Quyển 2 - Chương 58: Ỷ quyền cướp đoạt
Mang theo hy vọng tha thiết “Muốn tìm mẹ kế tốt” của bọn trẻ, Trần Hi Lượng dở khóc dở cười ra đi. Nhưng khi đang ngồi trên thuyền dần dần rời xa bến, nhìn bóng hình càng ngày càng nhỏ của bọn trẻ, trên mặt y chỉ còn là nỗi u buồn khôn nguôi.- Chúng đều đã lớn rồi, còn có chị dâu của huynh chăm sóc, huynh yên tâm đi.
Tô Tuân nhẹ giọng an ủi.
- Ừ…
Trần Hi Lượng hít sâu một hơi, giảm bớt chua xót trong lòng, nở một nụ cười tươi:
- Lần này đi đến quan ải ngàn dặm xa xôi, nhất định không phụ kỳ vọng của Vân Khởi!
- Nói rất đúng.
Tống Phụ cũng cười vang, nói:
- Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn!
(dịch thơ): Hoàng sa trăm trận không rời giáp. Không về, nếu chưa diệt Lâu Lan.
Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu không ngừng, thuyền nhẹ đã đi qua ngàn trùng núi.
……
Không nhắc đến ba anh em chí khí hào hùng kia, chỉ nói đến bến thuyền cửa Đông, người đi đưa tiễn dần dần rời đi. Đám người Trần Khác và Tô Thức cũng chuẩn bị về nhà dọn dẹp một chút, sau đó đi thư viện.
Nhị Lang giữ chặt tay Trần Khác, nói:
- Nhà cửa cứ để họ dọn dẹp là được, đệ tâm sự với huynh đi.
- Đệ cũng không phải là đối tượng ước hẹn.
Trần Khác dừng bước, hất cằm nhìn về phía tỷ đệ Tô gia đang rời đi, nói:
- Là vị tỷ tỷ dịu dàng kia mới đúng.
- Ôi, về sau đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn nữa.
Nhị Lang lắc đầu, thấp giọng nói:
- Đây là bất kính với Bát Nương.
- Cũng không biết ai suốt ngày nằm mơ hô “Bát Nương, Bát Nương…”.
Trần Khác ho vài tiếng bắt chước giọng anh ta, nói:
- Đệ lo lắng lắm đấy, mấy tháng nay huynh ở trọ trong trường, không biết có bị bằng hữu của huynh nghe được hay không.
- Ăn nói bậy bạ gì đấy, đó chỉ là một giấc mơ không thành hiện thực thôi, bây giờ huynh đã tỉnh mộng rồi.
Trần Nhị Lang chua xót nói:
- Nếu đã tỉnh rồi thì sẽ không nói mê nữa.
- Nói như vậy, huynh… Đệ nói rồi mà!
Trần Khác ở phương diện này vẫn còn rất ngây thơ, lúc này mới giật mình nói:
- Trách không được gần đây huynh giống như bị mất hồn vậy.
- Tháng trước trở về, nàng làm cho huynh một đôi giày.
Trần Thầm nhỏ giọng nói:
- Huynh vốn tưởng rốt cuộc cũng đợi đến lúc nàng hồi tâm chuyển ý, rất vui vẻ mang vào, phát hiện bên trong có cái gì đó, lấy ra mới biết, đó là một tờ giấy nhỏ, ở trên có viết bốn câu thơ… “Nam nhi ái hậu phụ, nữ tử trọng tiền phu. Nhân sinh hữu tân cố, quý tiện bất tương du.” (Đàn ông thích vợ sau, con gái thích chồng trước. Đời người có mới cũ, quý tiện không thể phân.)
- Còn thêm hai câu cuối cùng, “Đa tạ Kim Ngô tử, tư ái đồ khu khu.”
Đây chính là bài “Vũ Lâm Lang” nổi tiếng, Trần Khác đời trước tám tuổi đã đọc thuộc làu làu.
- Đúng vậy. Đây chính là câu trả lời rõ ràng của nàng cho huynh.
