Bởi vì ngồi dậy, nửa ngực anh đều lộ ra ngoài chăn, trong phòng ngủ có mở điều hòa, một chút đều không lạnh.
Hàn Trạc rũ mắt, có thể thấy được trên ngực có vài dấu vết ái muội, trong đầu liền hồi tưởng việc phát sinh đêm qua.
Tuy anh uống rất nhiều rượu, cồn làm tê mỏi thần kinh, nhưng không đến nổi bất tỉnh nhân sự.
Anh biết rõ đêm qua đã làm cái gì.
Cầm điện thoại trên tủ đầu giường, đã 11 giờ. Anh gọi cho Hứa Thanh Nhiễm, chuông vang lên nhưng không ai bắt máy, Hàn Trạc chỉ có thể cúp điện thoại, nhắn tin WeChat cho Hứa Thanh Nhiễm.
Xốc chăn chuẩn bị rời giường, anh nhìn thấy một một mảng sẫm màu trên ga giường, ánh mắt ngây ngốc nhìn nó, tựa hồ không thể tin được.
Sửng sốt một lúc lâu, người đàn ông hơn ba mươi tuổi đột nhiên lại cười giống đứa ngốc.
Hàn Trạc tháo khăn trải giường xuống thay cái mới.
Làm xong hết thảy, Hàn Trạc mới cầm quần áo vào, ngày hôm qua quần áo thay ra đều ở trong máy giặt, đã giặt sạch sẽ, chỉ là chưa có đi phơi.
Hàn Trạc tắm rửa xong, đem quần áo treo ngoài ban công, lại bỏ chăn vào máy giặt.
Trở lại phòng ngủ cầm điện thoại lên, vẫn chưa có tin nhắn trả lời của Nhiễm Nhiễm, anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại, đáng tiếc vẫn không bắt máy.
Nhìn thời gian, đã đến giữa trưa.
Hàn Trạc mặc áo lông vũ cầm chìa khóa xe ra cửa.
Thời gian này cũng không kẹt xe, Hàn Trạc nghiêm túc nhìn xe chạy trên đường, khẩn trương liếʍ môi.
Anh có chút lo lắng, lo lắng thái độ của Nhiễm Nhiễm.
Hiện tại bình tĩnh lại, Hàn Trạc có chút hối hận bản thân quá xúc động.
Nhưng nhớ tới Nhiễm Nhiễm đêm qua, anh theo bản năng liếʍ môi.
Tới trung học Trung Nam, Hàn Trạc lại lần nữa gọi cho Hứa Thanh Nhiễm, vẫn không bắt máy.
Anh đi tới cửa đã bị bảo vệ ngăn cản: "Tiên sinh, chỗ này không thể tùy tiện vào, nếu tìm học sinh, anh có thể bảo giáo viên chủ nhiệm gọi vào số máy phòng bảo vệ, tôi mới có thể để anh vào."
Hàn Trạc cúi đầu nhìn điện thoại, WeChat Nhiễm Nhiễm vẫn chưa có phản hồi, ấn đường anh nhíu lại, nhìn bảo vệ nói: "Tôi tìm giáo viên Hứa Thanh Nhiễm, đã gọi điện thoại rồi nhưng không được, tôi là bạn trai cô ấy, có chuyện quan trọng cần tìm, có thể châm chước một chút không?"
"Bạn trai?" Bảo vệ nghe là bạn trai Hứa Thanh Nhiễm, ánh mắt mang theo cảnh giác, phảng phất như Hàn Trạc không phải người tốt.
Bảo vệ chà xát tay, "Hôm qua có một chàng trai mang theo hoa hồng tới tìm cô Hứa, cũng nói là bạn trai, hơn nữa thầy Ngô cũng đã xác nhận, vậy người tới hôm qua mới là bạn trai của cô Hứa chứ? Vị tiên sinh này, thật ngại quá, tôi không thể cho anh đi vào."
