Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 1.1: Ứng tuyển làm đầu bếp

Chương 1.1: Ứng tuyển làm đầu bếp

Tháng ba hoa đào nở rộ, sắc xuân đầy vườn. Thời tiết ấm nhưng không nóng, cực kỳ dễ chịu.

Bình Khang quận chúa Triệu Hàn Yên vừa đón sinh nhật lần thứ mười sáu của mình, bây giờ là thời điểm nên từ biệt Thái hậu để chuyển đến phủ quận chúa mà Hoàng đế đã hạ lệnh xây riêng cho nàng.

Xưa nay không phải vị quận chúa nào của Đại Tống cũng nhận được vinh dự ấy, Bình Khang quận chúa là một trong những trường hợp đặc biệt. Thứ nhất là vì vợ chồng Bình Khang vương trung liệt, lúc đi chỉ để lại duy nhất một nữ nhi, Hoàng gia đương nhiên phải dành cho nàng sự chăm sóc đặc biệt nhất. Thứ hai là vì Bình Khang quận chúa được Thái hậu rất yêu thích, hiểu rõ tâm ý Thái hậu nhất, trong cung mặc dù có đến mười vị công chúa nhưng so ra đều không tri kỷ bằng nàng, vì vậy Thái hậu thường hay thiên vị nàng.

Vốn dĩ, theo ý của Thái hậu thì người muốn giữ mãi Triệu Hàn Yên ở bên cạnh mình cho đến khi nàng xuất giá mới thôi. Nhưng bất đắc dĩ là giữa năm ngoái Quốc sư đã tính ra năm nay nàng sẽ gặp phải đại kiếp nạn, sau khi trải qua sinh nhật kế tiếp, nàng cần phải “một mình một cõi” trọn vẹn một năm mới có thể tiêu tai giải nạn. Thái hậu không đành lòng để cho Triệu Hàn Yên ở đại trong một phủ trạch nào đó ngoài kia, vì vậy liền cầu Hoàng đế hạ chỉ, ngoại lệ ban cho nàng một phủ riêng.

Tuy chỉ đơn giản là dọn từ trong cung ra ngoài cung, cách hoàng thành không xa lắm, nhưng Thái hậu vẫn không nỡ xa nàng cả một năm, nên mấy ngày nay thường hay đau buồn rơi lệ.

Thái hậu quay đầu lại, thử thương lượng với Hoàng đế, “Có thể hỏi lại Quốc sư không, biết đâu còn có biện pháp khác tránh kiếp, ta thật sự không nỡ để Yên Nhi rời đi.”

“Đây là biện pháp duy nhất rồi.” Triệu Trinh bất đắc dĩ thở dài, khuyên Thái hậu chịu đựng một năm thôi.

Thái hậu đành phải gật gật đầu, nắm tay con trai mà bà yêu nhất cùng với cháu gái mà bà thích nhất, cùng nhau đi ăn bữa cơm tạm biệt.

Trong cung đình quy củ rất nhiều, khi ăn cơm không được phép nói chuyện, ba người ngồi xuống bàn ăn đều tự mình dùng cơm, hết sức yên tĩnh. Nhưng đối với Triệu Hàn Yên mà nói, ba bữa ăn trong ngày chính là thời điểm ồn ào nhất, vì nàng có khả năng nghe được tiếng lòng liên quan đến thức ăn. Chỉ cần có ai âm thầm nghĩ đến chuyện ăn, nàng liền có thể nghe thấy.

Thái hậu gắp một miếng đồ ăn lên, bỗng nhiên không muốn đưa vào miệng, khóe miệng hơi trĩu xuống: Trước bữa bà có ăn một miếng cá chiên xù rồi, dầu mỡ quá nhiều, bây giờ lại cảm thấy buồn ói, không còn khẩu vị gì, ngược lại muốn uống một ít súp sơn tra.

Triệu Trinh nhìn nhìn những món ăn trong dĩa của mình, mặt đầy đau khổ: Thịt thịt thịt, thịt của ta đâu, vì sao cứ mỗi lần ta đến chỗ mẫu thân, bà đều bắt ta phải ăn rau xanh thế. Ta đã là Hoàng đế rồi mà bà vẫn cứ quản lý ta như con nít ấy.