Trần Thầm vô cùng uể oải nói:
- Kỳ thật huynh sớm đã biết, Bát Nương không thích người như huynh, nhưng huynh vẫn không thể kìm chế được bản thân, không kiềm chế được muốn lại gần nàng, luôn ảo tưởng rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Nói xong lại lộ ra vẻ mặt sầu thảm, cười nói:
- Nhưng khi nhìn thấy mấy câu thơ đó, huynh đã biết, chuyện này căn bản là không thể xảy ra. Cứ tiếp tục dây dưa cũng chỉ khiến nàng càng ngày càng chán ghét huynh thôi, không có kỳ tích nào có thể xuất hiện cả.
- Mấu chốt cũng chính là thái độ của huynh.
Trần Khác nhớ mãi không quên kế hoạch ngày đó:
- Nếu huynh muốn cướp thân, đệ lúc nào cũng có thể cống hiến sức lực, mặc kệ có thể đắc tội Tô bá bá hay không, giúp huynh trước rồi nói sau!
- Huynh thấy đệ chỉ là e sợ cho thiên hạ không loạn thôi.
Nhị Lang cười khổ:
- Cái đệ nói không phải là cướp thân, mà là cường đoạt dân nữ mới đúng!
- Đây còn không phải là muốn tốt cho huynh sao.
Trần Khác nói:
- Tuy huynh không đẹp trai như y, cũng không giàu có như y, cũng không phải là biểu huynh đã đính ước từ nhỏ với Bát Nương….
- Có thể đừng xát thêm muối lên miệng vết thương của huynh nữa được không?
Nhị Lang đã sắp bị hắn đả kích đến chết.
- Nhưng huynh là ca ca của đệ, y không phải…
Trần Khác bình tĩnh nhìn anh ta, thấp giọng nói:
- Chỉ cần điểm này, cho dù vì huynh mà cưỡng đoạt dân nữ thì đã sao chứ?
- Hì….
Trần Nhị Lang vừa cảm động lại vừa buồn cười, rốt cuộc cũng hóa giải được phiền muộn trong lòng, anh ta nắm thật chặt bả vai rắn chắc của Tam Lang:
- Được rồi, huynh cũng không nghĩ như vậy, đệ đừng ồn ào nữa.
- Đệ mặc kệ.
Tam Lang gỡ tay anh ta ra nói:
- Bát Nương đối xử với đệ như tỷ tỷ ruột thịt vậy, không phải vì huynh, đệ sao nhẫn tâm khiến tỷ ấy khó xử chứ.
- Không phải đã kết thúc rồi sao.
Trần Nhị Lang nhếch miệng cười nói:
- Huynh bây giờ phải chuyên tâm học tập, bốn năm sau lên cao trung, đến lúc đó với diện mạo anh tuấn tuổi trẻ của ca ca đệ, còn không bị quý nhân trong kinh cướp vỡ đầu sao?!
- Ừ.
Trần Khác cũng cảm thấy hăng hái nói:
- Đây cũng là lý tưởng của đệ, nếu có thể trở thành Phò mã gia, vậy cả đời không cầu gì nữa.
- Làm Phò mã có gì tốt chứ?
Trần Nhị Lang lắc đầu nói:
- Đệ không thấy trong kịch thường diễn, kim chi ngọc diệp tính tình khó chịu, hơi một chút thì phạt Phò mã quỳ sao.
- Hắc, chẳng lẽ không trị được loại đàn bà phá hoại đó sao!
Trần Khác không quan tâm nói:
- Đến lúc đó huynh xem, đệ sẽ khiến nàng bưng nước rửa chân cho đệ….
Hắn nói giống như hắn thật sự cưới được công chúa vậy.
- Huynh chờ xem, ha ha ha….
Trần Nhị Lang cười thoải mái:
- Đến lúc đó, đệ cho nàng bưng…. một chén trà cho huynh là huynh cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hai huynh đệ vừa mộng tưởng hão huyền, vừa bước về nhà, tiếng cười xua tan ưu sầu, cũng đã mang đi cả mối tình say đắm trong lòng thiếu niên rồi sao?
…..
