Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 66: Hắn là bạn trai của tôi

Editor: Sunn_t

Cả đêm Phương Đường không ngủ, đến bốn giờ sáng lại bị Lục Nham thao tỉnh.

Cô chỉnh cái đầu chôn ở phía dưới gối, hai tay vô lực mà nắm chặt khăn trải giường, thanh âm bị thao phát ra không thành lời, “Ô… Lục Nham… Cầu xin cậu… Không cần… Ô… Cầu cậu…”

Buổi sáng Lục Nham phải vội vàng đi phòng thí nghiệm học viện y, tỉnh lại nhìn thấy Phương Đường đang say giấc trông rất đáng yêu ngoan ngoãn, nhịn không được hôn hôn, hôn một cái liền không thể vãn hồi, dứt khoát lại đè nặng thao cô.

Thời điểm Hạ Hãn Thải tới gõ cửa, cách ván cửa mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng con gái khóc lóc xin tha, hắn chạy nhanh thối lui xa mấy mét, lúc này mới nhắn cho Lục Nham cái tin, tỏ vẻ đợi lát nữa có thể xin cho hắn nghỉ hai giờ.

Lục Nham không nhắn lại, Hạ Hãn Thải lại thập phần tri kỷ mà mua bữa sáng đưa lại đây, đang muốn đặt ở tay cửa, của phòng đã bị mở ra.

Lục Nham ăn mặc chính trang đi ra, bên trong bức màn buông xuống, phòng lâm vào một mảnh tối tăm, động tác hắn thực nhẹ mà đóng cửa ra ngoài, trên đầu ướt phủ một khối khăn lông.

Hạ Hãn Thải đem bữa sáng đưa qua, hạ giọng hỏi, “Cậu phát sốt đỡ rồi?”

“Ừ.” Lục Nham cầm lấy khăn lông xoa xoa tóc, từ trong tay hắn tiếp nhận bữa sáng, “Tôi muốn ăn bánh bao cùng hoành thánh.”

Hạ Hãn Thải chấn kinh hỏi, “Cậu khi nào thích bánh bao cùng hoành thánh?”

Lục Nham đem bữa sáng đưa về trong tay hắn, cầm khăn lông sát tóc đi ra ngoài, “Tối hôm qua.”

Hạ Hãn Thải: “…”

“Ai, con thỏ của cậu…” Mắt thấy Lục Nham thu mắt đen quay đầu nhìn qua, hắn lập tức sửa miệng, “ Phương Đường của cậu, cậu để cô ấy ở đây một mình?”

Lục Nham nâng cổ tay xem giờ, “Cô ấy phỏng chừng buổi chiều mới có thể tỉnh, đến lúc đó tôi bên này cũng không sai biệt lắm kết thúc.”

Hạ Hãn Thải biểu tình quản lý đã mất khống chế, đôi mắt trừng lên, cuối cùng từ kẽ răng phát ra một câu, “Cậu có phải đang muốn khoe khoang?”

Lục Nham không để ý đến hắn, đóng nút tay áo, nhấc bước đi phía trước đi xa, tinh thần hắn so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, trên người cỗ lạnh lẽo kia đều tiêu tán không ít.

Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Hãn Thải cảm thấy, Lục Nham từ trong phòng đi ra một khắc kia, cặp con ngươi lạnh nhạt từ trước đến nay đều mềm mại đi không ít.

Hắn trước khi đi, mắt lại nhìn phòng 5203, chỉ có thể dưới đáy lòng cảm khái một câu: Sức mạnh của tình yêu thật là to lớn.

Phương Đường ở chuyên mục video phỏng vấn lượt xem đột phá 500 vạn, không ít người bị giá trị nhan sắc của Lục Nham đánh đổ, còn có một số người trong nghành y học là bị Lục Nham thu hút về phân tích báo cáo rất thuyết phục kia.

Cho nên toàn bộ cửa học viện y sáng sớm liền vây rất nhiều học sinh bên ngoài, chính là coi trọng Lục Nham ước ao được hắn liếc mắt một cái.

Phương Đường là buổi chiều tầm hai giờ liền tỉnh, chủ biên gọi điện thoại lại đây, nói cô video phỏng vấn kia phát bạo, không ít tạp chí trước sau muốn đi phỏng vấn Lục Nham, nhưng tất cả đều bị Lục Nham cự tuyệt, cũng minh xác tỏ vẻ, về sau sẽ chỉ để cho một mình Phương Đường đi phỏng vấn.

Ngữ khí chủ biên kích động hỏi, “Cô quen biết hắn?”

Phương Đường ngủ đến phát ngốc, giọng nói khàn đến thiếu chút nữa phát không ra thanh âm, “A? Quen biết.”

“Sao lại quen biết hắn? Các ngươi có quan hệ gì?” Chủ biên nghe ra cô như là mới vừa tỉnh ngủ, hỏi câu, “Cô đang ở đâu? Ở đâu?”

Phương Đường ghé vào gối, mí mắt nặng muốn dính vào nhau, thanh âm không có lực, “Ở trên giường.”

“Cô như thế nào vẫn còn ngủ? Về sau Lục Nham mà về nước rất lớn có thể được lưu lại Trung tâm Nghiên cứu lâm sàng Quốc gia làm giảng viên, tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng, cô cần phải giữ cho tốt mối quan hệ với hắn… Đúng rồi, cô còn chưa nói, các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?”

Phương Đường nhớ tới buổi sáng Lục Nham trước khi đi, hôn môi cô, thanh âm khàn khàn mà nói, “Tôi đi trước vội, cậu ngủ đi, ngoan ngoãn mà ở đây, chờ tôi trở lại.”

Nhớ tới một màn kia, cô híp mắt cười, mở miệng thanh âm thấp thấp, mang theo ý cười.

“Hắn là bạn trai của tôi.”

Chủ biên: “…”