Đại thái giám phụ trách việc gắp thức ăn, sắc mặt thoạt nhìn thật bình tĩnh, trong bụng thì nghĩ: Thánh nhân hôm nay lại kén ăn rồi, không chịu ăn rau xanh. Rau xanh rõ ràng ăn rất ngon mà, ta đây rất thích. Lát nữa Thái hậu mà nhìn thấy, nhất định sẽ mất hứng. Hôm nay còn có quận chúa khuyên giải giúp cho, sau này quận chúa không ở trong cung nữa, haiz, ta cũng thấy sầu thay cho Hoàng thượng.

Triệu Hàn Yên nghe xong những tiếng lòng này rồi, sắc mặt vẫn rất bình thường, tiếp tục gắp một món vào trong chén mình, sau đó mới quay đầu thân thiết nhìn Thái hậu đã ngập ngừng giữ tư thế gắp đồ ăn hết ba giây.

“Hình như ngài không có khẩu vị lắm ạ? Ngài không khỏe chỗ nào à?”

Thái hậu gật đầu, bà vừa mới cảm thấy khó chịu chút thôi mà Hàn Yên đã tức khắc phát hiện ra, chứng minh đứa nhỏ này thật sự rất tri kỷ, lúc nào cũng quan tâm lo lắng bà. Thái hậu nghĩ vậy, trong lòng liền cảm thấy ấm áp vô cùng.

“Ta đi nghỉ trước, các con không cần để ý đến ta, cứ dùng cơm tiếp đi.” Thái hậu đứng dậy, thuận tiện liếc mắt nhìn Triệu Trinh, hơi chau mày, “Sao lại bỏ mứa rau thế?”

Triệu Hàn Yên vội vàng đỡ tay Thái hậu, cười híp mắt nói: "Đường ca chưa kịp ăn đấy ạ, chắc là cũng giống với Yên Nhi, thấy nương nương không thoải mái nên lo lắng.”

“Đúng vậy.” Triệu Trinh vội vàng hạ đũa xuống, cung kính hỏi Thái hậu không khỏe chỗ nào.

“Không sao, con cứ ăn đi.” Thái hậu nhìn thoáng qua Triệu Trinh, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đều biết cả. Con trai lớn rồi không thể quản, mà con trai làm Hoàng đế thì càng không chịu để cho bà quản, quanh đi quẩn lại Yên Nhi của bà vẫn tri kỷ nhất.

“Trước đó tham ăn nên ăn hơi nhiều, đến giờ vẫn chưa đói bụng, Yên Nhi đưa ngài về nhé.” Triệu Hàn Yên thấy không khí giữa mẹ con hai người bọn họ không được thoải mái lắm, liền đỡ Thái hậu đi ra ngoài, miệng còn nhắc tới, “Tám phần là vì món cá chiên xù trước đó làm cho phát ngấy, bây giờ mà có món súp sơn tra thì quá tuyệt vời, có thể giúp tiêu hóa rồi.”

“Lời con nói hệt như những gì ta đang nghĩ, bây giờ chỉ muốn ăn món này thôi.”

Sắc mặt Thái hậu giãn ra, mỉm cười vỗ vỗ lên mu bàn tay của Triệu Hàn Yên. Trong đám con cháu, nàng là người nhu thuận cơ trí nhất, luôn luôn biết rõ tâm tư của bà. Vì vậy, bà cũng luôn xem Triệu Hàn Yên như bảo vật, thậm chí còn sủng ái nàng hơn cả đứa con trai trưởng thành không chịu nghe lời kia.

Triệu Hàn Yên ăn súp sơn tra cùng với Thái hậu, sau đó tiếp tục cùng bà nghỉ trưa.

“Hôm nay là ngày con phải dọn ra cung rồi, không cần phải theo chăm ta mãi đâu, đi chuẩn bị đi. Ta không tiễn con, sợ tiễn rồi trong lòng càng thêm khó chịu.” Thái hậu ôm ngực, buồn rầu nói.