Về đến nhà, Trần Khác đã thấy Lý Giản tới, ngồi ở ghế trên uống trà:
- Còn tưởng huynh đi uống rượu rồi chứ.
- Ta đúng là muốn say một trận, nhưng ta dám sao?
Lý Giản đỏ mặt, trong mắt ngập tràn nỗi lo lắng sốt ruột nói:
- Tổ tông, chỉ còn bảy ngày nữa là đến ngày trả lời rồi, hôm trước Đại Lệnh còn sai người đến hỏi thăm, ta chỉ có thể qua loa cho qua…….
- Thúc chỉ biết khoác lác thôi.
Trần Khác cười nói:
- Đã đến lúc này thì còn sợ y cái gì nữa.
- Cháu là con nghé mới sinh không sợ hổ, nhưng ta lại không có can đảm kia…
Lý Giản nhếch miệng cười khổ, chợt thấp giọng, ánh mắt mong chờ nhìn Trần Khác, nói:
- Tam Lang, hay cháu đồng ý với Tất lão bản đi….
- Mơ tưởng!
Trần Khác quả quyết lắc đầu nói:
- Trần Tam Lang ta, cứng mềm gì đều không biết ăn!
- Cháu cho là ta muốn sao, hai tay dâng Hoàng Kiều cho người khác?
Lý Giản rưng rưng nói:
- Đó chính là muốn mạng của ta!
Y lấy khăn lau nước mắt:
- Nhưng đắc tội Đại Lệnh, đắc tội Trình gia, chúng ta sống cũng không bằng chết…. Hai luồng thế lực, tốt nhất là buông tha Hoàng Kiều, qua một cuộc sống yên ổn.
Lời của hai người, cũng có nguyên nhân của nó. Tháng trước, Lý Giản đột nhiên nhận được một tấm thiệp mời, mời y đến Lai Phúc lầu gặp mặt, lạc khoản là “Tiểu Hoa sơn nhân”. Lý Giản biết, đây chính là thiệp mời của Tất Minh Tuấn kinh doanh rượu, tên hiệu mà hắn học đòi văn vẻ đặt ra.
Lý Giản không dám chậm trễ, khẩn trương đi gặp mặt. Rượu qua ba lượt, đồ ăn cũng qua năm vị, Tất Minh Tuấn giống như lơ đãng hỏi:
- Nghe nói Lý lão bản gặp phải chuyện khó giải quyết?
Lý Giản nghe xong lời Trần Khác, vốn có sẵn hoài nghi với Tất Minh Tuấn, nghe vậy mới cảm thấy hoảng sợ nói:
- Đại quan nhân cũng nghe được sao?
- Mi Châu lớn đến đâu, chuyện gì có thể giấu diếm được cơ chứ?
Tất Minh Tuấn chẳng hề để ý nói:
- Đừng quên, biểu muội của ta là phu nhân của ai.
Nghe y cố ý nói ra quan hệ với Trình gia, dường như chuẩn bị ỷ thế hϊếp người, Lý Giản cảnh giác hỏi:
- Không biết đại quan nhân có gì chỉ bảo?
- Chỉ bảo thì không dám.
Tất Minh Tuấn cười nói:
- Nhưng ta thân là hội trưởng hiệp hội nghề rượu ở Mi Châu, khẳng định là phải giúp đỡ hết sức rồi.
- Đa tạ đại quan nhân quan tâm.
Lý Giản khéo léo từ chối, nói:
- Tuy nhiên chuyện này liên quan đến quan phủ, ngài cũng không giúp được gì nhiều.
- Coi khinh ta đấy à? Chuyện này, ta không thể không giúp!
Tất đại quan nhân vỗ ngực một cái, nói thẳng vấn đề:
- Ngươi theo ta đi đến quan phủ, đem hiệu rượu chuyển qua danh nghĩa của ta, tất cả trách nhiệm ta gánh giúp ngươi!
Y nói được vô cùng dũng cảm, nhưng trái tim Lý Giản lại cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu chỉ có hai chữ ---- “Lừa gạt”!
- Đừng hiểu lầm, sự nghiệp của gia đình ta rất lớn, sao có thể ngầm chiếm hiệu rượu nho nhỏ của ngươi được cớ chứ?
