Heo Yêu Diêm Vương

Chương 26

Chương 26
Trong nhà hàng Địa Phủ, Tất Mặc Kỳ an ủi Tề Nghiên La một lát rồi vội vội vàng vàng chạy đi. Bắc Âm Vương và những ma thần khác xuất thế, có rất nhiều công việc đang đợi anh.

Tề Nghiên La tiếp tục coi giữ Địa Phủ, ở đây có đường thông xuống địa ngục, cần phải phòng thủ nghiêm ngặt. Chỉ có điều giờ bốn phía không người, một mình cô ngồi yên tĩnh, tất cả những gì đã xảy ra lại trở về rõ mồn một trong đầu.

Cô sai ư? Vì sao anh trai mãi không hiểu rõ. Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều đau khổ như vậy, gặp phải nhiều khó khăn như thế, nỗ lực suốt bao nhiêu lâu cuối cùng mới có thể ngồi lên vị trí này. Bọn họ cũng đã lập lời thề, phải vì hòa bình yên ổn của nhân gian mà hành sự, phải vì đại nghiệp trời đất lập nên công trạng lớn lao, phải để cho danh tiếng của địa phủ uy vũ hiển hách trong thần giới.

Như thế này, bọn họ mới có thể được quyền lên tiếng nhiều hơn, mới có thể vì nhân gian làm nhiều việc hơn nữa. Đây lẽ nào không phải là điều từ trước đến nay bọn họ vẫn theo đuổi?

Nhưng mà vì sao, anh trai cho đến hôm nay vẫn mê muội không chịu tỉnh thế này?

Tề Nghiên La không hiểu, cô không thể hiểu nổi.

Cô cảm thấy mình không phải kẻ tàn nhẫn, nhưng muốn thắng lợi tất phải trả bằng một cái giá, đạo lý này ai cũng đều biết. Cô đâu muốn đẩy Heo Con vào chỗ nguy hiểm, nếu có thể, cô thực sự nguyện ý thay Heo Con đi làm cái chìa khóa kia, nguyện ý trả giá bằng sinh mạng mình, vì đại chiến thần - ma, đại kiếp trời đất mà cống hiến. Nhưng đáng tiếc, cô không có bản lĩnh như vậy.

Cô vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ với Heo Con, nhưng cô hận anh trai mình mềm yếu và ích kỷ.

A Mặc vừa rồi thở dài bên tai cô: "A La, Heo Con dùng hơn một nghìn năm để anh em biết được cái gì là tình yêu, còn anh, ở cùng với em hơn hai nghìn năm rồi, nếu như có một ngày em đối với anh có được tấm lòng như anh trai em đối với Heo Con, em sẽ hiểu ra, muốn làm việc mang tính ích kỷ giống như anh trai em, khó khăn biết nhường nào".

Câu nói này vẫn cứ văng vẳng bên tai cô. Cô và A Mặc ở bên nhau thực sự rất lâu rất lâu rồi, cô đối với anh cũng đâu có tệ.

Anh vì cô phản bội lại Bắc Âm Vương, giúp anh em cô lên vị trí làm vua địa phủ, phần ân tình này cô mãi mãi luôn phi nhớ. Cô đồng ý trừ phi anh buông tay, nếu không thì cô mãi mãi sẽ ở bên anh, và cô vẫn luôn làm như vậy.

Cô thích yên tĩnh, anh ưa náo nhiệt, bao năm như vậy rồi cô cũng đã phối hợp với anh làm rất nhiều việc mình không thích. Với cá tính của cô, ai có thể bắt ép được cô nửa phân chứ? Cô vì anh thực sự đã phá bỏ rất nhiều tiền lệ, đối với anh cũng tốt vượt ra ngoài dự liệu của bản thân rồi, anh còn có gì không hài lòng nữa?

Tuy cô cũng thường xuyên mặt nặng mày nhẹ, nhưng anh trai đối với Heo Con suốt ngày quát qua mắng lại, làm gì tốt được như cô đối với A Mặc? Ích kỷ tùy tiện có thể khó khăn như thế nào? Đàn ông quả nhiên sẽ tìm cớ nói đỡ cho đàn ông.

Đúng vào lúc Tề Nghiên La đang ngẩn ra, một người phụ nữ đột nhiên đi tới.

Tề Nghiên La cảnh giác đứng dậy, chỗ này không phải cứ muốn là có thể tùy tiện xông vào. Cô hơi nheo mắt đánh giá, người phụ nữ đó mặc một bộ đồ bình thường, tóc rất dài, không hề tạo kiểu, rất tự nhiên buông xõa sau lưng. Người cô ta mảnh khảnh, hai mắt có thần, vừa vào trong cửa liền cười với A La.

"Đã lâu không gặp rồi, A La."

Tề Nghiên La cuối cùng cũng nhận ra cô ta: "Là cô".

Đại đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ.

Lúc đầu Heo Con bái làm môn hạ của Cửu Thiên Huyền Nữ, A La thường xuyên đi lại chốn thiên đình, giao tình với Huyền Thiên Ngọc Nữ này khá tốt, đáng tiếc sau đó nảy sinh sự việc kia, thiên đình và địa phủ phân tách, hai người không còn quan hệ nữa.

Không ngờ rằng, sau sáu trăm năm Huyền Thiên Ngọc Nữ lại tìm đến chỗ của mình.

"Không biết Ngọc Nữ giá lâm, có gì cần làm?"

