Trong ngôi chùa trang nghiêm thần thánh, hương khói lượn lờ, Phật Tổ ở giữa điện cười mỉm, như đang thương hại thế nhân và vạn vật bị mê hoặc bởi ảo giác.
Mặt nam nhân không còn một giọt máu.
Hắn che đầu.
Chuyện cũ bám đầy bụi đất khi xưa đột nhiên bị vạch trần, khiến đầu Vị Ương vô cùng đau đớn, một vài đoạn kí ức bị quên lãng cũng đột nhiên hiện lên.
Bên trong từ đường, một cơ thể nhỏ bé yếu ớt chui vào lòng của hắn muốn sưởi ấm cho hắn.
Thời điểm rời khỏi Chúc gia ra bên ngoài lưu lạc, hắn vẫn chưa biết làm cách nào để nhìn sắc mặt của người khác, một ngày không kiếm được bao nhiêu tiền, hai người đành phải nhịn đói, nàng trái lại còn an ủi hắn, một cái màn thầu cũng chia ra nhiều ngày để ăn.
Cuối cùng, thứ hắn nghe thấy chính là tiếng khóc có chút chói tai của muội muội.
“Ca ca, ta đi tìm người giúp huynh, huynh không được chết, đừng bỏ lại Cẩm Sắt một mình!”
Ngực Vị Ương thắt lại.
“Không, không thể có chuyện như vậy……” Hắn lẩm bẩm.
Lâm Lang lại tàn nhẫn phá nát vỏ bọc lừa mình dối người của hắn.
“Tại sao lại không thể? Từ trước đến nay ngươi chưa từng quan sát ta kỹ càng, không phải sao?”
Ngón tay mơn mởn của nữ nhân vuốt ve khuôn mặt của hắn.
Dung nhan mỹ lệ ánh lên đáy mắt hắn, thế nhưng lại có nét tương tự với hắn vài phần!
Vị Ương hoảng sợ, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Trái tim gắt gao thắt lại, không thở nổi.
Hắn hoảng hốt nhớ lại có người từng nói, rằng hai người như là một đôi huynh muội.
Huynh muội……
Hắn nghĩ đến.
Cái sự thật này châm chọc cỡ nào đi chứ.
Hắn tự tay bóp chết đứa con của mình, chỉ vì muốn tục mệnh cho muội muội giả!
Buồn cười, quá buồn cười.
Hắn gắt gao che miệng, không cho máu tươi chảy xuống.
Lâm Lang mắt lạnh nhìn người nam nhân này, hai tay của hắn run rẩy ôm nàng, miệng cứ lặp lại câu nói.
Thực xin lỗi.
Muội muội.
Chỉ là người mà hắn nên xin lỗi, đã sớm hồn về âm ti.
Cho nên, nàng từ chối.
Từ chối lời xin lỗi muộn màng này.
Lâm Lang đẩy hắn ra, cũng không quay đầu lại đi rồi.
Nơi xa mơ hồ truyền đến từng tiếng tụng kinh, chú đang niệm là một đoạn vãng sinh chú vô bi vô hỉ, hai ngọn cờ hoa sen bên sườn phủ lay động trong gió nhẹ, cùng với nụ cười như cũ đầy thương hại của Phật Tổ trên đài cao.
Hắn chật vật ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng tràn ra từng đợt từng đợt đỏ tươi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Cổ họng hắn nghẹn ngào, thẳng đến không thể phát ra được tiếng nào nữa.
Nhưng người kia, không hề liếc nhìn hắn dù một lần.
Hắn cứ như vậy, quỳ một ngày trong điện, đầu gối đã sưng đỏ cả lên.
Chỉ là Phật Tổ phổ độ chúng sinh, lại đối hắn thấy chết mà không cứu.
-
Ngày hôm sau, Vị Ương đến Phương gia, súyt chút nữa bóp chết cái kẻ giả mạo kia.
Lâm Lang đã sớm dự đoán được tình huống này, từ lúc hắn ra cửa liền theo đuôi ở sau hắn, chờ tới khi cái hàng giả kia bị ngược tới không sai biệt lắm, nàng mới đột nhiên xuất hiện cầu tình.
Để người này chết sớm như thế, chẳng phải tiện nghi cho nàng ta sao?
Vị Ương tay chân luống cuống nhìn nàng, có loại chột dạ khi làm chuyện xấu mà bị bắt gặp.
Lâm Lang cũng không nhìn hắn cái nào, nói xong liền nâng làn váy ngồi lên xe ngựa rời đi.