Hàn Trạc nghe được Tần Uông Dương lấy thân phận là bạn trai Nhiễm Nhiễm, trong lòng dâng lên một cổ chua xót. Anh lại nhìn điện thoại, Hứa Thanh Nhiễm vẫn không nhắn lại.
Vẻ mặt Hàn Trạc nghiêm túc, "Bác à, người hôm qua không phải bạn trai cô Hứa, mà là bạn trai cũ, tôi mới là bạn trai cô ấy."
Bảo vệ dửng dưng nhìn Hàn Trạc: "Chuyện này tôi quản không được, nhưng tôi vẫn không thể cho anh vào trường học."
Hàn Trạc: "..."
Giữa mày Hàn Trạc nhíu một chút, nghĩ nghĩ đành phải thỏa hiệp nói: "Vậy, có thể cho tôi dùng điện thoại phòng bảo vệ gọi cho đồng nghiệp cô Hứa được không? Điện thoại cô ấy tắt máy, tôi cần tìm có việc gấp."
Bảo vệ đánh giá Hàn Trạc trong chốc lát, mới gật đầu, mở cửa cho anh đi vào phòng bảo vệ.
Trên vách tường phòng có dán một dãy số liên lạc, bảo vệ đeo kính lão, ngón tay trượt xuống danh sách, chỉ vào một dãy số: "Cậu gọi số này đi, là giáo viên dạy toán."
Hàn Trạc gọi vào dãy số, đầu kia điện thoại là giọng đàn ông: "Alo, ai vậy?"
Hàn Trạc khiêm tốn nói: "Chào thầy Ngô, tôi là bạn trai Hứa Thanh Nhiễm, Hàn Trạc, tôi gọi cho cô ấy không được, phiền anh báo lại tôi ở phòng bảo vệ chờ cổ."
"Cô Hứa.. cô Hứa không có ở trường."
"Không ở trường học?" Đáy mắt anh hiện lên tia lo lắng, vội vàng hỏi: "Sáng nay không tới trường học sao, anh biết cô ấy ở đâu không?"
"Có tới, nhưng buổi sáng có đổi tiết học với tôi, hình như cùng giáo viên khác đi thăm hỏi gia đình."
"Thăm hỏi gia đình.." Hàn Trạc trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nói cảm ơn với thầy Ngô.
Vẻ mặt bảo vệ cảnh giác nhìn anh.
Hàn Trạc ôn hòa cười: "Bác à, cô Hứa đi ra ngoài thăm hỏi gia đình, tôi cũng đi trước."
"Đi đi!" Bảo vệ ước gì Hàn Trạc đi nhanh lên, vóc người này cao lớn, vạn nhất nếu xông vào, bản thân tay già chân yếu không nhất định ngăn lại được.
Hàn Trạc trở lại xe, lại gọi cho Hứa Thanh Nhiễm, còn nhắn trên WeChat, để cô thấy mà trả lời anh, bọn họ còn có thể nói chuyện.
Buông điện thoại, Hàn Trạc lái xe đi chợ mua thức ăn, còn mua giò heo lúc nhỏ Hứa Thanh Nhiễm thích ăn.
Trở lại chung cư, anh đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, nấu cho chính mình một chén mì đơn giản.
Lúc này anh mới chú ý tới đồ vật trên sàn nhà tối hôm qua bị quăng ngã, mấy quyển sách y khoa, còn có hai chậu cây xanh tươi. Tuy rằng chậu hoa không có vỡ, nhưng rớt rất nhiều đất trên sàn nhà.
Cái này làm cho Hàn Trạc lại lần nữa nhớ tới tối qua bản thân mất khống chế thế nào.
Trong lòng Hàn Trạc yên lặng thở dài, chủ động dọn dẹp sạch sẽ phòng khách.
Chiều đến, Hàn Trạc gọi điện cho Lưu Phân Phương.
Lưu Phân Phương nhận được điện thoại Hàn Trạc liền cao hứng, hỏi han ân cần hồi lâu, Hàn Trạc mới tìm được cơ hội hỏi Nhiễm Nhiễm có về nhà không.
