[1] Chương này Giản Diêu sốt lơ mơ, thêm cả việc giải toả cảm xúc dồn nén nên đổi xưng hô 1 chương nhé. =)))
Chạng vạng, hai người bọn họ đến ga tàu hoả, chuẩn bị ngồi xe lửa đến thành phố tiếp theo.
Một đêm không ngủ lại đi dạo cả ngày, Khương Hoài Tâm đã mệt bở hơi tai, nằm liệt trên ghế dựa ở phòng chờ không muốn động đậy. Giản Diêu cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, gối đầu lên bờ vai hắn, cả người đều ỉu xìu.
"Diêu Diêu ơi, buổi tối chúng ta ăn cái gì đây? Anh không muốn gặm bánh mỳ sandwich nữa đâu..." Khương Hoài Tâm nói chuyện cùng Giản Diêu, lại không nghe được tiếng y trả lời. Qua hơn nửa ngày, Khương Hoài Tâm cảm thấy bất thường, cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt Giản Diêu ửng đỏ, mơ mơ màng màng. Khương Hoài Tâm hoảng sợ, giơ tay áp thử lên trán y một chút, quả thực nóng khủng khϊếp.
Khương Hoài Tâm bật dậy ngồi thẳng người, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, lung lay bờ vai Giản Diêu: "Diêu Diêu, em tỉnh nào, có phải em phát sốt rồi không?"
Giản Diêu gian nan mà khẽ nâng mí mắt, đôi môi khô khốc hơi há ra, rên nhỏ một tiếng, lại nhắm hai mắt lại.
Khương Hoài Tâm nôn nóng, cõng người lên lập tức chạy ra bên ngoài nhà ga.
Trên trấn nhỏ không có bệnh viện, chỉ có một phòng khám duy nhất thì lại đóng cửa nghỉ lễ Giáng Sinh. Khương Hoài Tâm gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cõng Giản Diêu vào một khách sạn nhỏ gần nhà ga.
Khách sạn chỉ còn lại một căn phòng nhỏ, Khương Hoài Tâm cũng chẳng còn sức chê bai này kia, thanh toán tiền thế chấp tại chỗ, gọi người đưa lên phòng.
May là khách sạn có thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm của nhân viên, Khương Hoài Tâm lại hỏi người mượn ấm nước, đun nước, cẩn thận từng li từng tí mà đút thuốc vào trong miệng Giản Diêu.
Giản Diêu uống thuốc xong liền hoàn toàn ngủ mê man, Khương Hoài Tâm dùng nhiệt kế mượn được đo cho y một chút. 39,5°C, bảo sao mà trán nóng đến doạ người, hẳn là thời điểm buổi sáng y xuống khỏi xe lửa đã khó chịu rồi, còn không chịu thừa nhận, lại đi dạo cả ngày ở bên ngoài trời tuyết buốt giá nữa chứ.
Khương Hoài Tâm thở dài, hắn còn chưa thấy qua người nào để mình bớt lo như Giản Diêu.
Nhìn vẻ mặt hôn hôn trầm trầm của Giản Diêu, Khương Hoài Tâm thật sự rất lo lắng, rõ ràng chính hắn cũng mệt mỏi tới độ hận không thể lăn ra giường ngủ, nhưng lúc này lại không dám chợp mắt. Hắn sợ rằng Giản Diêu sốt cao mãi không lui sẽ hỏng người mất, miên man suy nghĩ rằng nếu sáng mai y còn không hạ sốt, như thế nào cũng phải nghĩ cách đến gặp bác sĩ ở thành phố lớn gần nhất.
Ôm Giản Diêu an tĩnh nằm một lát, Khương Hoài Tâm vẫn chẳng thể yên tâm, bò người dậy đi vào phòng tắm, dùng nước nóng thấm ướt khăn mặt, về phòng lau chùi thân thể cho Giản Diêu một lần.
Biện pháp này liệu có tác dụng hay không, Khương Hoài Tâm không biết, hắn dùng điện thoại tra được trên mạng, chỉ có thể thử một lần.