Nàng cũng đã lên tiếng rồi, Vị Ương tất nhiên không dám làm trái ý nàng, lạnh lùng nhìn phụ nhân khóc đến đỏ mắt một cái rồi cũng xoay người rời đi.
Nhưng giữa hai người từ đầu đến cuối không hề có gì hoà hoãn.
Cơ hội duy nhất để có thể thấy nàng là khi nàng ở trong vườn hoa, hoặc là hái hoa, hoặc là tu bổ.
Dưới ánh mặt trời nóng ran, ngọn hoa trong gió nhẹ hơi lay động, ngọc bội bên eo nàng phát ra tiếng vang giòn giã. Không biết là tiếng nhạc vũ từ nhà ai truyền đến, nàng nhắm hai mắt nghiêng tai lắng nghe, bóng hoa phức tạp len lỏi trên tà váy.
Hắn cứ như vậy ghé vào mái hiên, trộm nhìn.
Cho rằng có thể vĩnh viễn như thế.
Nàng hận hắn, không sao cả, hắn sẽ dùng cả đời để bù đắp cho nàng.
Chỉ cần, nàng có thể ở tại một nơi mà hắn nhìn thấy.
Có một đêm, đông sương phòng đi lấy nước.
Vị Ương lúc ấy đang giao thiệp vài hạng mục của một số cửa hàng, đột nhiên nghe được tin tức này, hắn không nói hai lời giành lấy ngựa của người khác chạy như điên trở về.
“Phu nhân đâu? Phu nhân ở đâu?”
Hắn nắm cổ áo của quản gia, đỏ mắt rít gào.
Trước mặt, ánh lửa tận trời.
Bóng người đông nghịt chạy ngang qua hắn, xách theo thùng nước đi dập tắt lửa, nhưng thế lửa lại không giảm chút nào.
“Phu nhân nàng… ở bên trong.”
Quản gia nói.
Còn chưa dứt lời, hắn đã lập tức vọt vào.
Cột gỗ cháy trên xà nhà hung hăng rớt xuống dưới, mang theo từng ngọn lửa lớn. Hắn kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy phần lưng đau đớn, nóng đến mức suýt nữa phải quỳ xuống tại chỗ.
“Phu nhân? Phu nhân nàng ở đâu?”
Đôi mắt hắn bị khói làm cay đi, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu càng ngày càng nặng, không thể thấy rõ thứ gì.
“Phu nhân, khụ khụ, nàng mau ra đây……”
Tất cả chuyện này đều là lỗi của ca, nhưng tại sao nàng lại ngốc như thế, muốn đi trừng phạt chính mình?
Giữa ngọn lửa hừng hực, hắn miễn cưỡng thấy được có một người đang nằm trên giường, góc váy đỏ tươi rũ xuống một bên, an tĩnh ngủ say.
Mà lúc này, ngọn lửa ngày càng lan vào.
Cửa ra cơ bản đều bị lấp kín.
Mặc cho hắn võ công cao cường, nếu như lại không chịu rời đi, chỉ có thể là táng thân biển lửa.
Màn lụa trên nóc giường bùng cháy, có xu hướng rơi xuống.
Nam nhân nhảy qua ôm chặt người vào trong ngực, chỉ nghe một tiếng ‘xùy xèo’, sau lưng đã thành máu thịt lẫn lộn.
Mắt Vị Ương đã hoàn toàn mở không lên, ho khan, cởi bỏ áo choàng của mình khoác lên người nàng.
“Muội muội đừng sợ, có ca ca ở đây.”
Lần đầu tiên hắn dịu dàng như thế đi xưng hô cái danh này, lại là ở lúc trước khi chết đi, là ở lúc nàng vĩnh viễn không thể đáp lại.
Hắn ôm khối thi thể lạnh băng này, cuộn tròn ở góc tường, dùng cơ thể của mình bảo bọc nàng không một khe hở.
Ngay lúc này, ca ca sẽ không bỏ rơi muội nữa.
Muội muội ngoan, ngủ rồi thì sẽ không đau, thật đấy.
Ca ca cứ thế ở cùng muội, mãi mãi bảo hộ muội như vậy, được không?
Vị Ương nhẹ nhàng vỗ về phần lưng của thi thể nữ nhân, tựa như lúc nhỏ, dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.
Dưới ánh trăng, ngâm nga bài đồng dao vốn không biết tên tuổi.
