Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 13: Không cần...Liếm...(H)

Editor: Sunn_t

Cả người Phương Đường mềm nhũn không còn sức lực, bị ôm đến vòi hoa sen trong phòng tắm, cả người đều dựa vào trong ngực Lục Nham, đôi chân run đến không thành dạng.

Lục Nham đem mặt đối mặt ôm cô vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nhô lên của cô, dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu hai người chảy xuống, ở chỗ ngực hai người kề sát chảy ra một mảnh nước nhỏ.

Lục Nham cúi đầu dọc theo ngực Phương Đường, dùng đầu lưỡi đem nhũ thịt dính nước liếʍ một chút.

Phương Đường bị đầu lưỡi hắn liếʍ đến sống lưng run rẩy, tay nhỏ vô lực mà đẩy hắn, trong mắt còn vương nước mắt, “Không cần… Liếʍ… Lục Nham…”

Lục Nham đem cô ôm hướng lên trên bồn nước, tách chân ra gác ở trên eo hắn, đem cô toàn bộ đè ở trên vách tường, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú cô mà cắи ʍút̼.

Phương Đường bị liếʍ đến kịch liệt run lên, thân thể cô mẫn cảm cực kỳ, mới bị liếʍ vài cái, phía dưới dâʍ ŧᏂủy̠ liền tràn lan tựa mà chảy xuống.

“Ô…” Cô khóc nắm lấy bả vai Lục Nham, móng tay cấu xuống làn da hắn, “Không cần…”

Lục Nham một lần nữa hôn lấy môi cô, môi mềm giống như đang ngậm thạch trái cây, âm thanh liếʍ gặm nhấm nho nhỏ ở trong không gian quanh quẩn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía dưới Phương Đường lại bắt đầu chảy nước ra bên ngoài.

Hắn đỡ côn ŧᏂịŧ, lại đâm sâu trong cơ thể cô.

Vừa hôn cô, vừa hướng trong cơ thể cô hung hăng đâm chỗ mẫn cảm.

Phương Đường bị cắm vẫn luôn khóc, hô hấp phập phồng lên xuống, tiểu huyệt cũng theo hô hấp cô căng thẳng, kẹp eo Lục Nham run rẩy, hắn chế trụ eo nhỏ cô, lại mãnh liệt đâm mấy chục phát, thẳng đến khi đem Phương Đường đâm cho hai chân đều duỗi đến thẳng tắp, cô khóc kêu một tiếng, trực tiếp bị cắm tới cao trào.

Kɧoáı ©ảʍ ngập ngụa cơ hồ đem cả người cô ý thức mơ hồ tự động tách chân ra.

Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến thanh âm người ta nói chuyện, Phương Đường từ cao trào bỗng hoàn hồn, một đôi mắt hạnh nhân mở to, hốc mắt còn chứa nước mắt.

Cô kinh hoàng mà nhìn phương hướng cánh cửa, mạnh mẽ đi vươn tay vỗ ngực Lục Nham, hô lên thanh âm mang theo khóc nức nở, “Thi Thi đã trở lại, cậu mau thả mình ra…”

Lục Nham bị thân thể cô căng chặt kẹp đến muốn bắn, hắn ngậm lấy nhũ thịt mυ'ŧ thật mạnh, bụng dưới lại hung hăng đâm xuống liên tiếp.

Phương Đường che miệng lại, cả người run đến lợi hại, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt.

Sức lực của hắn quá lớn, cô vội che lại thanh âm run run rêи ɾỉ từ khe hở ngón tay truyền ra.

Lục Nham thanh âm trầm khàn hô lên, “Bên ngoài là ai?”

Tài xế truyền đến giọng nói, “Là tôi, tiên sinh kêu tôi trở về lấy đồ vật.”

Lục Nham “Nga” không nhìn ra biểu cảm.

Ánh mắt hắn dừng ở trên mặt Phương Đường, thấy cô sợ đến co rúm như chú thỏ nhỏ, đôi mắt đỏ bừng, năm ngón tay không che đậy được thanh âm, cô liền cắn mu bàn tay chính mình, hốc mắt còn không dừng tràn nước mắt ra bên ngoài.

Hắn cầm lấy mu bàn tay cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại, một bên mãnh liệt mà hôn cô, một bên ngoan ngoãn mà thao cô.

Phương Đường bị đưa về nhà khi trời đã chạng vạng, cô mặc bộ quần áo Lục Nham mua cho, ôm cặp sách trong ngực, bước từ trên xe xuống, liền cũng không quay đầu lại mà hướng thẳng vào trong nhà.

Trở lại phòng, cô liền giữ cửa khóa lại, cả người vùi vào trong chăn.

“Lưu manh…”

Cô một bên vừa nhỏ giọng mắng, một bên vừa nhỏ giọng khóc.

Cả người đều đau quá, ngực vô cùng đau đớn, cô kéo quần áo ra nhìn, đầṳ ѵú đều bị cắn sưng lên, hít hít cái mũi, ủy khuất rơi nước mắt.

Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến thanh âm Thi Thi , cùng ba mẹ Phương Đường nói chuyện, theo sau là tiếng đập cửa.

Phương Đường khóc nhiều nên mệt mỏi, đã ngủ say.

Cửa bị khóa trái, ai cũng mở không ra, Đào Thi Thi hướng ba mẹ Phương Đường xấu hổ mà cười cười, lúc này mới cầm một đôi giày chơi bóng mới mua trong tay xoay người trở về nhà mình.

Trên chân cô… đi giày của Hạ Mặc Dương.