Triệu Hàn Yên cười cười, nằm xuống bên cạnh Thái hậu, “Trước tiên ở cạnh nương nương giúp ngài ngủ đã, đợi nương nương ngủ rồi con sẽ đi, vừa vặn có thể giảm đi nỗi khổ đưa tiễn.”

“Con nhóc này!”

Thái hậu vừa xót xa lại vừa cảm thấy yên tâm. Bà nghiêng đầu nhìn Triệu Hàn Yên, trên gương mặt trắng nõn xinh xắn là một đôi mắt hạnh sáng ngời thu hút sự chú ý, ánh mắt giống như biết nói vậy, cùng với đó là cái mũi nhỏ, đôi môi bé xinh, có thể nói ra những lời khéo léo đáng yêu, đặc biệt lúc nàng cười, dường như có thể truyền sự hứng khởi sang cả người khác. Đứa bé này chính là bé gái thanh nhã ưu tú nhất trên đời. Thái hậu sủng nịch đưa tay lên vuốt vuốt vài sợi tóc rũ trước trán Triệu Hàn Yên, trong miệng luôn nhắc nhở nàng xuất cung rồi phải làm những gì.

“Phải ngoan, thường xuyên phái người đưa thư báo bình an cho ta, nếu gặp phải việc gì thì cứ phái người đến nói với ta, nhất định không được để bản thân chịu uất ức.”

“Chắc chắn, chắc chắn mà. Mà thực ra người trong thiên hạ đều biết nương nương sủng con nhất, có ai dám cả gan rảnh rỗi đến chọc con đâu.”

“Thiệt tình!” Thái hậu cười, vuốt vuốt mũi Triệu Hàn Yên.

Triệu Hàn Yên vẫn dựa theo thói quen thường lệ, mở truyện ra đọc cho Thái hậu nghe. Giọng của nàng rất vừa vặn, không lớn không nhỏ cũng không phiền người khác, giọng du dương như có phép thôi miên, chỉ thoáng chốc Thái hậu đã cảm thấy buồn ngủ, khép mắt lại, tiếng hít thở đều dần.

Triệu Hàn Yên lập tức gấp một góc sách lại đánh dấu, tiếp tục đọc thêm một lát nữa, sau khi xác định Thái hậu đã ngủ say rồi, nàng mới lặng lẽ ngồi dậy, đưa cuốn sách trong tay cho cung nữ, nói với cung nữ lần sau cứ tiếp tục đọc từ trang sách mà nàng đánh dấu.

Cung nữ vâng dạ liên tục, nhìn góc sách được gấp lại đánh dấu ngay ngắn bèn khen ngợi: “Quận chúa quả thật rất cẩn thận, ngay cả việc nhỏ nhặt này cũng lo nghĩ chu toàn.”

Triệu Hàn Yên rời khỏi điện, thấy Triệu Trinh đã sớm đợi ở bên ngoài, vội vàng thi lễ chào hắn.

Triệu Trinh nhướng mày cười, “Rốt cuộc cũng có thể rời cung làm đầu bếp, cảm giác thế nào?”

Triệu Hàn Yên gật đầu liên tục, sự kích động trong lòng bộc lộ hết ra ngoài.

Nói ra thì chắc chẳng ai dám tin, một quận chúa như nàng lại nuôi giấc mộng đi làm đầu bếp, nhưng quả thực nàng chính là vì nấu nướng mà được sinh ra. Đời trước như thế, đời này đại khái cũng không thể trốn tránh được.

Triệu Hàn Yên là người hiện đại xuyên không về đây, kiếp trước nàng xuất thân trong gia đình có truyền thống làm y, điều kiện khá giả, cha mẹ luôn dành thứ tốt nhất cho nàng, nhưng duy nhất cái quyền lựa chọn thì nàng lại không được phép. Thực ra, muốn ‘dân chủ’ lựa chọn thì cũng được, nhưng phải là ‘dân chủ’ trong phạm vi y học. Triệu Hàn Yên không muốn theo bước cha mẹ làm bác sĩ phẫu thuật, nàng bất đắc dĩ phải chọn ngành tâm lý học tội phạm. Có lẽ vì gien di truyền của bố mẹ về phương diện y học khá tốt, nên mặc dù nàng không quá chú tâm, nhưng thành tích thì vẫn không tệ.