Editor: Sunn_t
Khi ngồi trên xe trở về, Phương Đường còn bị Lục Nham ôm vào trong ngực.
Cô mệt nên đã ngủ thϊếp đi, miệng khẽ nhếch, hơi thở nhè nhẹ phun ở bên gáy hắn.
Lục Nham nghiêng đầu hôn hôn môi cô, chờ tài xế xuống xe mua thuốc hạ sốt cùng nước ấm lại đây, hắn cầm lấy viên thuốc hạ sốt mở miệng cô ra đút vào rồi cho nước từ từ tiến vào khóe miệng.
Phương Đường bị đánh thức, bị bắt nuốt xuống thuốc cùng nước, có chút ủy khuất mà hừ vài tiếng.
Lục Nham trấn an mà vỗ lưng cô, “Ngủ đi.”
Cô cọ cọ, giống như con mèo nhỏ cọ cổ hắn, xong lại ngoan ngoãn nằm im.
Tài xế đem xe chạy đến gần nhà Phương Đường, xuống xe để lại không gian cho hai người.
Lục Nham ôm Phương Đường, môi mỏng tiến đến bên tai cô, thanh âm trầm thấp, “Về đến nhà.”
Cô lẩm bẩm một tiếng, ý thức còn chưa có thanh tỉnh.
Tay hắn đặt ở eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, thanh âm có chút khàn khàn, “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền ở bên nhau.”
Phương Đường vẫn còn đang ngủ, chỉ là xoang mũi thường xuyên phát ra thanh âm như khóc nức nở.
Lục Nham chế trụ cổ cô, hôn thật mạnh lên môi, Phương Đường bị hôn tỉnh, cho rằng hắn lại bắt mình làm, có chút ủy khuất mà đẩy hắn, “Lục Nham… Tôi nơi đó đau quá…”
“Biết.” Hắn mυ'ŧ cổ cô môi lại hôn hôn, mới khàn khàn mà nói, “Về đến nhà.”
Phương Đường mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới luống cuống tay chân mà muốn đi xuống, lại phát hiện chính mình còn dựa ở trên người Lục Nham, cô nhanh chóng ngồi vào bên cạnh, sửa sang lại quần áo cùng tóc.
Lục Nham đem thuốc hạ sốt nhét vào túi cô, lòng bàn tay cọ qua gương mặt, thấp giọng nói, “Tắm rửa xong nhớ uống thuốc, ngày mai tôi sẽ không tìm cậu, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Vừa mới ở trên xe tàn nhẫn ""làm"" cô, Phương Đường bị cắm đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít cùng xin tha, trong xe đến bây giờ còn có nồng đậm hương vị khó nói nên lời.
Phương Đường cúi đầu không nhìn hắn, bước chân xuống xe, tay lại bị giữ chặt, Lục Nham mắt đen nhánh nhìn cô, hơi hơi dùng lực, đem người kéo đến trước mặt, ở môi cô in một nụ hôn.
“Ngủ ngon.”
Phương Đường sống lưng run lên, thanh âm khản đặc, “Tôi, tôi đi đây.”
Lục Nham nhìn cô vào nhà, chờ phòng cô đèn sáng lên, lúc này mới hướng tài xế nói, “Về nhà.”
Lục Nham về đến nhà, trước tiên đi vào toilet tắm rửa.
Đứng ở bồn rửa tay, nhớ tới cảnh tượng đã từng đè nặng Phương Đường ở chỗ này làm, dươиɠ ѵậŧ hắn chậm rãi ngóc dậy, hắn cởϊ qυầи áo, vào phòng tắm vòi sen.
Dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống, hắn nhắm mắt lại, tùy ý để cho dòng nước cọ rửa khuôn mặt.
Trong đầu chỉ còn lại có hình ảnh Phương Đường ôm hắn run kêu ra tiếng.
Rất kỳ quái, hắn lúc trước chưa bao giờ từng có ý niệm này thường xuyê từ khi chạm qua Phương Đường, hắn cơ hồ mỗi ngày đều sẽ nhớ tới cô.
Muốn ôm cô, nhớ thân thể cô, muốn dùng lực mà tiến vào sâu trong cô, nghe cô khóc kêu ra tiếng, lại càng dùng sức mà hôn lấy cô, đem tiếng rêи ɾỉ của cô nuốt vào.
Ngay từ đầu chỉ là bị du͙© vọиɠ quấy phá, lúc sau dần dần càng không thể vãn hồi.
Chờ khi hắn ý thức được, mới phát hiện, bản thân mình đã thích cô.
Đào Thi Thi đã từng hỏi qua hắn, “Vì cái gì muốn cùng mình ở bên nhau?”
“An tĩnh, không phiền.” Hắn nhàn nhạt nói.
Hắn đối yêu sớm cũng không quá ham thích, ngày thường chỉ nghĩ an tĩnh mà ngồi một chỗ, nhưng có quá nhiều nữ sinh tiến đến quấy rầy, hắn đơn giản chọn Đào Thi Thi làm bạn gái, nhưng hiệu quả cực thấp, vẫn cứ có rất nhiều nữ sinh lén lút viết thư tình, một phong lại một phong nhét đầy hộc bàn hắn.
Trên người Phương Đường nơi nơi đều có điểm hắn chán ghét.
Cô nói rất nhiều, thực phiền, học tập kém, lại lười, còn đặc biệt hay tự ái mà khóc.
Trước kia thời điểm ngẫu nhiên cùng nhau ở nhà ăn ăn cơm, hắn nhìn thấy cô liền phiền, luôn hỏi những vấn đề ngốc nghếch, cuối cùng ngốc hề hề mà cười khanh khách không ngừng.
Đào Thi Thi nghe hắn nói thích Phương Đường, còn không thể tin tưởng hỏi câu, “Lục Nham, cậu thật sự biết thích là gì sao?”
“Trước kia nhìn cô ấy khóc sẽ cảm thấy phiền.”
Hắn mở miệng, thanh âm mang theo một chút mềm mại chính mình cũng chưa nhận thấy được.
“Hiện tại nhìn cô ấy khóc, sẽ đau lòng.”