Editor: Sunn_t
Nếu có thể, Phương Đường lựa chọn xem được tin nhắn kia vừa nãy, liền lập tức chạy tới nhà Lục Nham.
Mà không phải giờ phút này.
Mang theo Lục Nham về nhà mình.
Không sai, cùng lúc Lục Nham phát hiện ra cô, ba mẹ vừa lúc trở về cũng xuất hiện.
Lục Nham ở trường học vẫn luôn là học sinh xuất sắc nhất, ba mẹ Phương Đường đi khai giảng với họp lớp vài lần, tên lão sư cũng chưa nhớ kĩ, chỉ có duy nhất đem Lục Nham nhớ thật kỹ.
“Tiểu tử lớn lên vừa đẹp, học tập vừa tốt, không biết gia đình nhưu nào có thể bồi dưỡng ra, thật là hâm mộ chết.”
Cứ nhắc đi nhắc lại ở lỗ tai Phương Đường không biết mệt mỏi, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Lục Nham có thể bước vào trong nhà cô.
Ngồi ở trên sô pha, uống trà do mình pha, bộ dáng lạnh lùng điềm tĩnh.
Ngay cả trang phục hắn đều có người khen!
“Con xem, học tập tốt chính là nhưu vậy, ổn trọng!” Phương mẫu khen không dứt miệng, đôi mắt đem Lục Nham đánh giá tới đánh giá đi, chỉ hận Lục Nham không phải do mình sinh ra.
Phương Đường mắt trợn trắng, ngồi ở bên cạnh nghịch ngón tay.
“Bạn học Lục, cháu có thể hay không giúp Phương Đường nhà chúng ta học phụ đạo a, truyền thụ một chút kinh nghiệm học tập của cháu cũng được, đứa con gái nhà của chúng ta đầu óc quá ngu ngốc, nhiều năm như vậy, thi đều là hạng đầu từ dưới lên, đều muốn đem chúng ta sầu chết.” Phương mẫu khẩn thiết mà nhìn Lục Nham nói, ""Không làm trể nải thời gian của cháu đâu, cháu nếu có thời gian thì mong truyền thụ một chút.”
“Hành a, truyền thụ… Một chút cũng là có thể.” Lục Nham buông chén trà, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Phương Đường.
Không biết như thế nào, Phương Đường cảm thấy thời điểm hắn nói hai từ ‘ truyền thụ ’, tạm dừng có hơi lâu, thế cho nên, cô còn mạnh dạn phỏng đoán, truyền thụ còn có thâm ý khác.
Cha mẹ Phương Đường thập phần kích động, lập tức đi phòng bếp lấy trái cây chuẩn bị chiêu đãi thanh niên xuất sắc.
Phương Đường mặt dại ra mà nhìn Lục Nham vào phòng mình.
Cô đã bị tước đi nhân quyền.
Ba mẹ thấy cô ngơ ngác đứng ở cửa, còn đẩy cô một phen, “Nha đầu ngốc, chạy nhanh đi vào a, thời gian quý giá, con cho rằng thanh niên xuất sắc như vậy rảnh rỗi sao?”
Phương Đường mặt không tình nguyện mà vào phòng, cửa vừa mới đóng lại, đã bị Lục Nham đè ở phía sau cửa hôn xuống.
Cô hoảng loạn thất sắc, tay nhỏ chống hắn, lại bị hắn ôm đến càng khẩn trương, hắn chế trụ hai tay cô áp lêи đỉиɦ đầu, đầu nặng nề cúi xuống mυ'ŧ cắn cánh môi cô.
Phương Đường bị hôn đến kêu rên ra tiếng, cô lại kinh lại hoảng mà trừng mắt hắn, sợ hãi bị cha mẹ phát hiện, lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cơ hồ là lập tức liền ướt.
Lục Nham cũng cứng, vật cứng nóng rực cách quần để ở bụng cô.
Tay hắn từ vạt áo chui vào, đẩy ra nội y, thẳng tắp nắm lấy nhũ thịt đĩnh kiều, cô tựa khóc mà kêu một tiếng, lại bị hắn ngậm lấy môi, đem rêи ɾỉ nuốt vào bụng.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Phương Đường cơ hồ muốn khóc ra, “Mau thả tôi ra…”
“Đến nhà tôi.” Hắn ra điều kiện.
Phương Đường sợ đến muốn chết, mãnh liệt gật đầu, thanh âm mang theo run run, “Đi.”
Cửa phòng bị mở ra, Lục Nham ngồi ở trên bàn học, trên đùi đặt một quyển sách, Phương Đường còn lại là ngồi ở ghế bên cạnh, cách hắn rất xa, cúi đầu, trong tay ở mân mê một xấp bài thi lung tung rối loạn.
“Ai nha, như thế nào ngồi xa như vậy?” Phương mẫu đem trái cây trong tay đặt lên bàn, “Bạn học Lục, muốn ăn cái gì thì bảo cô, cô làm cho cháu.”
“Cảm ơn cô, không cần đâu ạ.” Lục Nham thanh âm có điểm bí bách.
Phương mẫu càng xem càng cảm thấy đứa nhỏ này lời nói ổn trọng, nàng đi đến trước mặt Phương Đường, nhéo nhéo cánh tay cô, “Chạy nhanh ngồi qua đi a, xa như vậy, có thể nghe được âm thanh hắn nói cái gì sao?”
Khuôn mặt Phương Đường còn hồng, không dám nhìn mặt ba mẹ, chỉ nhỏ giọng nói, “Vẫn nghe được.”
Giờ phút này, trừ bỏ tiếng tim đập cuồng loạn của chính mình, nghe không thấy bất luận âm thanh gì.
Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn thời điểm lúc nãy, mắt đen của hắn nhìn cô.
Nghe cô nói ‘ đi ’.
Hắn cúi đầu hôn hôn môi cô, thanh âm khàn khàn mà nói:
“Thật ngoan.”