Lưu Phân Phương nghe được Hàn Trạc quan tâm con gái như vậy, trong lòng vui mừng: "Hàn Trạc, cuối tuần đưa Nhiễm Nhiễm trở về ăn cơm đi, con thích ăn cái gì cứ nói, dì bảo chú đi chợ mua về."
"Cảm ơn dì, khẩu vị của con với Nhiễm Nhiễm không khác nhau lắm."
"Được, hai đứa ở bên nhau, thói quen không thể quá khác nhau. Sở thích giống nhau mới dễ dàng sinh hoạt, nấu cơm. Tuy con và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau mới mấy ngày, nhưng cả hai đều không còn trẻ, nếu cảm thấy thích hợp, cố gắng kết hôn nhanh một chút."
Lưu Phân Phương nói tới đây, lại lo lắng khiến cho Hàn Trạc áp lực, thay đổi khẩu khí giải thích: "Hàn Trạc, con đừng nghĩ nhiều, dì không có ý tứ khác, mấu chốt vẫn là tình cảm giữa hai đứa.."
Hàn Trạc đương nhiên biết Lưu Phân Phương nghĩ cái gì, anh câu môi cười: "Vâng, dì yên tâm, chờ Nhiễm Nhiễm đồng ý, con sẽ lập tức cùng Nhiễm Nhiễm lãnh chứng kết hôn, con.. Con rất thích Nhiễm Nhiễm."
"Vậy là tốt rồi, hôm trước Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại cho dì, nói cũng rất thích con!"
Tim Hàn Trạc đập loạn, cố giữ giọng nói bình tĩnh: "Thật không?"
"Đương nhiên, Nhiễm Nhiễm nhà dì nói con ôn hòa khiêm tốn, thành thục lễ độ, nó rất vừa lòng!"
Ôn hòa khiêm tốn, thành thục lễ độ..
Tối hôm qua anh đúng là khác xa với những từ này.
Hàn Trạc chột dạ liếʍ môi, nhìn giò heo trên bồn rửa chén, ôn hòa hỏi: "Dì, tối nay con phải trực ban, cho nên mua cho Nhiễm Nhiễm một cái giò heo, nhưng con không biết làm, dì chỉ con được chứ?"
"Đương nhiên!" Lưu Phân Phương thoải mái đồng ý, tự cảm thấy Hàn Trạc quả là người đàn ông cẩn thận.
Bà vui mừng cười nói: "Hiện giờ nam nhân cam tâm tình nguyện vì vợ mà nấu cơm không nhiều lắm đâu, vận khí Nhiễm Nhiễm nhà ta thật tốt."
Hàn Trạc cười cười, theo lời Lưu Phân Phương nói làm giò heo.
"Dì, con nguyện ý làm cơm cho Nhiễm Nhiễm cả đời."
Lưu Phân Phương mừng thầm cho con gái: "Lời này, con nói với dì cũng vô dụng, muốn thì đích thân nói cho Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm nguyện ý thì con mới có thể nấu cơm cho nó cả đời."
"Vâng."
Lưu Phân Phương càng ngày càng vừa lòng với Hàn Trạc, giống như anh đã là con rể bà: "Hàn Trạc, nếu không dì tới đó nấu cơm giúp con, dì sẽ làm cho hai đứa đồ ăn thật ngon."
"Dì, không cần đâu, trời lạnh dễ cảm mạo, hơn nữa tối nay con trực ban, không thể đưa dì về nhà, chờ cuối tuần con đưa Nhiễm Nhiễm về, đến lúc đó dì nấu ăn cũng được."
Lưu Phân Phương nghe xong cũng cảm thấy hợp lý: "Vậy đi, dì nói cho con trước, từ nhỏ Nhiễm Nhiễm rất thích ăn giò heo, lúc đó còn tranh với Thành An, Thành An cũng ngạc nhiên đưa cho Nhiễm Nhiễm đấy."
Đáy mắt Hàn Trạc đột nhiên ôn nhu rất nhiều, câu môi cười: "Nhiễm Nhiễm tham ăn rất đáng yêu."
