Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 20

Dịch: Duẩn Duẩn

Thế nhưng sau khi bước vào, cả nhóm còn thấy khó chịu hơn cả lúc chưa vào. Trong mắt bọn họ, Nguyễn Đông Đình luôn là người cương nghị, kiên cường, giỏi mưu lược, vậy mà đêm nay nằm trên giường bệnh này, tuy trông anh vẫn còn mạnh mẽ, quyết phạt, thạo kế bày mưu, nhưng gương mặt cùng cặp môi kia lại hoàn toàn trắng bệch, không một chút huyết sắc.

Tuấn tử không kìm được bật khóc: "Anh Cả..."

Ngặt nỗi, người được khóc mướn không cảm kích chút nào: "Khóc cái gì, anh cậu chết rồi à?" Giọng điệu lạnh lùng trước sau như một, vừa nói, ánh mắt anh vừa đảo qua Tuấn tử, yên vị trên người Ân Tĩnh ở phía sau: "Trễ quá rồi, mọi người về trước đi."

"Nhưng chúng em vừa mới vào..." Sơ Vân và Tuấn tử cùng đồng thanh gào lên.

Song, anh chỉ hờ hững bảo: "Ân Tĩnh ở lại là được rồi."

Anh vừa nói, mọi người lại nhớ đến tình cảnh trước đó. Tú Ngọc đợi anh được chuyển vào khu nội trú, dặn dò đôi ba câu rồi mới đưa hai chị em ra về. Thoáng chốc, phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại mình cô và anh.

Ân Tĩnh nghe lời ở lại, chẳng qua cảnh tượng ở nhà họ Nguyễn vẫn còn rành rành trước mắt cô - Rõ ràng là chuyện không làm được, tại sao còn cố gieo hy vọng - lời nói ấy vẫn còn chập chờn trong tim của mỗi người, thế nên dù ở lại nơi này, cô cũng chẳng mấy nhiệt tình, chỉ lẳng lặng rót nước cho anh, rồi dửng dưng đưa qua: "Anh uống chút nước nóng đi."

Nhưng anh không nhận.

Người phụ nữ này mặt mũi nhợt nhạt mà trầm lặng, là kiểu trầm lặng bi ai còn hơn cả chết tâm. Nguyễn Đông Đình nhìn cô hồi lâu, mãi sau mới mở miệng: "Sở dĩ để em đi cùng A Sir là vì tôi biết, em sẽ sớm được ra ngoài."

Phải tội, Ân Tĩnh chẳng mảy may hứng thú với lời giải thích của anh. Thấy anh không muốn uống nước, cô bèn xoay người đặt ly nước lên bàn: "Anh nghỉ ngơi trước đi."

Nhưng cô vừa muốn đi lại bị anh kéo lại: "Được rồi, em đừng giận vào lúc này được không?" Giọng anh nghiêm túc: "Nghe tôi nói, khi nào về nhà, lập tức đi tìm thím Trương, bảo thím ấy đưa đồ mà tôi đã giao phó cho em. Trước khi đi tôi đã dặn thím ấy trông coi phòng em cho cẩn thận. Kẻ cố ý hãm hại em, tối nay có thể hắn sẽ đến lần nữa."

Bấy giờ, Ân Tĩnh mới phản ứng: "Ý anh là..."

"Đúng, không phải tôi không tin em, mà chuyện này chắc chắn có uẩn khúc."

Mang tai cô đột nhiên nóng bừng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Người kia liếc cô đầy kiêu ngạo. Không cần phải nói, cô cũng đọc được ý tứ trong mắt anh: "Trần Ân Tĩnh, em nói em có dốt không chứ?"

Mặt cô lập tức đỏ lựng: " Vậy, vậy bây giờ em..."

"Muốn ở đây ngủ trước một giấc hay về tìm thím Trương, tùy em."

Cô ngó cái giường kia, chỉ rộng chừng một mét, lại bị anh bá chiếm không còn một chỗ hở, cô mà leo lên đó nữa thì chẳng phải nằm chen vào lòng anh hay sao?

Ý nghĩ này khiến Ân Tĩnh càng thêm thẹn thùng.

"Nguyễn phu nhân, thời khắc mấu chốt thế này, em còn đứng đó liên tưởng mấy hình ảnh cấm nhìn đấy à?"

