Chương 2
“Aaaaaaaaaaa, hu hu hu… Tại sao lại không cho ta đầu thai? Tại sao, tại sao!!!” Lúc này ta đang ở âm phủ, cố sống bằng chết lôi lôi kéo kéo tên tiểu quỷ gặng hỏi vì sao không cho ta đầu thai.“Khụ …khụ…khụ… tiểu thư, làm ơn đừng lôi kéo ta nữa mà, đâu phải là ta không cho cô đầu thai. Bởi vì Mạnh bà gặp cô là xỉu ngay tại chỗ, Diêm Vương thấy cô thì đầu óc choáng váng. Bọn họ đều là hai đại quan ở đây, ngay cả gặp cô lần thứ hai cũng không dám thì há tới lượt bọn tiểu quỷ không có quyền chức như chúng ta. Tóm lại ta cũng không giúp được gì cho cô đâu”. Tên tiểu quỷ quả thật là bất đắc dĩ vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại cứ như thể chỉ cần nhìn thấy là lập tức hồn bay phách tán.
“Ta mặc kệ, ta nhất định phải đầu thai, ta không muốn ờ cái nơi quỷ quái này !! aaaaaaa”
“Hiện giờ bọn họ cũng không dám gặp mặt cô nữa, cô cũng coi như xong rồi, hay là sống một cuộc sống quỷ vong hồn cũng hay lắm! Mà trông cô cũng đâu khác gì bọn chúng đâu” Tiểu quỷ ăn ngay nói thật. Quả thật tử vong thành là nơi hội tụ những quỷ nha có bộ mặt *đáng yêu* nhất.
“Ta không làm việc xấu, tại sao lại bắt ta ở đây. Nơi đó chẳng phải phạm tội ác tày trời thì mới phải vào sao? ”
“Kìa tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, nơi đó không phải chỉ có những người phạm tội ác tày trời mới có thể vào mà những người xét diện không được đầu thai cũng đều phải tới đây.”
“Ta đây cũng không có ham đầu thai! Cái gì chứ, không cho ta đầu thai? Diêm Vương không gặp ta thì để ta đi gặp hắn” Nói xong mặc cho tiểu quỷ ra tay ngăn cản, ta cứ nhắm thẳng điện Diêm Vương mà xông vào.
Bao nhiêu là tiểu quỷ bám sát đằng sau nhưng chúng nhắm mắt thế kia thì làm sao mà tìm thấy ta được. Chỉ cần nhìn mặt ta một cái là bọn chúng lập tức đâm thẳng vào tường mà lăn ra bất tỉnh.
Hahaha~~, vừa lúc không có người… à không .. lũ quỷ ngăn cản, ta thoải mái khoan thai bước thẳng vào điện Diêm Vương. Đi thẳng vào trong, tội gì phải sợ, quỷ mà nhìn thấy ta thì cũng phải ngã lăn ra đất.
“Diêm Vương, Diêm Vương, ông mau ra đây cho ta” .
“Là ai mà dám ngang nhiên làm loạn ở địa phủ hả?”
“Hahaha… Cuối cùng thì cũng tìm được ông, Diêm Vương. Nói đi, tại sao không cho ta đầu thai. Ta không có làm hại ai cả, ông nói mau! Tại sao~ !!”. Sao ông ta không phản ứng gì thế. Ta ngẩng đầu lên nhìn, trời ạ, Diêm Vương đang mở to hai mắt như muốn rớt cả ra ngoài nhìn về phía ta, còn cái miệng thì há to hết cỡ, ông ta lại ngây cả ra nhìn ta, à không, là choáng váng mới đúng, thật là đáng ghét, bộ ta đáng sợ đến vậy sao, chỉ là xấu có tí thôi mà.
Toàn bộ quỷ nha và Diêm Vương đều trố mắt nhìn nhau, mãi sau Diêm Vương mới khôi phục được tinh thần, nói “Bổn vương chẳng phải đã phán ngươi đi tử vong thành sao? Cớ gì ngươi lại chạy đến đây làm loạn vậy? Đã biết mình sai chưa? ”
“Ta không muốn tới đó ! Vì ta không hại người, ta không phục. Ông phán oan cho ta.”
“Ngươi không phục? Được, ta sẽ nói hết tội của ngươi cho mà nghe”. Diêm Vương vung tay lập tức hiện ra một quyển sổ sinh tử màu bạc.
“…” Ta thật sự là không biết nói gì, là hắn lấy nhầm mới đúng. Diêm Vương đưa mắt hỏi: “Thế nào”. “Diêm Vương ngươi ko thấy trên mặt sổ ghi là “ súc sinh sinh tử” sao. Mà ta thì không phài là súc sinh thì làm sao mà ông tìm được ta ở đây.
