Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 24: Không nghe lời

Editor: Sunn_t

Tháng 5 cuối cùng cũng tới.

Ngoài tự học ra thì chính thi khảo sát.

Phương Đường khảo sát khảo một nửa ngủ rồi, nước miếng đều chảy ở trên bài thi, thời điểm bị gọi đi văn phòng, hai cái đùi còn run run.

Đào Thi Thi vừa vặn tới đưa bài thi, xem sắc mặt cô uể oải, ở đây một hồi, chờ cô nghe giáo huấn xong đi ra, lúc này mới cùng sóng vai đi cùng nhau.

“Sao sắc mặt mày kém như vậy?” Đào Thi Thi duỗi tay sờ sờ cái trán, “Mày có phải bị bệnh không?”

“Không phải.” Phương Đường cúi đầu,che đi đôi mắt, “Ban đêm không ngủ được.”

Suốt một đêm, cô đều ở trong mộng bị Lục Nham lăn qua lộn lại mà thao, thậm chí bởi vì kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt chân thật, thế cho nên cô thét chói tai ra tiếng trực tiếp đem chính mình đánh thức.

May mắn ba mẹ không nghe thấy, cô hãi hùng khϊếp vía mà một lần nữa nằm xuống, lại như thế nào cũng ngủ không được.

Qυầи ɭóŧ dính nhớp một mảnh, ẩm ướt mà dán miệng huyệt, thời điểm cô lấy khăn giấy chà lau, nhịn không được lại nghĩ tới hình ảnh Lục Nham cúi đầu liếʍ hôn bên dưới, tóc hắn đen nhánh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khung hàm dưới lộ ra độ cong hoàn mỹ, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhô lên hầu kết theo hắn nuốt mà trên dưới lăn lộn.

Hắn ăn luôn dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.

Cô đột nhiên đỏ lỗ tai, lo lắng bị Đào Thi Thi nhìn ra, cúi đầu đi về phía trước, trong miệng nhỏ giọng mà nói, “Tao không có việc gì, chính là không ngủ được.”

Đào Thi Thi gật gật đầu, “Thật sự không thoải mái nói, liền xin nghỉ trở về ngủ một giấc đi.”

“Ừ.”

Hai người giữa trưa lại đi nhà ăn ăn cơm, Lục Nham lại ngồi ở đối diện cô.

Toàn bộ hành trình cô đều không có ngẩng đầu, chỉ cúi đầu ăn ăn, nhưng dư quang vẫn có thể nhìn thấy đốt ngón tay của đối phương, mấy đốt ngón tay kia đã từng xâm nhập miệng huyệt của cô, mang ra một mảnh dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô há to mồm ăn xong, xoa xoa miệng, “Mình ăn xong rồi, để mình đi mua nước cho bọn cậu.”

Lục Nham cũng đứng lên, “Mình cũng ăn xong rồi.”

Trái tim Phương Đường run rẩy, không nhìn hắn, cúi đầu hướng chỗ bán đồ uống gần cửa sổ bước đi, Lục Nham không nhanh không chậm mà đi ở phía sau cô, tới gần cửa sổ, cô dừng lại, hắn cũng ở phía sau cô dừng lại.

Lão bản hỏi cô muốn cái gì.

“Hai, hai bình nước.” Thanh âm cô hơi phát run.

Lục Nham lướt qua bả vai cô, hướng lão bản nói, “Hai bình nước nhiệt độ bình thường, hai bình ướp lạnh.”

Hô hấp hắn ấm áp liền dừng ở bên gáy cô, phất qua tóc, dừng ở làn da, nóng đến cô nhịn không được mà giật mình.

“Uống thuốc chưa?” Hắn thanh toán tiền, đốt ngón tay thon dài cầm theo bốn bình nước, hơi hơi nghiêng mặt, nhìn về phía cô, thanh âm mang theo khô nóng của ngày mùa hè cùng khàn khàn.

“Ai cần cậu lo.” Hai tai phiếm hồng, không lấy nước trong tay hắn, há mồm kêu lão bản muốn một bình nước.

Lục Nham đem hai bình nhiệt độ bình thường đưa tới ngực cô, rút tay giữ khoảng cách, đốt ngón tay tựa lơ đãng lướt qua mu bàn tay cô, thanh âm thấp thấp, “Không nghe lời?”

Sống lưng tê rần, vô cớ nhớ tới ""Trừng phạt"" lúc hắn đối phó cô khi không nghe lời.

Khuôn mặt càng thêm đỏ, khuôn mặt nhỏ phồng lên, vừa thẹn vừa giận mà trừng mắt hắn, một lúc lâu sau mới cắn răng nói ra hai từ, “Uống!”

Môi mỏng mỉm cười, “Ngoan.”

Phương Đường hiện tại vừa nghe hắn nói cái từ này, liền theo phản xạ có điều kiện da đầu tê dại, cô xoay người không để ý tới hắn, ôm trong ngực bình nước hướng phương hướng bọn Đào Thi Thi đi đến.

Chờ cô ngồi vào bên cạnh Hạ Mặc Dương, Lục Nham đã đi xa.

Hạ Mặc Dương cùng cô nói chuyện một hồi lâu, thấy cô còn nhìn chằm chằm bên ngoài, không khỏi đứng lên nhìn xung quanh, “Nhìn cái gì đấy?”

“Không.” Trong lòng cô cả kinh, xấu hổ mà cười trừ, “Em thẩy bên ngoài mặt trời đặc biệt lớn, nóng quá…”

Xong đời.

Phương Đường trên mặt đang cười, trong lòng có cái tiểu nhân khóc lóc.

Cô vì sao luôn là nhịn không được muốn xem tên lưu manh kia a…