"Làm, làm gì có?" Cô xấu hổ vô cùng, vội vàng cầm chiếc túi nhỏ bên cạnh: "Vậy em về trước đây - tìm thím Trương!"

"Thím Trương giờ này không chừng ngủ mất rồi, chi bằng..."

"Em có thể đánh thức thím ấy!" Như thể không dám nghe tiếp những lời anh nói, cô hấp tấp chặn lời.

Sau lưng vọng lại nụ cười trầm thấp của đàn ông, gần như là niềm vui hiếm có, buộc Ân Tĩnh phải tăng tốc bước chân.

Về đến nhà đã khoảng ba giờ sáng, tất cả mọi người đều đã ngủ, thế mà cô vừa bước lên lầu hai, thím Trương từ đâu liền nhô ra, thấp giọng nói với cô: "Mợ Cả, đây là danh sách mà Cậu Cả yêu cầu tôi lập ra." Bà ấy đi theo Ân Tĩnh vào phòng, lấy ra một tờ giấy, vừa dáo dác liếc cánh cửa, chắc chắn đã đóng chặt, mới xoay đầu lại nói: "Mợ Cả, lúc mọi người đến bệnh viện thăm Cậu Cả, tôi phát hiện Cô Hai lén lút đi vào phòng của mợ."

Ân Tĩnh chau mày - Nguyễn tiên sinh mới vừa nói, kẻ cố ý hãm hại cô, rất có thể tối nay sẽ lại đến phòng cô.

"Thím chắc chắn là Sơ Vân?"

"Vâng. Từ lúc Cậu Cả căn dặn, tôi vẫn luôn núp trong góc của tầng hai. Nghe nói có chuyện không hay xảy ra với cậu Cả, mọi người đều nháo nhào chạy mau đến bệnh viện, chỉ có Cô Hai - chờ phu nhân và Cậu út rời đi, liền đến phòng Mợ một chuyến, sau đó mới chạy tới bệnh viện."

Lòng bàn tay cô lạnh ngắt, chớp mắt liền nhớ lại lọ thuốc trong suốt rơi ra từ túi của Sơ Vân vài giờ trước - là quinine? Loại thuốc suýt nữa gϊếŧ chết ba người nhà họ Vương? Rơi ra khỏi túi của Sơ Vân rồi lại trốn vào trong túi của cô? Thậm chí còn vọng tưởng ẩn náu trong cuộc đời cô?

Là Sơ Vân? Ân Tĩnh cơ hồ thức trắng đêm, những suy nghĩ luẩn quất trong đầu ép cô không cách nào ngủ được, cứ mở mắt trân trân, trăn qua trở lại. Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài cửa phòng truyền đến một tiếng gọi trầm thấp: "Chị dâu, chị thức chưa?"

Là Nguyễn Sơ Vân.

Mở cửa ra, vẻ mặt thấp thỏm của Sơ Vân ập đến: "Anh em... thế nào rồi ạ?"

"Không sao, chắc là không còn gì nguy hiểm." Ân Tĩnh vuốt nhẹ tóc, thấy dưới mắt Sơ Vân có hai quầng đen, tựa hồ không ngủ ngon, khiến cô không khỏi nhớ lại lời của thím Trương hôm qua.

"Sơ Vân?"

"Vâng?"

"Lọ thuốc xuất hiện trong túi em chiều qua, ý chị là, lọ thuốc ấy rất giống với 'quinine', em..."

"Em đã giao nó cho Anh Cả rồi."

Ân Tĩnh ngẩn ra.

Nhưng trông Sơ Vân rất thành khẩn, không hề hoài nghi lời cô nói là có dụng ý khác: "A Sir vừa đi, em liền vội vàng đưa đồ cho Anh Cả ngay. Chị dâu," nói đến đây, vẻ mặt Sơ Vân lóe lên một tia ngại ngùng, nhất là lúc gọi hai chữ "chị dâu" kia, dường như vẫn chưa thích ứng được: "Mặc dù trước đây em đối xử với chị... không tốt lắm, nhưng lần này em vẫn cảm thấy chị vô tội."

