Editor: Sunn_t
Phương Đường tìm ghế, ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Lục Nham đặt ở trong chăn.
Cái tay kia độ ấm rất cao, cô dùng mặt dán sát vào, muốn giúp hắn hạ nhiệt độ.
Bên tai nghe máy chiếu truyền đến tiếng cười của mình, cô hít hít cái mũi, nhỏ giọng mà kêu tên của hắn, “Lục Nham…”
Lục Nham mơ mơ màng màng mở mắt ra, ý thức không thanh tỉnh lắm, khi thấy cô, liền kéo lấy tay cô, đem cô hướng trong ngực ôm chặt, Phương Đường không dám ồn đến hắn, chỉ nhẹ nhàng dựa vào bên cổ hắn.
Hô hấp hắn rất nóng, tay từ phía sau lưng cô chạm đến cổ, sau đó tìm môi cô hôn lên.
Phương Đường có chút ngây ngô mà đáp lại hắn, lại vẫn là bị hắn nóng bỏng hôn đến quanh thân rùng mình, cô không đành lòng cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.
Chờ hắn thở hổn hển buông mình ra, cô mới chủ động hôn hôn hắn nói, “Lục Nham, mình thích cậu.”
Lục Nham nhìn cô một hồi, mí mắt mệt mỏi mà dính ở sát nhau, hắn nhắm hai mắt thấp giọng lẩm bẩm, “Quả nhiên là mộng.”
Phương Đường hốc mắt lại đỏ, cô sờ sờ mặt hắn, đem khăn lông ở trên mặt mang vào toilet rửa rửa, lấy ra một lần nữa đắp ở trên trán hắn.
Thời điểm 7 giờ tối, Lục Nham rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn nâng cổ tay xem giờ, vừa nhấc lên, mới phát hiện cánh tay bị đè nặng.
Phương Đường nắm lấy hắn tay, ghé vào mép giường, một khuôn mặt hướng tới chỗ hắn, đôi mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, ngủ rồi.
Lục Nham duỗi tay nhéo nhéo cái mũi cô, Phương Đường liền tỉnh, đôi mắt còn không có mở, giơ tay lên trước sờ cái trán hắn xem nhiệt độ cơ thể, sau đó cầm khăn lông định đi, vừa mới xoay người, lại bỗng nhiên phát hiện cái gì đó tựa mà xoay đầu lại, ánh mắt đối diện tầm mắt Lục Nham, cô mới cười nhẹ kêu, “Cậu tỉnh!”
“Sao lại ở đây?” Lục Nham xốc chăn lên xuống giường, phía dưới chỉ mặc qυầи ɭóŧ góc bẹt màu đen, ở giữa phồng lên một đống.
Phương Đường có chút ngượng ngùng mà tránh đi tầm mắt, “Mình, mình, vừa vặn… Chạm mặt Hạ Hãn Thải, sau đó…”
Lục Nham đem máy chiếu tắt đi, hướng cô nói, “Chờ tôi một chút.”
“Um.” Phương Đường không có việc gì làm nên giúp hắn sửa sang lại giường đệm.
Bên tai nghe được toilet truyền đến xôn xao tiếng nước chảy, hai tai cô hồng muốn lấy mạng, đem giường đệm sửa sang lại một nửa, cả khuôn mặt đều vùi vào đệm chăn.
Trên giường có hương vị trên người Lục Nham, mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, từ đầu ngón tay truyền lại đây, di động đột nhiên vang lên, Phương Đường bị hoảng sợ, luống cuống tay chân mà móc di động ra nhận điện thoại.
Là Lý Hạo Các gọi tới, hỏi công tác hướng dẫn du lịch kết thúc chưa, hẹn cô buổi tối đi ăn cơm.
“Đợi lát nữa mình có việc rồi.” Cô nhỏ giọng nói.
Lý Hạo Các nghe thanh âm cô không thích hợp, hỏi, “Cậu ở đâu?”
Phương Đường đang muốn nói chuyện, cả người bị Lục Nham từ phía sau ôm lấy, hắn vén tóc dài cô lên, từ sau hôn lấy cổ cô, toàn bộ thân thể cô nhưu bị điện giật tựa hồ run lên.
Lục Nham đem cô chuyển qua, đốt ngón tay thon dài chế trụ cằm, cúi đầu hôn lấy môi cô.
Có vị chanh tươi mát truyền ở khoang miệng, hắn mới vừa đánh răng, đầu lưỡi phiếm điểm tươi mát lạnh lẽo, Phương Đường bị hôn đến co rúm lại, không kịp nói chuyện, dứt khoát đem điện thoại để treo.
Hắn chế trụ eo cô, hơi thở trở nên thô nặng, ngậm lấy cánh môi mυ'ŧ cắn liếʍ láp, Phương Đường bị hôn đến liên tục lui về phía sau, cả người không tự chủ được mà thối lui đến trên vách tường.
Lục Nham đem cô đè ở trên tường nặng nề mà hôn, tiếng mυ'ŧ táp triệt để vang ở toàn bộ trong phòng, Phương Đường bị hôn đến ngăn không được kêu rên ra tiếng, phía dưới càng là ra không ít nước, qυầи ɭóŧ đã ướt.
Dươиɠ ѵậŧ hắn càng thêm cứng rắn mà chống bụng cô.
Hắn phát sốt lâu như vậy, còn không có ăn cái gì, Hạ Hãn Thải lúc khi đi, còn dặn dò cô đem cháo cho hắn ăn, kết quả đến 7 giờ tối, Lục Nham cái gì cũng chưa ăn.
Phương Đường thở hổn hển đẩy hắn ra, “Trước… Đi ăn cơm.”
Lục Nham môi mỏng vẫn dán môi cô, tiếng nói phát ra vừa khàn vừa trầm, hơi thở nóng đến bức người.
“Tôi muốn ăn cậu trước.”