“A…” Diêm Vương thẹn thùng đỏ cả mặt vội vội vàng vàng lục lọi tìm kiếm mò mẫm mọi thứ trên bàn cuối cùng lấy ra một quyển sổ khác với cái tựa “Sinh tử” chìa ra trước mặt ta. Một lúc sau ta bỗng nổi sùng lên, mặt hầm hầm lớn tiếng nói “Cái gì…..người nhìn thấy ta mà chết có 123 người, biết ta muốn đến chỗ ngươi mà 456 người chết, biết ta mà sinh ra ghét có 789 người, những người này đều tính ra từ trên đầu ta sao?”
“Hả… Ngươi nói cái gì? ” Diêm Vương thấy bắt đầu nhức não và choáng váng tập hai.
“Đủ rồi, địa phủ không phải là nơi để cho ngươi có thể tùy tiện làm loạn”
Ta tìm nơi phát ra tiếng nói mà nhìn lại, kia chẳng phải là Mạnh bà bị ta dọa cho ngất xỉu đó ư? Lại còn đang trừng mắt nhìn ta, trên tay bà ta còn cầm sợi dây thừng buộc vào đầu con trâu. Chắc không phải bị ta dọa tới mức đổi làm nghề chăn trâu đấy chứ.
“Muốn ta không làm loạn cũng đơn giản thôi, cho ta đi đầu thai là được.”
“Thả ngươi đầu thai để rồi ngươi lại nguy hại đến nhân gian à. Không bao giờ. Bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi và cũng không muốn ngươi đứng đây mà nhiều lời vô nghĩa. Lập tức cút ngay về tử vong thành cho ta.”
“Hừ, ta cũng chẳng rảnh rỗi mà làm trò vô nghĩa với các ngươi. Nếu không cho ta đầu thai, ta vẫn sẽ ngồi ở đây xem các ngươi làm gì được ta.”
“Xem ra, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?”. Chỉ thấy Mạnh bà thả sợi dây cột trâu ra, nhẹ nhàng nói “A ngưu, xông lên.”
Con trâu nghe lệnh vô cùng hưng phấn, à không phải, ta nghĩ nó hưng phấn như vậy là vì nhìn thấy ta mới đúng. Lập tức hai lỗ mũi của nó phì phò ra cả khói nhắm tới chỗ ta đứng.
“A~~~~~~” Đáng ghét, là tên chết tiệt nào nói lúc chết mà mặc quấn áo màu đỏ thì khi chết sẽ biến thành quỷ muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cho nên lúc chết ta mặc cả người toàn màu đỏ, hiện tại lại bị trâu đuổi, thật không nên nghe theo cái lời đồn chết tiệt này.
Nhân gian thì chủ nhà thả chó ra tiễn khách còn đằng này địa phủ lại thả trâu mới ghê. Ta bị xe tông chết chưa đủ sao, giờ còn muốn thả trâu húc chết ta à.
“A ~~~~~” giẫm chân thì nhận ra không có gì. “Cứu mạng, cứu mạng, ta……không biết …bơi”. Hiện giờ ta không bị trâu duổi nhưng lại đang vùng vẫy trong nước.
“Không đươc rồi, cô ta đang nhảy vào sông nghịch sinh rồi.”
“Nghịch sinh? Phải chăng chính là nơi có thể chuyển đổi sinh mệnh không theo bất kì hướng nào?”
“Chính xác, không ngờ lũ tiểu quỷ các ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy, hà hà”
Thấy Diêm Vương khôi phục thần khí, tên tiểu quỷ quỳ xuống nói một cách cung kính “Đại vương!”
“Haha, đứng lên đi.”
Ta mà vào đây chắc chắn sẽ bị chết đuối, vậy mà đám bọn họ lại có thể thản nhiên đứng tán phét sao. “Mau cứu, cứu…” Tính mạng còn chưa được bảo toàn thì đã nghe tiếng Diêm Vương nói “Vốn ngươi đại náo địa phủ, ta phải đày ngươi xuống mười tám tầng địa ngục mới đúng, nhưng bổn vương từ bi bỏ qua cho ngươi, đó là phúc đức của ngươi. Coi như đó là tạo hóa của bản thân ngươi, đi đâu thì đi đi”.
Cái gì~~~ Được~~~Lại thêm một tên nữa~~~ ta sẽ nhớ kỹ bản mặt của ông. Thấy Diêm Vương kia cười tươi như hoa đào thật là đẹp, nhưng loại sắc đẹp như vậy trông thật đáng ghét. Lần sau nếu để ta gặp mặt ông, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho ông. Thân thể mặc cho dòng nước đẩy trôi dập dềnh đến một nơi nào đó.