Khóe miệng Ân Tĩnh hơi nhếch lên, cố gắng nở một nụ cười hoàn chỉnh. Nhưng không biết thế nào, cuối cùng vẫn không thể làm được.

Cô chỉ có thể dịu giọng nói: "Cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn em, thật ra..." Con bé dừng lại, thở dài thật thấp: "Là do em cả."

"Gì cơ?"

Sơ Vân cười cười, không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi.

Thật ra... là do em cả? Có ý gì chứ?

Sau bữa sáng, Ân Tĩnh lại tới bệnh viện, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu nói quái gở ấy.

Nguyễn Đông Đình hiển nhiên cũng không được nghỉ ngơi, chẳng qua anh được làm bằng sắt, chỉ cần ngủ hơn một tiếng, cả người vẫn có thể xông xáo như trước, tinh thần tỉnh táo, thậm chí dưới mắt cũng chẳng có quầng thâm. Cái này thì không nói, Ân Tĩnh vừa mới vào phòng bệnh, đã thấy anh ngồi dậy. Tuy đang ở trên giường bệnh, nhưng điệu bộ nghiêm nghị đang xem xét tài liệu kia, nào giống một người vừa mới rửa ruột chứ?

Đến khi nhìn lại xấp tài liệu, là sổ sách của Nguyễn thị. Trời ạ! Trợ lý cũng thật là, mới sáng sớm đã vác thứ này đến!

Ân Tĩnh đặt phích cháo ninh ở nhà lên chiếc bàn nhỏ, đang định bụng mở ra thì Nguyễn Đông Đình đã lên tiếng trước: "Em đưa tờ danh sách của thím Trương cho tôi."

Giao tờ danh sách cho anh xong, Ân Tĩnh lại bắt tay vào múc cháo. Từng hạt nếp nóng hổi toát lên vẻ sáng bóng dịu dàng dưới ánh nắng mặt trời, mùi thơm thoang thoảng vấn vít nơi đầu mũi, thu hút ánh nhìn của Nguyễn Đông Đình: "Ai làm thế?"

"Thím Trương ạ."

"Ồ? Bưng tới tôi nếm thử xem nào."

Vốn định đưa cho anh nếm thử, ai ngờ bát cháo vừa bưng qua, Nguyễn Đông Đình chỉ ăn đúng một muỗng bèn nhíu mày: "Cháo gạo nếp?"

"Vâng."

"Vị quá nhạt, nếp quá vụn, độ dai không đủ." Mặt Ân Tĩnh tức thì đỏ lựng, nhưng người này còn chưa thôi, không nhanh không chậm tổng kết một câu: "Tay nghề thím Trương không tệ đến mức ấy."

Đúng là quá đáng!

Nếu chẳng phải Ân Tĩnh tính tình hiền lành, không thích cự nự, thì đổi lại là người khác đã trở mặt mất rồi - dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải dám trở mặt với "mặt liệt vạn năm".

Nguyễn Đông Đình liếc nhìn vẻ mặt thẹn thùng quẫn bách của cô, cười cười: "Nói đi, hôm qua thím Trương có bảo ai vào phòng em không?"

Câu nói này đã dời sự chú ý của Ân Tĩnh về chuyện chính. Ngặt nỗi, đối mặt với câu hỏi này, không hiểu sao, cô có chút khó mở miệng: "Có, thím ấy nói..."

"Hử?"

"Sơ Vân."

Sự im lặng tức thì bao phủ cả căn phòng, Nguyễn Đông Đình khẽ cau mày.

Rõ ràng, giống như khi cô nghe thấy câu trả lời đêm qua. Anh từ kinh ngạc đến tức giận rồi lại đến nghi ngờ, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt.

Ân Tĩnh vội vàng chữa cháy: "Thật ra, em nghĩ con bé vào phòng em không nhất thiết..."

"Em không cần phải nói thay nó, chuyện này tôi sẽ tra rõ." Đôi môi mỏng của anh mín lại thành một đường, bình thường, đây là biểu hiện không mấy vui vẻ của Nguyễn tiên sinh.

Ân Tĩnh lẵng lẽ chuyển chủ đề: "Phải rồi. Sơ Vân bảo đã đưa lọ quiniene trong túi xách cho anh?"

"Ừ."

