mình bỏ trốn!"

Lữ Nhất vội vàng chạy tới bên cửa sổ, Tào Phó Thanh dẫm lên trên ngực nam nhân trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống dò hỏi," Cô ấy đâu!?"

Bị hắn dẫm đến muốn thở không được, cánh tay bị gãy xương đau đớn, càng không có sức mà trả lời hắn.

“Uy!”

Lữ Nhất kêu hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi, Tào Phó Thanh đi đến bên cửa sổ, liếc mắt một cái liền thấy được cô gái nhỏ bị một nam nhân ôm vào trong ngực, vội vã hướng trong xe đi, để nàng ở ghế sau xong liền điều khiển xe chạy vào đường lớn.

Tuyệt đối sẽ không nhận sai, cho dù là chân hay tay cô, một cái chi tiết nhỏ đều không thể nhận sai.

Hai nam nhân không cần thương lượng, xoay người tông cửa chạy ra, mà chờ đến bọn họ xuống tới chỗ dừng xe, lại phát hiện xe của mình đã không cánh mà bay, chỉ thấy có mấy cục đá trên mặt đất, còn có mảnh dán đơn độc.

Cầm mảnh dán lên, xe bọn họ sớm đã bị cảnh sát kéo đi.

Tào Phó Thanh cắn răng.

"CMN"

-----------

"Chị, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, vết thương trên cổ chị khiến em không yên tâm!"

"Ư, đừng nói chuyện."

Tô Phàm hữu khí vô lực ngã vào ghế dựa, cau mày đau đớn, đầu vẫn còn choáng váng, xe có chút xóc nảy, cô liền chịu không nổi, cô cảm thấy có chút buồn nôn, muốn nôn mửa.

Hạ Hạo Nguyên nhìn biểu tình của cô, cắn răng tăng tốc độ chạy đến bệnh viện gần nhất, ôm thẳng cô đến phòng cấp cứu.

Làm tất cả các loại kiểm tra, trong thời gian chờ kết quả cậu một tấc cũng không rời xa cô, cầm ly nước ấm, một tay đỡ cô nhẹ giọng an ỉ, cầm ly nước đặt bên miệng cô, cho cô uống.

Tô Phàm phát phiền, đầu đau không muốn nghe cậu nói chuyện nhưng lại căn bản không thể mở miệng nói cậu được.

Kết quả là chấn động não nhẹ, lạo nghe được thanh âm đầy hàn ý, càng như lẩm bẩm một câu," Đáng ra nên đánh mạnh vào đầu tên kia hơn."