“Ánh trăng quang, chiếu hồ nước. Kỵ trúc mã, quá hồng đường……”
“Hỏi lang trường, hỏi lang đoản, hỏi lang khi nào phản……”
Nàng non nớt hỏi, ca ca, lang là có nghĩa là gì nha?
“Humm… lang có nghĩa là phu quân, là người mà muội muốn làm bạn cả đời.”
Thật ra thì hắn cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn cứ ra vẻ cao thâm như một người lớn.
“Vậy… sau này muội có thể gọi ca ca là Chúc lang được không? Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi.”
Hắn vỗ vỗ bộ ngực, nói, không thành vấn đề.
Chờ muội trưởng thành, ca ca liền cưới muội làm tân nương tử của ca.
“Ngoéo tay, gạt người là tiểu cẩu.”
“Tốt, ca ca nói được là làm được.”
Hai cái tiểu nhân nhi vui vui vẻ vẻ nắm tay trở về nhà.
Hắn hứa hẹn cả đời, lại phụ bạc tất cả thâm tình của nàng.
Thực xin lỗi.
Muội muội.
Ca ca là một tên khốn.
Nếu có kiếp sau, chúng ta, vĩnh viễn đừng gặp nhau.
Trận hoả hoạn này cháy suốt một ngày một đêm, đốt sạch mọi sự xấu xa dơ bẩn.
Thời điểm Phủ thành chủ treo lên cờ trắng, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa Phương gia.
Xuống xe là một vị nữ tử đội mũ vành, dáng người yểu điệu, tinh tế như liễu.
Khách không mời mà đến.
Chúc Cẩm Sắt đang ở trong vòng vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ là nàng ta không thể không đi ra ngoài. Rốt cuộc hiện giờ Lâm Lang là thành chủ phu nhân, tiêu diệt Phương gia đối với ả mà nói, bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay.
Huống gì trước giờ nàng ta cũng không phải tiểu thư Chúc gia, cũng không đủ tự tin trước mặt Lâm Lang mà la lối khóc lóc.
“Tẩu tử……”
Lâm Lang nhẹ nhàng nhấc lên nắp trà, cười như không cười, “Tẩu tử?”
Đối phương lập tức sửa miệng, sợ hãi mà nói, “Phu nhân.”
Thiếu đi chỗ dựa lớn là nam chủ này, nữ chủ sống có chút thê thảm à nha… Có điều đối với nữ nhân thố ti hoa* như nàng ta, rời xa nam nhân thì chả làm được việc gì.
*(nữ nhân chuyên dựa vào nam nhân mà sống ‘không phải ba cái chuyện bậy bạ kia đâu’, mà cơ bản là loại thiếu đàn ông là sống không nổi cũng chả làm được việc gì, cần đàn ông bảo vệ.)
Nàng không chút để ý uống một hớp nước trà, đi thẳng vào vấn đề nói, “Ôm thiếu gia ra đây.”
Sắc mặt đang hồng hào của Chúc Cẩm Sắt tức khắc trở nên trắng bệch, giống như bùn hôi trên tường. Trong mắt nàng ta hiện lên đủ loại thống khổ giãy dụa, cuối cùng rặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Bà vυ', ngươi đi.”
Ohh, đây chính là muốn bỏ nhi tử đối lấy an toàn của bản thân sao?
Thật sự Lâm Lang không thấy đau lòng nàng ta.
Bà vυ' thực cố hết sức ôm tiểu hài tử ra ngoài, bé làm ầm ĩ muốn xuống dưới, bà đặt tiểu béo đôn này xuống đất.
“Tiểu tâm can, lại đây.”
Lâm Lang kéo làn váy, vươn tay tới tiểu nam đồng đã được một tuổi kia.
Tiểu gia hoả nghe được giọng nói, dùng cẳng chân bò ra phía sau, nghiêng đầu nhìn nàng.
Chúc Cẩm Sắt giật giật môi, không nói chuyện. Trong lòng lại đắc ý nghĩ, đây chính là tiểu bảo bảo mà nàng ta trăm cay ngàn đắng mới sinh ra được, cũng không phải là thứ mà người ngoài như ả ta dỗ vài câu là có thể bắt đi.
Thế nhưng vật nhỏ trắng trẻo mập mạp kia đột nhiên trở nên kích động, đối tay chống đất mạnh mẽ đứng lên.
Bà vυ' kinh ngạc đến không khép miệng được, “Thiếu, thiếu gia hắn sẽ đứng…”
Lâm Lang hơi mỉm cười.