"Trước khi xuất viện, anh có thể cho em mượn được không? Nếu có người muốn hãm hại em, vậy em muốn nghiên cứu nó một chút."

"Không cần, tôi đã giao nó cho Cave. Cậu ta sẽ phụ trách nghiên cứu."

"Liên Giai Phu?"

Sao lại là anh ta? Hai người đàn ông này rõ ràng một kẻ thì lạnh lùng một kẻ thì du đãng, lúc ở chung một chỗ không phải chê bai ra mặt thì cũng là âm thầm chế giễu, thậm chí còn đυ.ng độ đánh nhau, thế mà lúc này cô mới nhận ra, mỗi khi có việc quan trọng, người mà Nguyễn Đông Đình phó thác luôn là Liên Giai Phu.

"Người này," cô hơi nghi ngờ, "thật sự đáng tin chứ?"

"Em yên tâm, ngoài trừ cái suy nghĩ tơ tưởng đến em thì những thứ khác nói chung cũng đáng tin."

"Nguyễn tiên sinh!" Cô đỏ mặt, anh cũng thiệt là, lại nhắc đến chuyện cũ!

Người nào đó có vẻ rất khoái trá, tròng mắt đen láy liếc thấy vẻ xấu hổ của cô, khóe miệng còn nhếch lên rất cao: "Đẹp quá thì biết làm sao được? Ong bướm dập dìu cũng có mắt thẩm mỹ, cái này không trách em."

Anh đây là đang khen cô?

Ân Tĩnh trợn mắt, tự hỏi mình có nghe nhầm hay không - mà không, cho dù có nghe nhầm đi chăng nữa, thì chắc cũng là do cô hiểu sai ý anh rồi? Kết hôn lâu như vậy, cho tới tận bây giờ Nguyễn tiên sinh chưa từng khen cô lấy một câu!

Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt đứt ánh nhìn của hai người, Ân Tĩnh quay đầu thì thấy mẹ chồng đang thong thả bước vào.

"Thôi chết, xem ra mẹ tới không đúng lúc." Nom đôi bạn trẻ thân thiết như vậy, thật đúng là.... cảnh đẹp ý vui.

Ân Tĩnh đỏ mặt lui lại: "Mẹ tới rồi ạ? Vậy con về khách sạn trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện."

Sau đó nghiêng đầu nhìn Nguyễn tiên sinh, chuẩn bị thu dọn bát cháo trong tay anh, lại phát hiện bát cháo kia chẳng biết tự khi nào đã bị anh dốc sạch.

Nguyễn Đông Đình đưa cái bát không cho cô: "Đi đi, bác sĩ nói chiều mai là có thể xuất viện. Sáng mai tôi vẫn muốn ăn cái này."

Không phải chứ? "Nhưng anh vừa mới nói..."

"Tay nghề đúng là tệ, có điều người nấu cháo có tâm, cháo nhừ để bồi bổ dạ dày, người bệnh cũng không ăn quá mặn."

"Huống chi, Nguyễn phu nhân khó lắm mới xuống bếp một lần, nên khích lệ để mau chóng tiến bộ."

Người này giả bộ cũng giỏi thật! Rõ rành rành mới nãy còn chê đây chê đẩy "Tay nghề ai nấu mà hỏng bét thế này", ngoắt một cái đã lộ nguyên hình rồi.

Ân Tĩnh lặng lẽ trợn mắt trừng anh - dĩ nhiên, trong phạm vi có chừng mực không để người nào đó phát hiện.

Đợi cô đi rồi, Tú Ngọc bèn cười híp mắt nhìn về phía con trai, không nói một lời nào.

Nguyễn Đông Đình cũng hào phóng mặc bà nhìn, thậm chí anh đã sẵn sàng để bà ngắm trong một thời gian dài. Anh lại cầm bản sao kê sổ sách của khách sạn lên lần nữa, cho đến khi Tú Ngọc mở miệng: "Mẹ đây còn đang lo sốt vó con sẽ nổi trận lôi đình sau khi biết chuyện kia, kết quả đã nhiều tháng trôi qua, cũng chưa thấy con nói với mẹ một câu nặng lời nào."

