Editor: Sunn_t
Trong phòng học một đám người đang nhốn nháo, có người thì đang tập trung vẽ báo bảng lần cuối, có người lại ở phòng học đuổi nhau đùa giỡn.
Vừa bước vào phòng học, tựa như lạc vào 500 đàn vịt đang tranh nhau thức ăn.
Thực hay.
Phương Đường rửa mặt, trở lại chỗ ngồi, cầm quạt phe phẩy tựa như trúng gió.
Bình nước kia bị cô để trong hộc bàn, cúi đầu nhìn, đem bình nước giấy đến tận sâu bên trong, lấy sách vở ngăn cản tầm mắt.
Hạ Mặc Dương một hồi chạy tới, trong tay cầm hai bình đồ uống lạnh, còn mua cái túi đựng cỡ siêu lớn, “Tới, đem sách vở không cần dùng cất vào đi.”
“Cặp sách em vẫn đựng được…” Phương Đường nhìn hắn mở to túi, một đôi mắt hạnh nhân trừng lớn, “Anh sao lại lấy túi to như vậy?”
“Việc này em liền không hiểu đi.” Hạ Mặc Dương chân đạp lên trên ghế của mình, hướng những người khác trong lớp thét to, “Các huynh đệ, còn ai có sách vỏ không cần dùng, chạy nhanh đưa tới!”
“Có có có!” Mấy tên nam sinh nhốn nháo đi đến, đem sách vở trên bàn từng quyển, ném vào trong túi của Hạ Mặc Dương.""
Phương Đường: “…”
Hạ Mặc Dương chưa tới một hồi liền thu được một túi sách vở lớn, lão bản ở quầy bán đồ ăn vặt liền phụ trách thu giấy, một khối tiền một cân, Hạ Mặc Dương khiêng túi chạy lên chạy xuống, không đến một giờ, cầm bốn tờ tiền đỏ, cùng mấy tờ tiền lẻ.
Phương Đường hướng hắn giơ ngón tay cái lên, “Hạ Mặc Dương, đầu óc anh không đi buôn bán đúng là quá uổng.”
Hạ Mặc Dương đem tóc ướt trên trán vuốt vuốt, cười đến thập phần kiêu ngạo, “Haha! Để cho đám người lớp A về sau đều phải làm công cho anh.”
Phương Đường cười rộ lên, “Anh thiếu tự luyến.”
Hạ Mặc Dương cười trông rất hài, diện mạo hắn như ánh mặt trời, cái đầu lại cao, trong lớp không ít nữ sinh yêu thầm hắn, nhưng là đại gia cũng đều biết, hắn chỉ thích Phương Đường, cho nên không ai đưa cho hắn thư tình, càng không ai dám thổ lộ.
Chỉ là, nhìn hắn hướng đến Phương Đường cười đến như thể ánh sáng chiếu rọi một màn soái khí vẫn không tránh khỏi tâm sinh ra hâm mộ.
Trường học hôm nay mở cửa ra, Hạ Mặc Dương cầm giấy đi bán kiếm tiền, nói cái gì đều phải mời Lục Nham cùng Đào Thi Thi ăn một bữa, mấy người hẹn nhau ở tiệm cơm gần trường.
Phương Đường thích ăn thịt nướng BBQ, Hạ Mặc Dương lại chạy tới tiệm đồ nướng mua thịt BBQ.
Đào Thi Thi gọi xong đồ ăn, liền đổ nước tráng cái ly, lại cầm hai bình đồ uống lạnh đặt lên bàn, một lọ đặt ở trước mặt Lục Nham, một lọ đặt ở vị trí của Hạ Mặc Dương.
Phương Đường cúi đầu, động tác chậm rãi tách chiếc đũa dùng một lần, đối diện là Lục Nham vẫn luôn đang nhìn cô, cô cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt cực nóng kia.
Lo lắng bị Đào Thi Thi phát hiện, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Lục Nham một cái, lại không nghĩ, đối phương nhướng mày, khóe môi cong lên, hướng mình nở nụ cười.
Hai bên tai đỏ lên, cúi đầu không đi nhìn hắn, đem chiếc đũa chia xong, liền đứng dậy đi tìm Hạ Mặc Dương.
Trên bàn chỉ còn lại Đào Thi Thi cùng Lục Nham.
Chờ Phương Đường vừa đi, Đào Thi Thi mới buông cái ly rửa sạch trong tay, nhìn về phía Lục Nham, “Có thể hay không nói cho mình, thời điểm cậu đánh nhau, tâm lý ra sao, vì mình, hay là vì chính cậu?”
Lục Nham để tay ở trên bàn, nhìn cô hỏi, “Hiện tại nói chuyện đó, xác định sẽ không ảnh hưởng cậu thi đại học?”
“Sẽ không.” Đào Thi Thi biểu tình nghiêm túc, “Mình chỉ là cảm thấy, biểu hiện của cậu quá rõ ràng, Lục Nham, cậu có sợ Hạ Mặc Dương biết không?”
Từ lúc cô biết được Lục Nham đánh nhau là vì Phương Đường, cô liền ẩn ẩn đoán được, Lục Nham thích Phương Đường.
Buổi sáng Phương Đường khóc lóc hỏi cô đến thời điểm nào đó sẽ chán ghét mình, cô liền suy tư Lục Nham có phải hay không đã làm chuyện gì đó, đến khi tới chỗ này ăn cơm, từ lúc bắt đầu ngồi xuống một khắc, Lục Nham liền nhìn chằm chằm vào Phương Đường.
Rõ ràng đến cô cũng không có biện pháp giả bộ không nhìn thấy.
“Có sao?” Lục Nham hỏi không chút để ý.
“Hạ Mặc Dương nếu biết cậu đánh nhau là vì Phương Đường, cậu nói hắn có thể hay không nghĩ nhiều?” Đào Thi Thi nhìn hắn, “Mình không hy vọng cậu phá hư tình bạn bè giữa bốn người chúng ta…”
Không đợi cô nói xong, Lục Nham ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên mà nhìn cô, “Mình thích cô ấy, về sau cô ấy cũng sẽ cùng mình ở bên nhau, Hạ Mặc Dương cùng Phương Đường không thích hợp, bọn họ cũng sẽ không lâu dài.”
Đào Thi Thi không thể tưởng tượng hỏi, “Cậu như thế nào liền kết luận bọn họ sẽ không lâu dài?”
Lục Nham nhìn bạn, môi mỏng hơi cong, “Bởi vì, người Phương Đường hiện tịa thích, là mình.”
-------------------------------------------------------------
Hơi lấn cấn cách hành xử của Lục Nham nha =.= hơi thương anh nam phụ rồi đó :