Ngữ khí Lưu Phân Phương hạ xuống: "Dì sao lại nhắc đến đứa bé kia chứ, được rồi, con cứ dựa theo lời dì, giò khẳng định ăn ngon."
"Vâng."
Một giờ sau, giò heo hầm đã chín tỏa hương thơm ngát, Hàn Trạc nấu cơm, xào thêm một phần bông cải xanh. Tự mình gắp chút đồ ăn vào chén cơm, còn lại bỏ vào nồi cơm điện giữ ấm.
Ra cửa, anh lại nhắn tin với Hứa Thanh Nhiễm, nói trong nhà đã nấu đồ ăn, còn nói hai ngày này phải trực ban đêm.
Đến bệnh viện, anh làm thủ tục bàn giao với bác sĩ Lưu, rồi bắt đầu làm việc.
Ca đêm tuy mệt, nhưng người bệnh không nhiều như ban ngày.
Hàn Trạc tranh thủ thời gian nhàn rỗi nhìn điện thoại, Hứa Thanh Nhiễm vẫn không trả lời anh. Nhưng hiện tại đã 12 giờ, anh lo lắng nếu gọi điện thoại sẽ ảnh hưởng Hứa Thanh Nhiễm nghỉ ngơi.
Nhiễm Nhiễm nhà anh tối qua nghỉ ngơi không tốt, hôm nay lại ra ngoài cả ngày, khẳng định rất mệt.
Hàn Trạc xoa xoa ngực, tiếp tục trực ban.
Sáng hôm sau, Hàn Trạc ăn sáng ở bệnh viện mới về nhà, trong nhà quạnh quẽ, anh đẩy cửa phòng cho khách, bên trong không có người.
Giò hầm trong phòng bếp, Hứa Thanh Nhiễm cũng chỉ ăn một chút.
Tủ lạnh có thêm một tờ giấy note: "Điện thoại em hỏng rồi, không biết anh tới trường tìm em, có chuyện gì chờ thứ bảy nói đi. Sao tối hôm qua anh không về nhà, giò ăn rất ngon, cảm ơn."
Hàn Trạc vuốt ve tờ giấy, sửng sốt một chút mới gỡ nó xuống.
Trên bàn trà phòng khách có giấy note, anh ngồi trên sô pha, lấy bút viết ghi: "Hai ngày này anh phải trực ban đêm, cứ chờ thứ bảy nói chuyện, việc đêm đó thực xin lỗi, nhưng.. anh không hối hận."
Hàn Trạc dán tờ note lên tủ lạnh mới về phòng ngủ rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi chiều trước khi đi làm, Hàn Trạc giúp Hứa Thanh Nhiễm làm cơm chiều.
Rạng sáng có một bệnh nhân phải phẫu thuật, Hàn Trạc bốn giờ rưỡi sáng sớm mới ra khỏi phòng cấp cứu.
Anh đổi ca với Ngô Hải, từ tối ngày đó cùng nhau uống rượu, đã qua hai ngày Ngô Hải không gặp Hàn Trạc, hắn cười nói: "Bác sĩ Hàn vất vả rồi."
Hàn Trạc nhìn hắn một cái, lại quay đầu nghiêm túc rửa tay.
Ngô Hải thấy anh không đáp, đáy mắt mang theo ý cười: "Tôi thấy bác sĩ Hàn tương lai nếu không làm bác sĩ nữa, có thể đổi sang làm diễn viên, giả say mà như không giả."
Hàn Trạc lúc này mới liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi câu: "Tôi giả say khi nào?"
"Cậu đừng diễn với tôi, người khác không biết tửu lượng cậu thế nào, tôi có thể không biết ư? Cậu ngày đó có uống nhiều, cũng chỉ say năm phần. Bác sĩ Hàn đối với Hứa tiểu thư.. Chậc chậc chậc, tình cảm thâm sâu, xem ra không phải Hứa Thanh Nhiễm có bản lĩnh gì, là chính cậu cố tình dán sát vào người ta."