Chẳng cần nói cũng biết bà đang đề cập đến chuyện gì. Lúc này trong phòng bệnh chỉ có hai mẹ con, phía sau cánh cửa đóng kín, dĩ nhiên là những lời riêng tư nhất.

Vẻ mặt Nguyễn Đông Đình vẫn không thay đổi, như cũ nhìn chăm chăm vào bảng sao kê chi tiêu: "Ân Tĩnh là 'nạn nhân' còn chưa lên cơn, con có tư cách gì để nói?"

"Ồ? Chưa lên cơn?" Tú Ngọc nhướng mày: "Mẹ nhớ hình như hồi đó con dâu chiến tranh lạnh với con hẳn một tuần trời nhỉ."

Khóe mắt Nguyễn Đông Đình giật giật: "Mẹ, mẹ lắm lời thật đấy."

"Thế à?" Tú Ngọc đứng lên, ra vẻ một quý bà đoan trang: "Thật ra, mẹ vẫn luôn nghi ngờ, con trai mẹ có bao giờ nghĩ rằng việc mẹ thắp hương trong phòng là tội ác tày trời." Nói đoạn, bà thân thiết đi về phía đầu giường, hòa nhã vỗ vai cậu con trai: "Để mẹ mạnh dạn đoán thử xem, phải chăng Đông tử nhà mình cũng nghĩ rằng, người làm mẹ như mẹ quả thực biết chọn con dâu hơn anh, con trai nhỉ?"

"Mẹ," nghe đến đây, A Đông rốt cuộc cũng đặt bản kê sao chi tiêu sang một bên: "Hình như mẹ hơi lầm rồi đấy ạ."

"Lầm gì?"

"Người chọn con dâu đâu phải mẹ, mà là con mới đúng."

Mặc dù bác sĩ nói rằng anh sẽ được xuất viện vào buổi chiều hôm sau, nhưng trên thực tế, sau bảy bảy bốn chín lần kiểm tra và làm thủ tục xuất viện, lúc về đến nhà họ Nguyễn, đã là giờ cơm tối.

Thím Trương là người cổ hủ, đốt một cái bếp lò nói là xả xui, nhất nhất đặt ở cửa, rồi kêu Nguyễn Đông Đình bước qua: "Mợ Cả cũng bước qua đi ạ, cùng nhau bước! Vợ chồng hòa thuận, gia đạo bình an, sớm sinh quý tử!"

Vừa dứt lời, trong phòng khách vọng ra một giọng nói trêu ghẹo: "Mới xuất viện đã muốn sinh quý tử? Thím Trương, thím muốn mạng Baron đấy à?"

"Phủi, phủi, phủi! Nói bậy nói bạ! Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi..." Thím Trương vội vàng thầm thì với bếp lò.

Đương nhiên, còn ai dám ăn nói hỗn hào vô sỉ như thế trước mặt "mặt liệt vạn năm" trừ Liên Giai Phu chứ?

Trước khi Nguyễn Đông Đình và Ân Tĩnh về nhà, người nọ đã một bước ngồi vào bàn ăn nhà họ Nguyễn.

Tú Ngọc trừng mắt nhìn anh ta, nhưng trong giọng nói không có ý trách cứ: "Còn không phải vì mẹ cháu đấy à? Suốt ngày khoe khoang Angela ở trước mặt bác. Aunty cũng từng tuổi này rồi mà chưa được ôm cháu, không giục đi giục lại, hai đứa đấy làm sao có động lực?"

Hai người bị giục đi giục lại vừa hay vào phòng ăn, Nguyễn Đông Đình vẫn mang bộ mặt liệt, ngược lại Ân Tĩnh nom có chút lúng túng. Nhất là nghĩ tới việc hai người này đã đổ dầu vô lửa trong sự kiện nào đó, còn bị Nguyễn tiên sinh hiểu lầm, nghe thấy Liên Giai Phu và mẹ thảo luận vấn đề này, cô luôn cảm thấy không được tự nhiên lắm.

"Ôi chao! Hãy nhìn đôi mắt Nguyên phu nhân trừng tớ kìa, có giống như thù gϊếŧ cha không chứ! Baron, giờ cậu đã thấy yên tâm chưa?" Sóng mắt Liên Giai Phu long lanh, cặp mắt đào hoa ngậm cười nhìn Ân Tĩnh: "Mà nói đi thì cũng phải nói lại, em Tĩnh à, em cũng đừng gán nợ cũ lên người tôi chứ. Người ta có câu 'Oan có đầu, nợ có chủ', tôi làm như vậy, cũng là vì giúp Aunty thôi mà!"