Thấy sắc mặt Lý Giản trắng bệch, Tất Minh Tuấn vội vàng gạt qua tất cả nói:
- Ta chỉ là người luôn lo lắng chuyện bất công của thiên hạ thôi. Ngươi yên tâm, sang tên chỉ là tạm thời thôi, lâu nhất là một năm rưỡi, chờ mọi chuyện xong xuôi, ngươi chuyển lại là được.
“Sợ đến lúc đó không phải do ta làm chủ được rồi!” Lý Giản ở trong lòng điên cuồng hét lên, những người này quả thật phí tâm tư từng bước từng bước bắt ép mà, không phải là mưu đồ chiếm đoạt rượu Hoàng Kiều sao? Sao có thể buông tay được cơ chứ?! Nhưng trước mắt, y còn không có gan đắc tội Tất Minh Tuấn, chỉ có thể thật cẩn thận nói:
- Đại quan nhân có ý tốt, tiểu nhân vô cùng cảm kích, nhưng hiệu rượu này không phải của một mình tôi, tôi không thể làm chủ được.
- Sao có thể không làm chủ được cơ chứ, ngươi góp bảy phần vốn cơ mà!
Một câu của Tất Minh Tuấn đã bại lộ ý đồ của y.
- Đại quan nhân có điều không biết….
Lý Giản nghẹn rồi lại nghẹn, rốt cuộc cũng nói ra:
- Mất đi men rượu đặc chế nhất định không ủ ra được Hoàng Kiều, mà men rượu của hiệu rượu đều là mua từ người góp vốn kia.
- Ý của ngươi chính là chỉ có cái người tên là “Trần Thầm” có thể tạo ra men rượu sao?
Tất Minh Tuấn giật mình nói
- Trách không được….
Trách không được phỏng chế như thế nào cũng không phỏng chế ra loại rượu quýt giống như Hoàng Kiều vậy. Làm trò cả nửa ngày, hóa ra còn phải có thêm một loại men rượu đặc chế nữa.
- Xin lỗi không thể nói.
Lý Giản lắc đầu nói
- Tóm lại chuyện này không phải do một mình tôi định đoạt là được, tôi phải về thương lượng mới được.
- Được rồi, thương lượng, thương lượng….
Tất Minh Tuấn không còn cách nào, nói:
- Cho ngươi ba ngày có đủ hay không? Quá hạn thì đừng hối hận nhé!
…….
Lý Giản nói chuyện này với Trần Khác, phản ứng của Trần Khác cũng y chang hôm nay, cảm thấy vô cùng tức giận, kiên quyết không đồng ý nhượng bộ.
Đúng như lời đã nói với Tất Minh Tuấn, Lý Giản quả thật không thể một mình định đoạt được, thái độ của Trần Khác rất kiên quyết, sự việc cứ tiếp tục kéo dài đến một tháng. Đến ngày hôm nay, Tất Minh Tuấn hạ tối hậu thư, Lý Giản nói hết lời mới gia hạn cho đến nay, bây giờ hoặc là từ chối, hoặc là nhận, tóm lại là không thể tiếp tục kéo dài nữa.
- Thúc không cần quá lo lắng.
Thấy sắc mặt Lý Giản xám như tro bụi, Trần Khác đành an ủi nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế, đợi đến ngày mười tám tháng chín, thúc chỉ cần nghe tất cả an bài của cháu là được, đảm bảo biến nguy thành an, sau đó cháu ngoại thắp đèn l*иg…. như trước.
- Thật như vậy không?
Lý Giản không tin tưởng lắm, nói:
- Cho dù cháu ra đòn sát thủ, bọn họ không chết không chịu buông đâu, còn có thể như trước được nữa không?
- Không tin thúc ghé tai lại gần đây….
Trần Khác vẫy tay, bảo Lý Giản đến gần, nhỏ giọng nói cách làm cho y nghe.
Lý Giản trong chốc lát hoảng, trong chốc lát vui, trong chốc lát sợ, trong chốc lát cười, biểu cảm vô cùng đặc sắc.