"Việc thu mua đất diễn ra thế nào?""Theo đúng kế hoạch của Tô chủ quản nên đã thu mua hết, tập đoàn An Vũ bên kia quả nhiên có động tĩnh, ý đồ muốn thuyết phục chúng ta chuyển nhượng phần đất đó cho bọn họ, thậm chí thuê thôi cũng được."
"Có vẻ như kế hoạch của cô ấy đã đúng, tiếp theo cứ dựa theo kế hoạch của cô ấy mà làm, không được phép sai sót."
"Vâng."
Bên ngoài có người gõ cửa, nhô đầu ra nói, "Chủ tịch, Tô chủ quán tới, hai phút trước vừa đến văn phòng."
Thư Ký nghe xong đứng thẳng người, từ sáng nay anh ta đến, anh ta liền ngồi ở bàn làm việc, cái gì cũng không làm, chỉ đợi người đến, không chừng chút nữa lại có trò hay, Tu La tràng loại sự tình này thật hẳn là bán cái vé vào cửa xem, kia tuyệt đối kiếm kim mãn bồn mãn.
Gõ cửa hai lần, cũng mặc kệ người bên trong có đồng ý hay không, hôm nay cô đeo một chiếc khăn quàng cổ, nhấp ngụm nước, nhìn thấy hắn liền kinh ngạc.
"Giọng đã tốt hơn chưa?"
Ánh mắt Tô Phàm trầm xuống.
"Ngày hôm qua chạy rất nhanh, cũng không giải thích với tôi em với tên kia là quan hệ gì?"
Hắn hợp tình hợp lý nói, kéo ghế dựa đối diện cô mà ngồi xuống, cũng không đợi cô mở miệng, " Hắn chính là tên đã cưỡng bức em à?"
Không nói lời nào liền cam chịu.
"Việc này không nên bỏ qua, em muốn xử lý như thế nào? Tôi giúp em, muốn báo nguy ra sao?"
Tô Phàm càng nhíu chặt mày.
"Anh dựa vào gì mà giúp tôi? Tôi và anh có quan hệ gì? Chuyện của tôi không cần anh quản, nếu muốn báo nguy, anh và hắn đều sẽ phải ngồi tù chung!"
Cổ họng vẫn còn đau, Lữ Nhất đột nhiên đi đến trước mặt cô, khuôn mặt tuấn mỹ thình lình phóng đại khiến cô khϊếp sợ, hắn vòng tay qua cổ ôm chặt lấy cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng thâm trầm.
"Tô Phàm, em hẳn nên biết ý tứ của anh khi hạ thuốc em, em muốn gì anh đều có thể cho em, không có ngoại lệ, nam nhân kia hẳn là cưỡng bức em, ngày hôm qua tới lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, em chẳng lẽ là vẫn muốn hắn cưỡng bức em sao?"
"Vậy còn anh thì sao hả Lữ Nhất, anh có ý tứ gì, anh muốn bao nuôi tôi, làʍ t̠ìиɦ nhân của anh? Tôi không biết anh coi trọng tôi cái gì, nhưng tôi có thể mang lợi ích đến cho anh mà không cần dùng thân thể, nếu anh còn đυ.ng đến tôi, tôi sẽ trực tiếp từ chức, bỏ của chạy lấy người."
Lời nói vừa đến miệng liền ngừng, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trực tiếp kéo khăn quàng cổ của cô xuống, lộ ra đầy dấu hôn xanh tím.
Cô vội vàng che lại cổ lạnh lẽo, xem ý cười trong mắt hắn, thản nhiên quấn khăn quàng cổ vài vòng lên tay.
"Tốt, anh sẽ không động đến em, đưa khăn quàng cổ cho anh, tiếp theo anh sẽ không cưỡng bách em nữa, anh sẽ làm em cam tâm tình nguyện."
Đúng là một kẻ tự đại ngông cuồng!
