Editor: Sunn_t
Đồ vật kia vừa thô vừa lớn, còn đặc biệt hung dữ.
Khi đâm vào, như là một phen bị rìu bổ đôi thân thể của cô, hoa huyệt bị xé rách no trướng cùng cảm giác nóng bỏng làm Phương Đường không thể áp chế mà khóc kêu ra tiếng, “Không cần…”
Lục Nham bị cô kẹp đến kêu rên một tiếng, bóp eo cô kêu, “Thả lỏng, cậu muốn đem tôi bấm gãy.”
Phương Đường nức nở kêu, “Cậu đi ra ngoài… Ô… Không cần…”
“Có mơ thấy tôi không?” Hắn duỗi tay xoa nhũ thịt, môi mỏng dán đến sau cổ cô, mυ'ŧ thật mạnh, Phương Đường ngửa đầu ra khóc như ngâm.
“Tôi mấy ngày nay, vẫn luôn mơ thấy cậu.” Lục Nham bóp eo cô, mãnh liệt mà ở trong cơ thể cô đưa đẩy mười mấy phát, thô suyễn ở bên tai cô nói, “Mơ thấy tôi không ngừng thao cậu, tựa như bây giờ.”
Phương Đường bị cắm đến thân thể ngăn không được mà rùng mình phát run, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy xuống dọc theo chân, kɧoáı ©ảʍ làm cô điên cuồng mà lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt, cô vừa khóc vừa kêu, mới một hồi đã bị cắm đến cao trào thét chói tai.
Lục Nham đem cô chuyển qua ôm vào trong ngực, ngậm lấy môi cô mυ'ŧ vào khoang miệng hết thảy, Phương Đường bị hôn đến thiếu oxy, tay nhỏ vô lực mà chống ngực hắn, trong miệng phát ra âm thanh nhỏ bé yếu ớt nức nở, “Ô… Ân…”
Lục Nham ôm cô ngồi ở trên bồn cầu, bóp eo cô hướng trong đâm loạn, Phương Đường bị đâm đến cả người mềm thành một bãi nước, cô vẫn còn khóc, vừa khóc vừa đánh hắn, “Cậu đi… Ra… A…”
Lục Nham ngậm lấy môi cô, đem tất cả rêи ɾỉ nuốt vào bụng, hắn lại nặng nề mà điên cuồng đâm xuống, thẳng đến chỗ sâu làm Phương Đường ôm cổ hắn hét lên, tiểu huyệt một bên phun nước như mưa ra bên ngoài, một bên kịch liệt co rút.
Lục Nham bị kẹp đến kêu lên một tiếng, bóp eo cô lại hung hăng ở trong địa đâm xuyên, lúc này mới đột nhiên rút ra bắn trên bụng cô.
Hắn thở hổn hển hôn cô, Phương Đường đến sức lực đẩy hắn đều không có, bị hắn hôn đến tiếng khóc đều đứt quãng.
Lục Nham nâng eo cô lên, cúi đầu ngậm lấy nhũ thịt há to mồm mυ'ŧ cắn, răng ở đầṳ ѵú cô nhẹ nhàng cắn, một cái tay khác xoa nhũ thịt bên kia.
Phương Đường bị liếʍ đến cả người rùng mình, phía dưới dâʍ ŧᏂủy̠ càng chảy ra nhiều, không ngừng tiết ra bên ngoài chảy xuống đùi Lục Nham.
Lục Nham đem cô thay đổi cái phương hướng, làm cô đưa lưng về phía hắn ngồi ở trên đùi.
Phương Đường nghĩ thầm nếu chạy, lại bị hắn chế trụ véo eo bắt ngồi trên đùi.
Chân hắn chậm rãi len lỏi vào giữa hai chân cô, bức cho cô chân hướng hai bên mở rộng, hắn lại lần nữa đem dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp đâm tiến vào miệng huyệt ướŧ áŧ.
Phương Đường bị cắm đến cao cao ngẩng cổ kêu một tiếng, “A…”
Lục Nham đem cô bế lên, bụng dưới hung ác mà hướng trong cơ thể cô đâm loạn, thanh âm ""bạch, bạch, bạch..."" vang vọng khắp phòng toilet.
Kɧoáı ©ảʍ cơ hồ muốn đem cả người Phương Đường bao phủ, cô bị cắm đến khóc thét lên, “Không cần… Lục Nham… Từ bỏ… Thật là khó chịu… A… Đừng đâm……”
Bụng nhỏ cô trướng tới cực điểm, buồn tiểu bức cho hốc mắt cô mờ mịt đầy nước mắt, nói còn chưa dứt lời, bụng nhỏ kịch liệt run rẩy lên, cô thét chói tai bám cánh tay Lục Nham, tiểu huyệt phun ra bên ngoài một bãi dâʍ ŧᏂủy̠.
Cực hạn cao trào làm cả người ý thức đều chỗ trống rỗng, đôi con ngươi cô thất thần mà nhìn trên trần, thân thể run run xụi lơ ngã vào trong ngực Lục Nham, há mồm thở phì phò, trên mặt mướt mồ hôi một mảnh, tóc đều dính ở bết lại.
Lục Nham chế trụ cằm cô, đem mặt chuyển qua, hôn lấy môi cô.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài ở trong cơ thể cô tiếp tục hung ác mà đưa đẩy, Phương Đường bị cắm đến ở trong miệng hắn nức nở rêи ɾỉ, hắn buông cô ra, một tay nắm lấy nhũ thịt, một tay bóp chặt nâng eo hướng lên trên, bụng dưới nặng nề mà đâm xuyên mấy chục phát nữa.
Phương Đường bị cắm đến âm thanh đứt quãng, “Từ bỏ… Lục Nham… Không cần…”
Bụng nhỏ của cô trướng đến lợi hại, như là muốn tè ra quần giống nhau, vừa mới kêu xong, thân thể liền kịch liệt run lên, cô kêu một tiếng, tiểu huyệt phun ra một cỗ lại một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠.
Huyệt khẩu điên cuồng co rút lại xoắn chặt, Lục Nham bị kẹp đến kêu lên một tiếng, hắn lại thật mạnh cắm vài cái, lúc này mới rút ra, để lên eo cô mà bắn.