Trên đường tiểu gia hỏa còn ngã rất nhiều lần, bẹp bẹp cái miệng nhỏ đỏ xinh, gào khóc.
Chúc Cẩm Sắt đau lòng muốn chết, chỉ là nàng ta không dám ôm về, chỉ đành dùng ánh mắt trông mong mà nhìn, đồng thời ác độc nguyền rủa Lâm Lang.
Bé khóc một lúc lâu, một bên xoa mí mắt mum múp thịt, một bên trộm nhìn người đối diện.
Thật kì lạ, vì sao người này lại không chịu dỗ dành bảo bảo?
Chẳng lẽ nàng không thích bảo bảo sao?
Tiểu oa nhi có chút ủy khuất, lại không quá cam tâm, tiếp tục bò dậy, như một con vịt đã uống say, lắc lư đi đến trước mặt nàng.
Sau đó, bùm một tiếng, vững chắc nhào vào lòng Lâm Lang.
Phát ra tiếng cười thanh thúy.
Khuôn mặt nhỏ hả hê cọ vào ngực nàng, tay nhỏ túm lấy xiêm y nàng không bỏ.
Rõ ràng là cực kì không muốn xa rời.
Nhìn một màn này Chúc Cẩm Sắt cơ hồ sắp phải nhảy dựng lên.
“Ngoan, bảo bối, gọi nương nào.”
Nữ chủ nhân Phương gia sửng sốt.
Tiểu oa nhi khoẻ mạnh kháu khỉnh, bồ đào đen nhánh mắt to nhìn nàng, mồm miệng không rõ mà nói, “Lương… Lương Lương… Hì hì…”
Lâm Lang bị bé chọc cười.
Tiểu gia hỏa thấy nàng cười, bản thân cũng ngây ngốc cười theo, lộ ra tiểu lợi trống trơn của mình (chưa mọc răng), còn liên tiếp vui sướиɠ kêu Lương Lương đảo quanh bên người nàng, cho dù bà vυ' ho khan vài tiếng cũng không có dấu hiệu thu liễm.
Tay nhỏ mũm mĩm gắt gao ôm cổ Lâm Lang không rời.
Còn hôn mặt nàng đến đầy nước miếng.
Ngón tay Lâm Lang hơi cong, nhéo cái mũi nhỏ của đứa bé một phen, bé vẫn chưa biết nói, chỉ biết cười hì hì không ngừng, dẩu mông nhỏ xoắn qua xoắn lại trong ngực nàng.
Lâm Lang vỗ lưng bé, nhẹ giọng nói, “Đừng nhúc nhích.”
Tiểu gia hỏa quả nhiên ngoan ngoãn ngồi trong lòng nàng, mặc cho nàng ôm lên.
Chậccc, suýt chút nữa là không ôm nổi rồi.
Lâm Lang giật giật khoé miệng, muốn buông xuống tiểu béo đôn này, khổ nỗi đối phương không chịu buông tha nàng, chết sống đòi quấn lấy, không chịu tự mình đi đường.
Trò này… giống y hệt người nào đó.
Quả nhiên nói, không hổ là cha con ruột sao?
Nàng đành phải ôm đi.
Mắt thấy người sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, Chúc Cẩm Sắt rốt cuộc không chịu được nữa, mang theo một cỗ kinh hoảng và tức giận, “Phu nhân, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lâm Lang quay đầu lại, khuyên tai lay động như bàn đu dây, lấp lánh màu sắc, ngón tay nàng vuốt qua đầu tóc mềm mại của tiểu hài tử, nói không nên lời sủng nịch.
“Tự nhiên là tới đón con ta về nhà.”
Nàng ngẩng đầu cười khẽ, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đoạt con của ngươi.”
“Rốt cuộc…… hiện giờ nó đang đợi ở trong bụng của ngươi mà.” Nàng ý vị sâu xa mà nói.
Nữ nhân cứng đờ một lúc lâu, ngơ ngác nhìn nàng, “Ngươi, ngươi nói gì?”
“Ai nha, xem ta này, đều quên nói cho ngươi.” Lâm Lang mỉm cười, “Muội muội thể nhược, con sinh ra cũng sẽ bị bệnh tật, chăm sóc sẽ không dễ dàng. Ta sợ muội muội mệt, nên âm thầm đem con của chúng ta đổi cho nhau ấy mà.”
“Loảng xoảng ——”
Chung trà nát đầy đất.
Nữ nhân đỡ bàn, một bàn tay liều