"Cậu nói đủ chưa?" Kẻ liệt mặt "vì tương lai của mình" không hề cảm kích một chút nào, nom Ân Tĩnh bị nói đến đỏ bừng cả mặt, anh trợn mắt trừng Cave: "Ăn cơm!"

Có lẽ mọi người cho rằng tối nay Liên Giai Phu tới đây để thăm Nguyễn Đông Đình, song trên thực tế, sau khi cơm nước no nê, hai người liền dời bước đến phòng làm việc của Nguyễn Đông Đình. Bí mật bàn bạc, giống như đang nói chuyện gì đó quan trọng. Khi Ân Tĩnh bưng thuốc và nước ấm vào phòng, thì thấy Nguyễn Sơ Vân đang lén lút đi qua đi lại trước cửa phòng.

"Sơ Vân?"

Nguyễn Sơ Vân sợ hết hồn.

"Em đang làm gì ở đây?"

"Không, không có gì!" Sơ Vân thấy người đến là cô, thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó gấp rút liếc nhìn cửa thư phòng: "Chị tới đưa thuốc cho anh Cả à?"

Ân Tĩnh gật đầu.

"Vậy, vậy em đi trước đây."

Bóng lưng gầy nhỏ vội vã biến mất trên cầu thang lầu hai, để lại Ân Tĩnh với nét mặt đầy hồ nghi.

Nghiêng đầu gõ cửa phòng Nguyễn Đông Đình, bên trong vọng ra một giọng hơi cảnh giác: "Ai?"

"Là em."

"Vào đi, cửa không khóa." Tiếng nói vọng ra, âm thanh trầm thấp lại vang lên, chẳng chút cố kỵ cô.

Vừa bước vào phòng, Ân Tĩnh đã cảm thấy bầu không khí có vẻ rất nghiêm trọng, giống như đang thảo luận chuyện trọng đại gì đấy. Cô mơ hồ nghe được Liên Giai Phu nói mấy từ như "máy giám sát", "trúng độc", có điều khi nhìn thấy bát thuốc cô đang bưng trên tay, người này dường như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Ân Tĩnh, rồi lại nhìn Nguyễn Đông Đình: "Nhớ lúc cậu đưa lọ quinine cho tôi, bên trong chỉ chứa bốn phần năm trọng lượng, thiếu mất một phần..."

Cặp mắt đào hoa liếc nhìn bụng của Nguyễn Đông Đình: "Chậc chậc, có vẻ một phần được kiểm tra trong dạ dày của cậu cũng bằng đấy đấy nhỉ."

Có ý gì? Vẻ mặt Nguyễn Đông Đình lạnh nhạt, không chút gợn sóng nào, nhưng Ân Tĩnh đứng một bên như thể nghe được tin động trời nào đó.

"Nếu tôi đoán không sai," Liên Giai Phu lại nở nụ cười mà bản thân tự cho là rất đẹp trai và quyến rũ: "Một phần năm bị thiếu ấy chắc hẳn nằm trong dạ dày thiếu gia họ Nguyễn nhà chúng ta?"

"Nguyễn tiên sinh!" Ân Tĩnh sợ hãi kêu lên.

Nguyễn Đông Đình không để ý tới cô: "Em ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với Cave."

Một khi anh đã nói như thế, cô làm sao tiếp tục ở lại được?

Khốn nỗi, sau khi lui khỏi phòng, Ân Tĩnh bắt đầu cảm thấy bồn chồn, đầu óc tràn ngập những lời Liên Giai Phu vừa nói. Lúc trở về phòng mình, cô đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, cái đêm mà Nguyễn Đông Đình nhập viện, đồn cảnh sát cuối cùng cũng thả người, anh nói với cô rằng: "Sở dĩ để em đi cùng A Sir, là vì tôi biết, em sẽ sớm được thả."

Lòng cô cả kinh - chẳng lẽ khi đó anh đã sắp xếp xong hết thảy?