Khương Hoài Tâm là lần đầu tiên làm loại chuyện này, hắn lau thật sự rất cẩn thận, vài lần ngón tay vô tình cọ qua làn da Giản Diêu, nhưng không hề có tâm tư đứng núi này trông núi nọ, trong lòng chỉ ngập tràn cảm xúc lo lắng.
Giúp Giản Diêu lau người xong, lại đút cho y chút nước ấm, Khương Hoài Tâm mới nhớ tới bản thân còn chưa ăn gì, bụng đã đói đến réo ầm ĩ, nhưng không có gì để ăn, đành gọi cho nhân viên phục vụ phòng, bảo người ta đưa chút đồ ăn tới.
Ăn linh tinh một hồi lấp đầy bụng, Khương Hoài Tâm đi rửa mặt qua loa, sau đó lại nằm lên giường, thật cẩn thận mà ôm lấy Giản Diêu vẫn còn mê man.
Một giấc này của Khương Hoài Tâm thật sự không yên ổn, trong lúc mơ ngủ đều nhớ tới tình trạng của Giản Diêu, đến rạng sáng 5 giờ, lại mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, lục lọi bò dậy, tiếp tục đút cho Giản Diêu một ống thuốc.
Nhiệt độ cơ thể Giản Diêu giảm xuống chút ít, nhưng vẫn rất nóng, uống thuốc xong, y chậm rãi mở mắt trong bóng đêm.
Khoé mắt y có hơi nước, cách tầng nước mắt mông lung nhìn Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm ngẩn người, ấn mở đèn đầu giường, lo lắng hỏi y: "Diêu Diêu em tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
Giản Diêu nhắm mở mắt mấy lần, dần dần thanh tỉnh lại, khàn giọng mở miệng: "Mấy giờ rồi?"
"Vừa mới 5 giờ, em sốt còn chưa đỡ đâu, ngủ tiếp một giấc đi."
Giản Diêu vùi mặt vào gối cọ cọ, rầu rĩ lẩm bẩm: "Ngủ không được..."
Y đau đầu kinh khủng, cả người đều khó chịu, chỗ nào cũng không thoải mái.
Khương Hoài Tâm vươn tay lau khoé mắt cho y: "Gặp ác mộng à?"
"Không có... Chỉ là mơ thấy anh đánh em."
Khương Hoài Tâm: "......"
Ôm Giản Diêu vào trong lòng, Khương Hoài Tâm thở dài: "Nếu buổi trưa còn không hạ sốt, nhất định chúng ta phải nghĩ cách đến bệnh viện, anh tra thử rồi, thành phố gần nhất cách nơi này chỉ mất 1 giờ ngồi xe thôi, rất nhanh."
"Em không đi đâu, anh rót giúp em cốc nước đi." Giản Diêu đẩy đẩy bả vai Khương Hoài Tâm, hiện tại y một chút cũng không muốn đến bệnh viện dằn vặt.
Khương Hoài Tâm có tâm khuyên y, ngẫm lại vẫn là thôi, nếu thật sự tới bước kia, dù có phải cõng y hắn cũng phải đưa người qua.
Dòng nước ấm áp đưa đến bên miệng, Giản Diêu cầm tay Khương Hoài Tâm uống một ngụm, lại không muốn uống nữa: "Em đói quá, muốn ăn gì đó..."
Thật ra trong phòng vẫn còn đồ ăn Khương Hoài Tâm mua hôm qua, vốn dĩ là đồ ăn vặt chuẩn bị để mang lên xe lửa, nhưng với tình trạng của Giản Diêu bây giờ, làm sao có thể ăn mấy thứ khô khốc như này. Khương Hoài Tâm đau đầu dỗ người: "Em ngoan nào, đợi hai giờ nữa, chờ trời sáng rồi anh sẽ gọi người mang đồ em có thể ăn đến, nhịn một chút trước đã."
"Bụng em đói lắm rồi," Trong mắt Giản Diêu lại dâng lên một tầng hơi nước, bị bệnh mệt mỏi đến độ lơ mơ dường như khiến cho con người càng thêm yếu ớt, "Em muốn ăn luôn bây giờ cơ."
