Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 3.2

Công Tôn Sách trở về phòng, suy nghĩ một lúc, phái Triệu Hổ đi phòng bếp một chuyến.

"Xem xem bên kia có thể nấu chút cháo nhuyễn mang tới hay không, nếu không được thì ra ngoài mua một ít."

Triệu Hổ nhận lời đi ngay, nửa đường lại bị Triển Chiêu gọi lại.

"Đây có một phong thơ, đại nhân mới vừa giao xuống, muốn huynh tự mình đi một chuyến." Triển Chiêu đem thư đưa cho Triệu Hổ.

Triệu Hổ tiếp tin nhận lời, "Phòng đầu bếp kia làm phiền Triển hộ vệ nói một tiếng."

"Được, huynh mau đi đi." Triển Chiêu cười vỗ vỗ bả vai của Triệu Hổ.

Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu mới vừa từ bên ngoài ăn cơm trở lại, trong tay xách con lươn vàng, là trên đường trở về ngẫu nhiên mua. Chủ tớ hai người vào phủ, còn đang thấp giọng thảo luận ngày mai nên ăn con lươn này như thế nào.

"Nếu lò bếp không thể dùng, thì nướng ăn, giống như bánh muối tiêu nướng hôm nay vậy, nướng đến vỏ ngoài xốp giòn, mùi vị nhất định ngon!" Tú Châu hai tay cầm lại, híp mắt mơ ước, không nhịn được nuốt nước miếng.

Lúc nàng nói chuyện trong lòng không ngừng nghĩ: "Thật mong chờ, thật mong chờ, thật muốn ăn, mạng ta thật tốt, có thể đi theo Quận chúa ăn ăn ăn!"

Triệu Hàn Yên nghe được tiếng lòng của Tú Châu, khóe miệng không nhịn được nhếch cười.

"Ngươi chính là đầu bếp mới tới?" Không khí nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên bị một câu giọng nam cắt đứt.

Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy một nam nhân mặc quan phục tứ phẩm màu đỏ từ góc hướng đông kia đi tới. Tuổi tác chừng hai mươi, tướng đi thập phần hào hiệp, nhìn qua liền biết là người tập võ. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt uy khí, trên quan ngọc* có con ngươi màu đen sáng quắc tựa như mã não đen phát ra ánh quang, toàn thân khí phái trang nghiêm, nhưng không khiến người khác sợ hãi, ngược lại sinh mấy phần thân cận.

*Quan ngọc: mão, nón quan hay đội.

Bởi vì người đến, đặc điểm mười phần, Triệu Hàn Yên cơ hồ không cần suy nghĩ liền có thể đem đối phương "đối chiếu", không ai khác ngoài Triển Chiêu. Lại gặp được một vị danh nhân, ánh mắt Triệu Hàn Yên híp thành hình trăng lưỡi liềm, sảng khoái thừa nhận với Triển Chiêu: "Đúng vậy"

Triển Chiêu nghe vậy nụ cười sâu hơn, lại đi mấy bước thì dừng lại, quan sát Triệu Hàn Yên từ trên xuống dưới.

"Mới vừa nghe Công Tôn tiên sinh nói, phòng bếp cuối cùng cũng mời tới đầu bếp, còn nói người không tầm thường. Ta liền muốn biết không tầm thường là không tầm thường thế nào, bây giờ rốt cuộc đã thấy."

"Vậy rốt cuộc là như thế nào không tầm thường ?" Triệu Hàn Yên cố ý hỏi.

"Một thân văn nhã lễ trọng khí khái, không giống đầu bếp, giống như thư sinh hơn." Triển Chiêu cố ý lại liếc Triệu Hàn Yên một cái nói, "Hơn nữa vị đầu bếp này dáng dấp còn rất tuấn tú, không sợ làm cơm ăn không ngon, chỉ nhìn mặt cũng đã khiến người ta thèm ăn rồi!"

Triệu Hàn Yên vội vàng chắp tay đa tạ, "Triển đại nhân khen rất dụng tâm, đa tạ đa tạ!"

"Ngược lại không cần, có việc định giao phó cho ngươi, sau khi xong là ta tạ ngươi." Triển Chiêu mặt lộ vẻ thắp thỏm, "Bao đại nhân hôm nay dạ dày không thoải mái, có thể nấu chút cháo cho ngài hay không?"

"Dạ dày không thoải mái?" Triệu Hàn Yên hỏi kỹ, "Là tiêu chảy hay sao?"

" Cái này ..." Triển Chiêu do dự.

Triệu Hàn Yên: "Ăn gì cho hết bệnh rất trọng yếu."

Triển Chiêu gật đầu, "Từ đêm qua bắt đầu, uống thuốc tuy có tác dụng, nhưng ngày hôm nay chưa hề ăn ngon."

"Ta biết rồi, ta đi làm." Triệu Hàn Yên dứt lời, liền cùng Triển Chiêu cáo từ, xách lươn mang Tú Châu chạy thẳng tới phòng bếp.

Bởi vì lò bếp vẫn chưa thể dùng, Triệu Hàn Yên liền mời Xuân Khứ Xuân Lai hỗ trợ, dùng đá dựng tạm một cái lò ở tiểu viện trước phòng bếp.

Lúc dựng lò thì Triệu Hàn Yên rãnh tay, liền dùng nước ngâm gạo trước, tiếp xử lý lươn vàng, róc xương và da, sau đó dùng nước rửa qua xương cùng thịt, đem thịt lươn cắt vụn. Sau khi dựng xong bếp lửa thì đặt nồi đá, thêm bảy phần nước, cho xương vào, chờ nước sôi, đem gạo đã nghiền hầm trên lửa nhỏ, không ngừng khuấy để tránh dính nồi, hầm nửa giờ sau, vớt xương thả thịt, tiếp tục nấu đến khi cháo sềnh sệt coi như hoàn thành.

Triệu Hàn Yên để cho Xuân Lai trực tiếp bưng niêu đất đưa cho Bao đại nhân, như vậy có thể giữ hương vị tốt nhất của cháo lươn.

Bao Chửng cùng Công Tôn Sách vừa kết thúc thảo luận vụ án, tinh lực có hơi hao hụt, đang cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực, cháo liền tới.

"Đã phiền tiên sinh vất vả, nhưng tại hạ quả thật không có khẩu vị gì." Bao Chửng còn muốn nói ông ngủ một giấc có thể sẽ khá hơ, lúc này nắp niêu đất được Công Tôn Sách mở ra, mùi gạo đậm đà nhất thời tràn ra ngoài, Bao Chửng lập tức nuốt xuống nửa câu sau, cũng âm thầm hít vào mùi thơm thật sâu.

Đột nhiên cảm giác đói, muốn ăn cái gì đó.