Kiếp

Chương 2

Sau khi ra ngoài thì phải thay đổi triệt để, trở thành một người tốt."

Chiếc cửa sắt phía sau đóng lại một cách nặng nề, trong giọng nói chính nghĩa của giám ngục bao hàm cả sự cảnh cáo. Tô Phàm liếc nhìn nhà giam phía sau – nơi đã giam giữ mình gần ba năm, sau khi cầm lấy chiếc túi mà người nọ đưa cho mình vào ba năm trước, cô vội vàng rời đi.

Khuôn mặt thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), đôi môi vẫn mím chặt như trước, cô không có một chút vui sướиɠ nào. Chân trời nơi vùng ngoại thành rộng lớn được nhuộm hồng bằng sắc đỏ của hoàng hôn. Tô Phàm đứng thẳng lưng, bước từng bước nặng nề. Có lẽ vào một ngày nào đó, cô sẽ trở lại nơi này...

Đến lúc đó, thứ chào đón cô sẽ là mức án tử hình.

Cạnh phòng của cô, có một người đàn ông kỳ lạ chuyển tới. Sau khi người nọ dọn vào, từ đó đến giờ đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến (ý chỉ khó gặp). Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn bước vào trong phòng, còn lại không hề nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến hắn nữa.

Hôm nay là ngày thứ bảy Tô Phàm ra tù, căn phòng chung cư rộng lớn, ngoại trừ ngày đầu tiên chuyển tới có dọn dẹp, bây giờ nó đã trở thành một bãi rác.

Trong phòng khách, trêи mặt đất bày la liệt các loại rượu bia và chai thủy tinh, có một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đang nằm nửa người ở trêи sô pha, bàn tay ngọc ngà cầm một lon bia, chân dài gác ở trêи ghế. Đôi chân trắng nõn thay đổi tư thế, gác lên bàn trà phía trước mặt.

Áo sơ mi dài tay bị cô tùy ý xắn lên khuỷu tay, cầm lấy lon bia đổ vào trong miệng. Bia không kịp nuốt xuống nhỏ giọt ở xương quai xanh, rồi lại chảy xuống dưới, làm ướt áo sơ mi. Chất lỏng lạnh lẽo tràn xuống cổ họng, hương vị chứa chất kϊƈɦ thích đã làm tan đi sự buồn bực ở trong não.

Do uống đồ uống có cồn, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay không khỏi đỏ ửng lên, hai mắt lim dim xem tin tức ở trêи TV, một nụ cười khẽ phát ra từ xoang mũi.

Ngón tay ngọc ngà bóp chặt chiếc lon rỗng, cô ném xuống đất, chiến lon va chạm với lớp gạch men phát ra một tiếng kêu thanh thúy. Tô Phàm vươn tay xuống định lấy một lon bia khác, nhưng lại chỉ sờ được một chiếc túi ni lông rỗng tuếch.

Cô nheo mắt lại, ném chiếc túi xuống, chống cánh tay đứng dậy. Tô Phàm cầm lấy một chiếc quần ngủ màu xám ở trêи sô pha, cô xỏ chân vào, sau đó đột nhiên nhảy dựng một cái, lưng quần rộng thùng thình ôm lấy vòng eo phẳng lì của cô.

Tô Phàm mở ngăn kéo ra, lấy tờ tiền giấy màu xanh biếc còn sót lại ở bên trong, đặt ở trước mặt rồi búng búng một cái - đây chính là tờ tiền cuối cùng của cô.

Không có việc gì là hạnh phúc hơn việc cầm tờ tiền cuối cùng đi mua rượu uống.

Tô Phàm cầm theo túi bia bước ra khỏi thang máy, một tay còn nắm chặt đống tiền lẻ mà cậu nhóc thu ngân đẹp trai vừa đưa cho cô. Đồng xu cùng với mấy tờ tiền giấy đã bị cô nắm đến mức nhàu nát.

Bước tới cửa, cất tiền vào trong túi, lại sờ sờ chiếc túi trống không, sau khi đứng sừng sững ở cửa ba giây đồng hồ, cô quả quyết dựa tường ngồi xuống, cúi đầu mở lon bia ở trong l*иg ngực.

Một lúc sau.

"Đinh"

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Mùi rượu nồng nặc truyền vào trong mũi, Tào Phó Thanh lập tức nhíu mày. Hắn cầm túi đồ ăn bước ra khỏi thang máy, bèn thấy một người phụ nữ dựa lưng vào cửa ngồi ở dưới đất, chân dài duỗi thẳng, cầm một lon bia trong tay, mái tóc dài che khuất khuôn mặt. Tuy không thể nhìn thấy gương mặt của cô, nhưng có thể trông thấy rõ người phụ nữ này đã uống say.

Tào Phó Thanh cũng không định để ý tới một con ma men, chân dài thẳng tắp lập tức bước qua, lại dừng lại ở trước mặt cô.

Không vì điều gì khác, đôi chân này chắn đường hắn, đạp thẳng vào cửa, chỉ sợ lát nữa hắn cũng không mở được cửa.

Trầm lặng vài giây, Tào Phó Thanh rũ mắt liếc nhìn người phụ nữ kia. Cô nhắm mắt lại ngủ yên, uống quá nhiều rượu dẫn đến tử vong cũng không phải là không có khả năng.

Nghĩ đến đây, hắn bước qua, sau đó nâng chân lên, dùng giày da dịch hai chân của cô ra.

Ai biết giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên mở mắt, lại ngẩng đầu lên, giày da của hắn vẫn còn để ở chân của cô, không khí có chút trầm mặc.

Sững sờ nhìn chiếc giày da được lau đến sáng bóng, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp có từ tính.