"Được rồi, được rồi, em đừng khóc, để anh nghĩ cách." Khương Hoài Tâm vò đầu bứt tai, ngẫm nghĩ, mở một túi bánh quy ra, ngâm vào trong nước nóng, đợi cho bánh quy mềm ra mới bón đến bên miệng Giản Diêu.
Giản Diêu ăn ngấu nghiến hai miếng, Khương Hoài Tâm nhẹ nhàng thở ra, còn may là y không kén ăn.
Ăn xong rồi, bệnh quỷ vẫn bám riết chẳng tha, tiếp tục giày vò hắn: "Em không ngủ được, anh hát cho em nghe đi."
Giản Diêu vẫn luôn là như vậy, ban ngày một dạng, ban đêm lại là dạng khác, Khương Hoài Tâm cũng quen rồi, nhỏ giọng lẩm nhẩm dỗ dành y, hát được hai câu lại bị Giản Diêu ngắt lời: "Tại sao anh không hát bài lần trước?"
Khương Hoài Tâm sững sờ một lúc, mới nhận ra y đang nói đến bài tình ca bằng tiếng Pháp ngày ấy hát ở đầu đường, rõ ràng trước đó còn rất ghét bỏ mà...
Vì thế hắn đành đổi giọng điệu, lẩm nhẩm hát cho y nghe.
Giản Diêu yên lặng nghe được một hồi, hô hấp dần dần bình ổn, Khương Hoài Tâm cho rằng y ngủ rồi, dừng ngâm nga, Giản Diêu đã nhắm mắt lại lẩm bẩm oán giận: "Tại sao không hát nữa?"
Khương Hoài Tâm cực kỳ bất đắc dĩ: "Diêu Diêu, rốt cuộc em có ngủ không vậy? Đầu còn đau không?"
"... Anh bắt nạt em."
Khương Hoài Tâm: "... Anh bắt nạt em lúc nào? Là vì anh ở trong mộng đánh em? Đó cũng chỉ là mơ thôi mà."
Giản Diêu lầu bầu hai tiếng, thế nhưng sau đó lại bắt đầu thút thít.
Khương Hoài Tâm xoa xoa mặt y: "Em đừng khóc ôi, sao nói khóc đã khóc luôn rồi, rốt cuộc là làm sao vậy? Ai bắt nạt em ư?"
Giản Diêu nức nở nói: "... Nếu như anh không đến đây, có phải em sẽ bị bệnh chết luôn ở chỗ này không, em thật sự quá vô dụng, thảo nào mà chẳng ai cần em."
Trái tim Khương Hoài Tâm thắt lại: "Em nói lời ngốc ngếch gì vậy, cái gì mà chết hay không chứ, không có đâu, đừng nói bậy, hơn nữa, ai không cần em?"
"Mẹ em không cần em, bà ấy không thích em chút nào cả, vốn dĩ bà ấy đã chẳng bao giờ cần em rồi, mẹ không cần em, em cũng chẳng cần bà ấy nữa... Cả anh nữa, ghét anh nhất, từ trước đến giờ anh cũng chỉ biết bắt nạt em, lần đầu tiên nhìn thấy em đã cầm đầu bắt nạt em rồi."
Đây đúng là bệnh đến hồ đồ thật, chứ không Giản Diêu đời nào lại nói mấy lời này với hắn, Khương Hoài Tâm nghe xong càng thấy khó chịu lạ thường: "Cô đối xử với ai cũng như thế hết, không phải cố tình không thích em, anh cũng không phải không thích em, chẳng phải anh bắt nạt em chính là vì anh thích em ư?"
Giản Diêu khụt khịt cái mũi: "Đều là gạt người, em ở trong căn nhà kia không vui chút nào cả, anh cũng chẳng để cho em vui vẻ, em đã cố tình rời khỏi căn nhà đó rồi, anh còn tới quấn lấy em. Nếu như bà nội cùng mấy người bọn họ biết, chắc chắn sẽ hận em, đến lúc đó mẹ em càng không muốn cần em nữa..."