Một chiếc khăn quàng trên đường có vài đồng bán đầy đường, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cô mua lại là được, chỉ là cái khăn quàng cổ thôi mà, có bản lĩnh hắn liền cung phụng như đồ gia truyền đi.
Cùng ngày, thư ký thật sự nhìn thấy có chiếc khăn vàng nhạt đặt trên khay giữa bàn làm việc hắn, xếp ngay ngắn chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, thời điểm đi còn đem khăn quàng cổ đeo lên.
"Tô chủ quản, hôm nay em đưa chị về, trên đường còn có việc muốn hỏi chị."
Hạ Hạo Nguyên nở nụ cười đơn thuần vô hại.
Cô do dự chốc lát, định bắt taxi nhưng thẻ tín dụng lại không đủ hạn mức, mấy ngày nữa còn phải trả tiền khách sạn nên phải tiết kiệm, đắn đo tiền bạc, cô lựa chọn khuất phục.
Trên đường đi, hắn vẫn không ngừng nói chuyện công việc thường ngày, làm cô buông xuống đề phòng, vô tri ngây thơ, nam sinh nhỏ mới bước chân vào xã hội, hình tượng này đã cắm rễ sâu trong cô.
"Hôm nào rảnh chị sẽ chỉ thêm cho em, hôm nay thật cảm ơn, hôm nào chị sẽ mời cơm em."
Hạ Hạo Nguyên nheo mắt," Được, lời hứa của chị em sẽ ghi nhớ."
Xem cô giống như hôm qua, quẹo vào tiểu khu rồi lại trở ra mà đến khách sạn.
Hắn biết nhất định nhà nàng ở trong tiểu khu nhưng vì cái gì lại không trở về nhà? Chẳng lẽ sợ hắn theo dõi cô sao? Hay là nói cô vẫn chưa buông lòng đền phòng xuống.
Tô Phàm chính là một người đa nghi, khóa toàn bộ ổ khóa của phòng khách sạn thật kĩ, đem ly pha lê đặt ở khóa cửa, xong xuôi mới dám đi ngủ.
Đêm đó, cô giống như gặp phải ác mộng, bạch tuột tám chân hung hăng quấn quanh cơ thể cô, bóp cô đến hít thở không thông, cảm giác dinh dính ở trên mặt nàng, ghê tởm lại khó chịu.
Chờ đến khi cô cố hết sức mà tỉnh giấc, lại phát hiện đó không phải là mộng, trong bóng đêm quả thật có người đang đè cô, tiếng hít thở thô lỗ của nam nhân, chờ đợi mắt hoàn toàn thích ứng được bóng tối, cô ngẩng cô khẩn trương hô hấp, hai cánh tay bị ấn xuống, không thể nhúc nhích được.
"Ai......"
Thanh âm khẩn trương run rẩy, đối phương hưng phấn cười.
"Cuối cùng cũng tỉnh, chơi với người ngủ không lạc thú, dám tránh lão tử, còn trốn tới nơi này, hôm nay tôi thao chết cô! Xem âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ còn dám để cho tên đàn ông khác thao hay không!"
Tô Phàm sợ hãi thét chói tai, bị hắn dùng sức véo cổ họng, cô rốt cuộc thấy rõ mặt nam nhân, trong bóng đêm phá lệ đáng sợ, quần áo trên người hoàn toàn bị cởi sạch, ức hiệp nàng tách đùi ra, ác ma buông gương mặt dữ tợn xuống.
"Sợ tôi?"
Tào Phó Thanh cười lạnh, một cái tay khác đẩy áo cô nắm lấy vυ' mềm mại," trên người cô toàn là dấu vết của nam nhân khác! Như muốn lột da cô xuống, hắn cho rằng như vậy liền có thể chiếm hữu cô sao, nực cười."
Thanh âm khủng bố âm trầm liền khiến cô nhớ lại.
"Lão tử đem da cô thiêu lên, như vậy trên người cô đều sẽ toàn là dấu vết của tôi, vĩnh viễn cũng không biến mất, tôi xem người khác làm sao dám chạm vào cô."