Hàn Trạc ném tờ giấy lau khô nước trên tay, vỗ vai Ngô Hải thật mạnh, không phản bác cũng không thừa nhận: "Bác sĩ Ngô, làm việc vui vẻ, tôi về đây."
Ngô Hải nhìn bóng dáng Hàn Trạc rời đi, hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu tử thối!"
Mới từ nhà vệ sinh ra, liền gặp phải y tá: "Bác sĩ Ngô, viện trưởng tìm ngài."
Ngô Hải chỉ có thể đi tìm viện trưởng trước.
-
Hàn Trạc về đến nhà, trong nhà vẫn giống như ngày hôm qua, anh đổi giày rồi nhìn thử tủ lạnh, tủ lạnh vẫn còn tờ giấy hôm qua anh dán.
Mà cơm làm ngày hôm qua, Nhiễm Nhiễm cũng chỉ ăn một chút.
Ấn đường Hàn Trạc nhíu lại, đi đến cửa phòng cho khách đẩy cửa nhìn thoáng qua, anh thấy Hứa Thanh Nhiễm còn nằm ở trên giường.
Anh gõ cửa, Hứa Thanh Nhiễm hình như không nghe thấy, cả người rúc ở trong chăn.
"Nhiễm Nhiễm, em không có tiết sao?"
Hàn Trạc cảm thấy tình hình không thích hợp, đi vào liền thấy khuôn mặt nhỏ suy yếu của Hứa Thanh Nhiễm lộ ra ngoài chăn.
"Nhiễm Nhiễm, em bị cảm sao?" Hàn Trạc vội vàng cúi người, dùng mu bàn tay thử trán của cô, phát hiện nó rất nóng.
Hứa Thanh Nhiễm bị anh nháo đến mở mắt, tiếng nói khàn khàn: "Anh về rồi."
"Bị cảm sao không đi bệnh viện, anh đưa đi bệnh viện. Em sốt cao lắm." Hàn Trạc khẩn trương, nhanh chóng giúp Hứa Thanh Nhiễm mặc áo lông, cũng không cho Hứa Thanh Nhiễm đi, trực tiếp ôm vào trong ngực đi xuống tầng lấy xe.
Hứa Thanh Nhiễm chưa kịp cự tuyệt, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Chỉ là cảm mạo, em uống thuốc rồi, không cần đến bệnh viện."
Hàn Trạc nghiêm túc lái xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt cô trắng bệch, giữa mày nhăn lại: "Em sốt cao như vậy, sao có thế là cảm mạo chứ."
Xem trạng thái Hứa Thanh Nhiễm, liền biết cô sốt ít nhất hai ba ngày, hơn nữa còn kiên trì đi làm.
Hàn Trạc áy náy, tốc độ xe lại nhanh hơn: "Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, anh không chăm sóc tốt cho em."
Hứa Thanh Nhiễm ở trên ghế sau cuộn người thành một khối, nghe Hàn Trạc xin lỗi không nói gì cả, chỉ hít mũi.
Nếu không phải tối ngày đó anh không bật điều hòa, cô có thể cảm mạo sao..
Tuy rằng ngày đó đi thăm hỏi gia đình học sinh không cẩn thận ngã xuống vũng nước, cả người ướt đẫm mới là nguyên nhân bị bệnh, nhưng cũng không ngăn được Hứa Thanh Nhiễm oán trách Hàn Trạc.
Hàn Trạc trầm mặt, an ủi: "Được rồi, lập tức đến bệnh viện."
Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy đến này giọng nói nam nhân cực kỳ ôn nhu, lo lắng cho mình.
Tới bệnh viện, Hàn Trạc cũng ôm cô một đường đến phòng khám, người trực ban hôm nay vẫn là Chu Bạch Nam, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm, nhịn không được trêu chọc: "Bác sĩ Hàn, chỉ là cảm mạo thôi, cậu khẩn trương như vậy, sau này sao có thể cầm dao phẫu thuật?"