Khương Hoài Tâm không biết nói gì thêm, chuyện của hắn cùng Giản Diêu, xác thật hắn cũng chưa bao giờ suy xét qua cái nhìn của người trong nhà. Chỉ cảm thấy là Giản Diêu thích hắn, hắn cũng thích Giản Diêu, vậy bọn hắn nên ở bên nhau thôi, quản nhiều như thế làm gì. Vả lại, bà nội cùng mẹ hắn chiều hắn như vậy, sao có thể không đồng ý chuyện của bọn hắn chứ?
"Em đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện tương lai thì sau này lại nói, dù sao cũng sẽ có cách, không có ai không cần em hết, là em nhạy cảm quá thôi."
Nghe vậy, Giản Diêu càng khóc dữ hơn, nước mắt lã chã rơi xuống: "Anh hoàn toàn không hiểu cái gì hết, anh cũng chẳng phải em, anh dựa vào cái gì mà nói em nhạy cảm? Tại sao em lại xui xẻo như vậy, sao cứ phải đâm đầu thích anh cơ chứ, em thích ai mà chẳng được, tại sao cứ phải cố tình thích phải tên khốn khϊếp nhà anh. Con người anh chẳng có chỗ nào tốt cả, chỉ biết gây phiền phức cho em, tại sao em phải thích anh hả?"
Trong lòng Khương Hoài Tâm chua chát, trước kia là hắn đối xử với Giản Diêu không tốt, lúc nào cũng muốn trêu chọc y, đùa giỡn y, nhưng chả phải bây giờ hắn đã sửa rồi sao, thế mà Giản Diêu vẫn luôn không tin hắn: "... Anh đâu ép em thích anh mà."
"Tất cả đều là lỗi của anh, không phải vì anh uống say đi hôn người khác ư? Tại sao lại phải đến hôn em? Anh hôn em xong liền quên hết mọi chuyện, phủi mông đi sang nước Anh, anh ở nước ngoài phong lưu khoái hoạt, nhưng còn em phải làm sao đây? Em cứ mãi không thể quên được, em cũng chẳng phải anh, ba tháng là có thể đổi được một người mình thích."
"Anh vẫn là anh họ em, nếu người khác biết được nhất định sẽ cho rằng em là kẻ biếи ŧɦái. Bà nội cùng mọi người sẽ không đồng ý đâu, mẹ em cũng sẽ không, còn có mẹ anh nữa, bà ấy vẫn luôn không vừa mắt em, anh làm sao mà biết được, rõ ràng lần nào cũng là anh bắt nạt em, nhưng bà ta lại nghĩ rằng là em đánh con trai cục cưng của mình, mẹ anh không có chút đạo lý nào cả."
"Ba mẹ anh có tiếp thu việc em dính líu với anh ư? Chắc chắn là không bao giờ. Đến lúc đó em sẽ trở thành tội nhân của nhà bọn anh. Em cũng đã tưởng tưởng đến cảnh mẹ anh sẽ nói như thế nào rồi, Khương gia nuôi em mười mấy năm, em lại đi dụ dỗ anh, phí công nuôi dưỡng một con bạch nhãn lang là em, dù sao tới lúc đó người bị nói cũng không phải là anh."
Khương Hoài Tâm rất nhanh đã bị nước mắt của Giản Diêu nhấn chìm, hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới tâm tư Giản Diêu lại nặng nề như vậy, sẽ còn suy tính những chuyện này, nhưng mà mẹ hắn... Đúng thật là mấy lời này mẹ hắn sẽ nói được, điểm ấy hắn làm sao có thể phản bác nổi đây.
Hắn có lòng biểu thị sự quyết tâm, nhưng còn chưa sắp xếp được ngôn ngữ của mình, hạ mắt nhìn thử, thế mà Giản Diêu khóc mệt đã nép vào trong ngực hắn ngủ thϊếp đi rồi.
Khương Hoài Tâm: "..."
Lại đo nhiệt độ cho Giản Diêu thêm lần nữa, không ngờ rằng đã hạ xuống chút ít, đại khái là khóc một hồi phát tiết ra được rồi, cũng khiến y tốt hơn rất nhiều.
Khương Hoài Tâm cẩn thận đắp chắn cho y, quên đi, ngày mai lại nói sau.
[23/10/2021]