*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Du Di
Người nọ không trả lời, chỉ tiếp tục liếʍ huyệt nhỏ của Đào Nhuyễn.
Khe hở bí ẩn bị liếʍ, hai môi âʍ ɦộ cũng bị liếʍ, ngay cả âm đế mỏng manh nhạy cảm cũng bị lưỡi của người đàn ông kɧıêυ ҡɧí©ɧ lướt qua. Kɧoáı ©ảʍ về thể xác khiến Đào Nhuyễn vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cô bị ép cho đến phải nức nở, đầu ngón chân căng lại tiếp tục vùng vẫy:
"Anh là ai... Đừng làm vậy... Buông tôi ra..."
"Nhuyễn Nhuyễn ướt rồi." Người đàn ông đem hai ngón tay nhét vào đường hoa chật hẹp của cô, thở dài nói: "Thật dâʍ đãиɠ."
Đào Nhuyễn tính ra vẫn chỉ là một cô bé con, giờ lại bị bắt cóc không hiểu nguyên nhân, lại bị ức hϊếp làm nhục như thế này, cô không thể chịu được mà bật khóc lên: "Làm ơn thả tôi ra, xin anh, anh muốn thứ gì tôi cũng có thể cho anh..."
Người đàn ông lạ mặt kia cười khẽ, vùi ngón tay của mình vào huyệt nhỏ của Đào Nhuyễn móc một cái.
Đào Nhuyễn lập tức ngâm lên: "A ~"
Cô thật sự không thể tin được đây là âm thanh mà bản thân mình kêu ra.
"Cục cưng, trước đây chưa có người đàn ông nào nói với em, ở trên giường khóc lóc nói ra loại lời này, chỉ làm hứng thú tìиɧ ɖu͙© của người khác càng mạnh mẽ hơn thôi sao?"
"Đừng làm như thế..." Đào Nhuyễn cố cắn môi, muốn ngăn chặn cảm giác vui sướиɠ từ bên dưới, cản bản thân mình rên lên: "Cưỡиɠ ɠiαи... cưỡиɠ ɠiαи chính là phạm pháp..."
Người đàn ông dùng hai ngón tay mở huyệt nhỏ của cô ra, hướng về nơi phấn nộn ướŧ áŧ kia hít một hơi, cười lên một tiếng.
Hắn nói: "Nhuyễn Nhuyễn sao có thể đáng yêu như vậy chứ?"
Nói xong, người đàn ông liền kéo khóa, đem cự vật to lớn nóng bỏng kia để ở miệng huyệt ướt dầm dề của Đào Nhuyễn.
"Không, không được..."
Đào Nhuyễn còn chưa kịp kháng cự, phản ứng không kịp, côn th*t kia liền hướng vào trong mà thọc, toàn thân cây cứ thế đâm vào.
Đào Nhuyễn ngay tức khắc đau đến nước mắt trào ra, cả người không nói đến nửa câu.
Cô bị một người lạ mặt cướp đi.
Trinh tiết cứ như vậy mà mất.
"Nhuyễn Nhuyễn quả nhiên quá chặt, cứ non nớt ép cắn dương v*t lớn của anh mà không buông chứ."
"Đau..."
"Đều đã chảy máu, tất nhiên sẽ đau." Người đàn ông không biết phải làm như thế nào, cởi còng tay của cô ra, sau đó đem cô ôm vào lòng, vừa đâm chọc vừa nói bên tai: "Nhưng mà chỉ có đau mới khiến em nhớ đến anh được."
Vừa nói xong, gậy th*t lại hung hăng đâm mạnh vào.
Đào Nhuyễn không biết đêm đó anh ta đến bằng cách nào. Người đàn ông này không hề thương xót cô. Ngoại trừ chút vui sướиɠ khi anh ta liếʍ huyệt lúc ban đầu, thời gian còn lại chỉ toàn là đau đớn.
Thân thể dường như đã bị thứ hung khí cùn to lớn đυ.c đi đυ.c lại nhiều lần, cảm giác đau đớn cứ đua nhau đến, triền miên không ngừng.
Lúc kết thúc, người đàn ông còn bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa huy*t của cô, đối với cô nói: "Như thế này thì Nhuyễn Nhuyễn sẽ không thể quên anh."
"Đừng..."
...
Sáng hôm sau, Đào Nhuyễn khóc tỉnh dậy.
Mở mắt ra nhìn vào ký túc xá và bạn cùng phòng quen thuộc, Đào Nhuyễn rơi vào trạng thái hoảng hốt và ngỡ ngàng, mất một lúc mới có thể hoàn hồn về.
Chuyện này làm sao có thể chứ?
Không phải cô đã bị bắt cóc rồi cưỡиɠ ɠiαи sao?
Không lẽ người đó còn đưa cô trở lại ký túc xá?
Không đúng...
Ký túc xá của bọn cô khóa cửa vào lúc 12 giờ đêm, được quản lý rất nghiêm, người đó làm sao có thể vừa bắt cô đi vừa đưa cô về dễ dàng như vậy được?
