Kiếp

Chương 14 : ngươi ngủ rồi sao?

Tô Phàm xác định muốn qua đêm tại bệnh viện, cô sợ khi trở về sẽ lại bị nam nhân kia cưỡиɠ ɠiαи.

“Ta đây bồi ngươi, ta đi chuẩn bị thủ tục nằm viện một chút.”.

Tô Phàm vội vàng kéo ống tay áo hắn ,chỉ chỉ chính mình, vươn ra một ngón tay.

Ý tứ cô một người nằm viện là được, không cần hắn bồi.

Lữ Nhất bất đắc dĩ cười, con ngươi ôn nhuận dưới cặp kính kia theo đó mà nheo nheo lại, cười rất có ý tứ.

“Nói như thế nào ta cũng coi như là cái đầu sỏ gây tội, đến bồi ngươi mới được, bằng không trong lòng ta sẽ băn khoăn, ngươi yên tâm đi, ta chỉ là ở đây nhìn ngươi, vạn nhất xảy ra cái gì, ngươi không nói cũng không có ai biết.”.

Hắn kéo tay cô ra rồi đi ra ngoài, cô cũng nói không nổi một câu phản bác.

Phòng bệnh ở tầng cao nhất là phòng đơn, lại xa hoa ,nhưng là cũng chỉ có một cái giường, Tô Phàm nằm nghiêng người ở trên giường, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Dù sao cũng không phải cô bỏ tiền, đương nhiên cũng sẽ không quản cái tên kia có địa phương ngủ hay không, cùng lắm thì hắn lại mở một gian phòng bệnh.

Trong phòng hồi lâu cũng không phát âm thanh, chỉ có tiếng nói chuyện nhỏ, còn tưởng rằng hắn đang cùng bác sĩ nói chuyện với nhau. Nhưng có thể nói chuyện với nhau thời gian dài như vậy sao?.

Tô Phàm lặng lẽ mở mắt, ánh mắt hướng ra phòng khách nhìn, phát hiện hắn đang ngồi ở trước máy tính giống như gọi điện thoại.Gia hỏa này lấy máy tính từ đâu ra?.

Hắn sẽ không thật sự chuẩn bị bồi cô một buổi tối chứ.

Người bận rộn chính là vội, không có thời gian nghỉ ngơi , nghe giọng nói bên kia, hình như là mở họp.

Cô không có rượu uống , miệng khô lưỡi khô liếʍ liếʍ môi, vài tiếng nói nhỏ như là khi còn nhỏ nghe thầy dạy toán vậy, giống như thôi miên người ta .Bất tri bất giác cô nhắm hai mắt lại.

Hội nghị sau khi kết thúc, hắn dựa vào ghế sô pha thả lỏng ,nhắm mắt lại, kéo kéo cổ áo, cởi bỏ hai cái cúc áo ra.

Bỗng nhiên, tay hắn dừng lại, nghĩ tới buổi sáng hôm nay ở thang máy nhìn thấy cô . Cái áo thiếu mất hai cái xúc áo trước ngực.

Yết hầu bỗng căng thẳng, không tự giác được mà nuốt một chút nước bọt, hầu kết đứng thẳng theo đó mà động.

Hắn quay đầu lại nhìn , trên giường bệnh, người đã nhắm mắt lngủ ngon.

Bất tri bất giác liền đi tới trước mặt cô, nam nhân cởi ra áo khoác tây trang. Cởi ra cái cúc áo làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hắn nhìn chằm chằm cô nửa ngày, chậm rãi hạ eo, cúi đầu ở chỗ lông mi cô rồi thổi nhẹ một hơi.

Bỗng nhiên, đôi mắt cô hơi rung rung một chút.

Khóe miệng giơ lên ,nổi lên ý cười, thanh âm từ tính thâm nhập màng tai, “Ngươi ngủ rồi sao?”.Ở khoảng cách này, hô hấp ấm áp đủ để phun lên khuôn mặt non mềm của cô.Cô không nói lời nào, chỉ nhắm chặt mắt lại.

Cái này làm cho hắn nghĩ tới một câu nói”Vĩnh viễn không thể kêu tỉnh cái người giả bộ ngủ”

Lữ Nhất duỗi tay tháo xuống cái kính mắt, ánh mắt như thâm tình,nùng ý nhìn cô. Do cận thị, hắn cần thiết nheo lại đôi mắt, càng ngày càng dí sát mặt lên mặt cô, môi mỏng đạm sắc nhẹ nhàng mở ra, hô hấp ở trên mặt cô càng thêm càn rỡ, càng ngày càng gần, càng ngày càng.Bỗng nhiên, cô xoay ngược lại thân mình, đem lưng chìa ra cho hắn nhìn.

Phía sau, nam nhân phát ra tiếng cười khẽ.

Hai cái tay giấu ở trong chăn khẩn trương ra mồ hôi, cô làm sao dám nói cho hắn mình không ngủ, nhắm mắt lại cũng không khỏi dùng sức, sợ hãi từ nội tâm đột nhiên sinh ra.

Nhưng không giống cô tưởng tượng như vậy, một lúc sau tiếng bước chân càng ngày càng xa, hình như là đi ra phòng khách.

Tô Phàm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nội tâm thấp thỏm bất an cũng dần bình tĩnh.

Ngày hôm sau xuất viện, cô làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh qua, ít nhiều nhờ cái yết hầu tạm thời không thể nói chuyện, mới tránh khỏi cái tình cảnh trầm mặc xấu hổ.

Cô liên tiếp ở văn phòng bỏ thêm ba ngày, chính là cố tình không trở về nhà. Sợ hãi cái tên hàng xóm mà quỷ, ngay cả nhà cũng không dám vào, sợ hắn từ ban công tiến vào, chỉ cần nàng về,cái kết cục liền có thể nghĩ.

Trợ lý gõ cửa vào, “Trưởng phòng, hôm nay có cái thực tập sinh lại đây, yêu cầu ngài giới thiệu một chút.”.

Tô Phàm ho khan hai tiếng, nhéo nhéo cái cổ họng, giọng nói vẫn cứ khàn khàn, “Cái thực tập sinh gì yêu cầu ta mang? Ta chưa nói muốn tuyển nhận thực tập sinh.”.

“Là thế này, mỗi năm đều sẽ có thực tập sinh yêu cầu trưởng phòng bộ môn mang đi giới thiệu, hơn nữa là tiến vào phòng chúng ta, ba tháng thực tập , phiền toái ngài.”.

Cô cũng không cự tuyệt, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.Không làm cô chờ lâu lắm, chẳng bao lâu trên hành lang liền truyền đến thanh âm, có trợ lý của cô cùng với thực tập sinh giới thiệu.

“Nơi này chính là văn phòng của trưởng phòng.”.

Trợ lý lên tiếng rồi tiến vào, cô giương mắt thoáng nhìn thực tập sinh. Cậu ta ăn mặc một cái hoodie ,hai vai đeo balo, hướng về phía cô nhìn.Động tác chuyển động ghế dựa hơi dừng lại.

U, này không phải là nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi dưới lầu sao.Thiếu niên ngây ngô hướng cô cười sáng lạn, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, giọng nói rất trầm ổn.

“Ngài hảo. Trưởng phòng, ta là thực tập sinh của ngài, Hạ Hạo Nguyên,ba tháng này muốn phiền toái ngài.”.