"Anh đỡ tôi với."

Cánh tay trần xuất hiện phản ứng, cô tựa vào cánh cửa ở phía sau lưng, một tay cầm bia, lảo đảo đứng dậy, đồng thời nhấc mấy lon bia rỗng lên, tóc lắc qua lắc lại, trông không khác kẻ điên là mấy.

Mà khi Tô Phàm ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ ngạo nghễ đỏ bừng, trong ánh mắt là sự ʍôиɠ lung si dại, nhìn hắn một cách thâm tình trìu mến. Trong lúc nhất thời, Tào Phó Thanh đã quên mất việc hô hấp.

Ngay sau đó, một tiếng nấc không chút khách khí đánh gãy phần thâm tình này, hắn vội vàng trốn về phía sau, trêи khuôn mặt chứa đầy sự ghét bỏ.

Người phụ nữ trước mặt bỗng nhiên bật cười, tiếng cười dễ nghe giống như tiếng lục lạc phát ra từ cổ họng. Cô quơ quơ bình rượu trong tay, giọng nói trong veo, lười biếng truyền tới.

"Cố tình... chờ anh về. Gõ cửa nhà anh hơn mười phút cũng không thấy ai... đoán rằng có lẽ anh đã ra ngoài..."

Dứt lời, ánh mắt của cô nhìn về phía túi đồ ăn mà hắn đang xách ở tay, say khướt lảo đảo nói: "Chẳng qua tôi không nghĩ tới, anh lại là một người đàn ông nội trợ."

Cho dù người phụ nữ này nhìn qua không có ý đồ xấu gì, nhưng cũng không phải là một người đơn giản. Tào Phó Thanh lấy chìa khóa ở trong túi ra chuẩn bị mở cửa. Hai giây trước khi hắn đóng cửa lại, cô đột nhiên nắm lấy cánh cửa, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng tựa sát vào cửa, trong mắt ẩn chứa sự khẩn cầu.

"Anh trai à! Tôi không có di động cũng không có chìa khóa... anh có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho thợ phá khóa được không! Cầu xinh anh... tôi mặc ít đồ như vậy, ngoài hành lang này ngoại trừ đèn điều khiển bằng giọng nói đáp lại tôi ra thì không còn người nào khác! Rất đáng sợ..."

Cô đáng thương bĩu bĩu môi, chớp chớp mắt tỏ vẻ chân thành, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn vô cùng lãnh đạm.

"Bảo vệ ở dưới lầu có chìa khóa dự phòng."

"Chiếc chìa khóa dự phòng kia đã bị tôi lấy trong lúc đi mua rượu ba ngày trước rồi."

Tô Phàm vươn tay, đưa cho hắn nửa lon bia, đôi môi đỏ mê người dẩu lên: "Hay là tôi cho anh thứ này nhé, anh cho tôi dùng điện thoại, được không?"

Tào Phó Thanh cau mày. Phần tóc mái ở trước trán hơi dài một chút, che mất mi mắt, nhưng lại không thể nào che đậy được lệ khí của hắn.

"Hỏi bảo vệ ở dưới lầu đi."

"Không! Ánh mắt bảo vệ nhìn tôi rất không thích hợp, anh ta thèm muốn sắc đẹp của tôi... tôi sợ anh ta thấy tôi uống say sẽ quấy rối tôi!"

"Chẳng lẽ cô không sợ tôi?"

Tô Phàm lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, cười hì hì giống như một tên ngốc.

"Anh đẹp trai như vậy, tôi cũng không chịu thiệt."

Tào Phó Thanh rũ mắt, lại phóng ra luồng khí lạnh lẽo hùng hổ, nhưng cô không hề sợ, trái lại còn cười rất tươi, khuôn mặt hồng hào lộ ra vẻ thần bí, trông chẳng khác nào yêu tinh.

Mãi cho đến lúc một tiếng nấc rung trời vang lên.

Người đàn ông tựa vào cửa, nhắm mắt lại che giấu sự chán ghét trêи khuôn mặt. Người bên ngoài đang cầm điện thoại của hắn, giọng nói trong trẻo nói chuyện với thợ phá khóa ở đầu dây bên kia.

Một phút sau, cô cúp điện thoại, xoay người trả điện thoại lại cho hắn, dáng vẻ càng thêm đáng thương.

"Thợ phá khóa nói, hôm nay sau khi hết giờ làm sẽ về nhà với vợ, ngày mai mới tới đây được, kêu tôi có thể ở nhờ nhà hàng xóm một đêm được không."

Hàng xóm.

Chẳng phải là hắn sao?

"Không có khả năng."

Tào Phó Thanh định lấy lại điện thoại của mình, ai ngờ lại bị Tô Phàm nắm chặt, giằng thế nào cũng không giằng được. Đầu ngón tay trở nên trắng bệch, có thể thấy cô đã dùng sức lớn đến mức nào.

"Anh trai à, xin hãy thương xót tôi đi. Anh thấy tôi mặc ít đồ như vậy, sao có thể ngủ một đêm ở hành lang được chứ. Tôi cũng không có người thân hay bạn bè, ngày mai còn phải đi phỏng vấn, làm ơn đi mà!"

Hai mắt của Tô Phàm đẫm lệ, giống như sắp khóc đến nơi. Nước mắt đảo quanh ở bên trong hốc mắt, cô nắm chặt điện thoại của hắn, đôi môi đỏ mọng dẩu lên.

"Cầu xin anh."

Phần thân dưới của Tào Phó Thanh bỗng nhiên trở nên cứng đờ, khóe miệng mím chặt, hắn cảm thấy rất không vui với phản ứng của bản thân.