Nhưng cảnh tượng và trải nghiệm đêm qua vẫn còn quá rõ ràng. Cô vẫn nhớ từng chi tiết, nhớ sâu sắc cảm giác đau đớn khi bị dương v*t của người kia cắm vào...
Đúng rồi.
Bên dưới cơ thể.
Đào Nhuyễn vội vàng rời giường đi vào phòng tắm, dùng gương nhỏ quan sát phần dưới của mình.
Ướt đẫm.
Nhưng lại không có cảm giác đau đớn khi bị đâm thọc, lại không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.
Đây là thể loại gì?
Lẽ nào đêm qua đều chỉ là giấc mơ của mình? Nhưng nếu chỉ là trong mơ, tại sao cảm xúc của cô vẫn còn rõ ràng như vậy, thậm chí chân thật đến mức đáng sợ...
Ở bên ngoài, bạn cùng phòng Liêu Đào Đào của cô gõ cửa, nói muốn sử dụng phòng tắm. Đào Nhuyễn cắt ngang mạch suy nghĩ của mình, mặc quần áo rồi mở cửa cho bạn cùng phòng.
"Sao trông cậu như người mất hồn vậy?" Liêu Đào Đào nhéo mặt cô một cái, cười nói: "Không lẽ liên quan đến tin nhắn tỏ tình hôm qua sao?"
Đào Nhuyễn lắc đầu.
"Nếu cậu không muốn nói cho mình, vậy thì đừng nói." Liêu Đào Đào lè lưỡi, nghịch ngợm nói: "Xem như cậu thẹn thùng."
Đào Nhuyễn không nói gì, miễn cưỡng cười với cô một cái.
Sau khi quay về phòng ngủ, Đào Nhuyễn lại lấy điện thoại ra, bấm vào những tin nhắn quấy rối.
Đây chỉ là giấc mơ của đêm qua... hay thật sự liên quan gì đó đến tin nhắn này?
Vẫn là nên đến phòng y tế của trường.
Đào Nhuyễn vì quá lo lắng nên quên phải ăn sáng. Trên đường đến phòng y tế, cô bị hạ đường huyết và vô tình đυ.ng phải người khác.
"Cẩn thận chút." Một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô.
Đào Nhuyễn ngước mắt lên nhìn, là một người dịu dàng lại tuấn tú.
Cô ngạc nhiên đứng dậy hỏi: "Học trưởng Cố?"
Đỡ lấy cô không phải là ai khác, lại chính là Cố Chi Châu.
Cố Chi Châu giống như không nhận ra cô là ai, anh sửng sốt một chút, sau đó lại nở một nụ cười ấm áp: "Em hình như biết tôi?"
Đào Nhuyễn có chút mất mác, đành gắng chịu giải thích: "Một tháng trước em bị ngất xỉu ở gần khu dạy học 1C. Là học trưởng đưa em đến phòng y tế."
"Xin lỗi." Cố Chi Châu cảm giác rất áy náy, "Tôi mới nhận ra được, em là cô bé bị hạ đường huyết phải không?"
Đào Nhuyễn gật đầu.
Cố Chi Châu hỏi: "Nhưng sao lần này lại ngất xỉu nữa? Không phải là em quên ăn sáng chứ?"
Đào Nhuyễn xấu hổ gật đầu thêm cái nữa.
"Cho em này." Cố Chi Châu lấy từ trong túi một thanh dài đưa cho cô.
Là một thanh sô cô la Dove.
Đào Nhuyễn có chút không phản ứng kịp. Cô nhìn vào gương mặt anh tuấn kia, mặt đỏ bừng lên, trái tim đập loạn xạ, giọng nói còn nhỏ nhẹ xuống: "Học trưởng, anh..."
"Không nên hiểu lầm đâu, anh chỉ có cái này thôi." Cố Chi Châu vẫn rất nhẹ nhàng, giọng nói tràn đầy quan tâm: "Mau ăn đi, tránh lúc nữa lại ngất xỉu."
Đào Nhuyễn sửng sốt, sau đó cắn chặt môi, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Vừa rồi cô nghĩ gì vậy? Đàn anh đã có bạn gái, lại tự giác giữ mình rất trong sạch. Sô cô la cho cô là vì cô bị hạ đường huyết, mà đàn anh thì rất tốt bụng.
Cô không nên ảo tưởng vì điều này.
"Cảm ơn học trưởng." Đào Nhuyễn hít một hơi, nhận lấy thanh sô cô la.
"Nếu như bị hạ đường huyết, lần sau em vẫn nên ăn sáng đầy đủ."
"Em đã biết, cảm ơn học trưởng."
- ----------------------------
Lời tác giả:
Nam chính là ảnh đế diễn siêu giỏi.
Anh biết nữ chính chưa ăn sáng, cố ý đứng chờ để tặng sô cô la. Các bạn có đoán ra không?
Lời editor:
Phân vân giữa 'đàn anh' và 'học trưởng', quyết định trong lời diễn tả, suy nghĩ thì để 'đàn anh', còn trong lời thoại thì để 'học trưởng'.
Hình như nước mình ít khi dùng từ 'đàn anh' 'đàn chị' cho xưng hô nhỉ?
Chú thích:
Chocolate Dove