"Đại kiếp trời đất sắp đến, thần tộc đang từ từ hồi tỉnh để đối phó với ma tộc xuất thế. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn canh giữ bảo vệ cho sự an tĩnh của thần tộc, bây giờ xuống nhân gian sớm hơn chút, sắp xếp trước một số công việc.”

Tề Nghiên La tiếp nhận giáo huấn của việc phân tách năm đó, không dám xem nhẹ khinh suất, "Các người muốn thế nào?".

"Tôi đến là để nói chuyện hợp tác với cô." Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười: "Chúng tôi biết năm đó sự việc kia không liên quan đến cô, toàn bộ là một mình Diêm La làm. Đại kiếp sắp đến, chúng tôi hy vọng người chủ quản vận mệnh sống chết của nhân gian, là người thực sự gánh vác được trách nhiệm. Pháp lực của cô cũng cao cường như thế hơn nữa lại bình tĩnh, trầm ổn hơn, còn biết suy xét đến đại cục".

Tề Nghiên La mập mờ hiểu ra, cô nắm chặt bàn tay lại.

"A La, thực tế sáu trăm năm trước đã chứng minh, Diêm La không phải sự lựa chọn tốt vào vị trí vua của địa phủ. Trước tiên không nói đến thần giới, đơn giản chỉ nói về nhân gian, chính vì chuyện của anh ta mà phải chịu đại nạn ba mươi năm, người chết oan vô số. Tất cả những việc anh ta làm, chắc cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Đến bây giờ thiên địa luân hồi, đại kiếp lại đến, ma tộc rất nhiều kẻ đã xuất thế, chúng ta cần phải đoàn kết lại, đảm bảo thiên địa nhân gian an lành vượt qua."

Cô ta dừng lại một chút, nhìn thẳng vào A La: "Chúng tôi cho rằng, vua của địa phủ, vị trí quan trọng thế này, cô có thể đảm nhiệm tốt hơn anh trai cô".

Tề Nghiên La cũng nhìn thẳng đáp lại cô ta, khí thế nữ vương của cô tuyệt đối không kém hơn bất kỳ người nào của thần tộc: "Sau chiến tranh các người liền ẩn thế, không thèm lo nhân gian bệnh tật đói khổ, mấy trăm năm này xảy ra chuyện gì, các người thực sự biết sao? Dựa vào cái gì nói anh tôi không đảm nhiệm tốt công việc? Các người thì an nhàn tu dưỡng, cũng không nghĩ xem nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải anh tôi cùng chúng sai địa ngục lao tâm lao lực, nhân gian nào có được diện mạo như hôm nay, năng lượng trời đất làm sao có thể cân bằng, các người cũng đâu thể nhẹ nhàng nhập thế như vậy? Bây giờ lại đến khua tay múa chân, nói anh tôi không đủ sức đảm nhiệm vị trí?"

Huyền Thiên Ngọc Nữ cười lạnh, không thèm để ý cơn giận của Tề Nghiên La: "Nếu như sáu trăm năm trước anh ta không làm chuyện mù quáng, thì việc gì phải lao tâm khổ tứ như thế này? Thần tộc chúng ta thịnh vượng, nhân gian an lạc, địa phủ và thiên đình giống như một nhà, thế giới này sẽ càng thêm phồn hoa, lẽ nào cô có thể nói không phải?".

Tề Nghiên La mặt lạnh tanh, không nói gì. Huyền Thiên Ngọc Nữ lại tiếp: "Chúng tôi đến bây giờ vẫn không muốn đoạt quyền, chẳng qua chỉ muốn cô thay thế anh mình mà thôi, vương vị này không phải vẫn còn trong tay anh em các cô sao? Diêm La hồ đồ, có thể thì nên nghỉ ngơi một chút, cô vẫn luôn đứng phía sau anh ta, lẽ nào không hề cảm thấy vị trí này cô ngồi thích hợp hơn?".

Móng tay A La bấm loạn khiến lòng bàn tay phát đau, cô đương nhiên cũng có suy nghĩ, đích xác cô cảm thấy sáu trăm năm trước anh quá sai lầm, nhưng người đó là anh trai của cô, là người thân duy nhất của cô. Cứ coi như hai bên luôn có sự bất hòa cũng không nghĩa là những người ngoài này có thể tới ly gián họ.

"Cô nói rất đúng, về phương thức tiến hành trong một số công việc, tôi chính xác là không cùng quan điểm với anh trai tôi, tôi cũng thực sự không cho rằng năng lực của tôi kém hơn anh ấy. Nhưng tôi phải nói rõ với cô, tôi cam tâm tình nguyện đứng sau anh ấy! Nếu như có ai đó muốn gây bất lợi đối với anh ấy, bất luận xuất phát từ lý do gì, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua. Cô hãy chuyển lời đến thần tộc, đại kiếp trời đất, tất cả mọi người địa phủ chúng tôi đều rất quan tâm, chúng tôi cũng không hy vọng bi kịch lại xảy ra lần nữa. Muốn vượt qua đại nạn này, mọi người ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, cùng thương lượng đối sách. Nếu như buộc phải dùng tới những thủ đoạn khiến người ta không thể chấp nhận, sợ là các người cũng chẳng có được chỗ tốt đâu."

Huyền Thiên Ngọc Nữ cười lạnh lùng: "Rất tốt, cô đã lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với Diêm La. Nhưng tôi cũng phải nói rõ ràng với cô, một khi vua của địa phủ là Diêm La, việc hợp tác này ắt không có khả năng. Cô cũng biết sư phụ của tôi hận Diêm La nhiều như thế nào".

Cô ta đừng lại một chút, ngữ khí dịu xuống: "Cô nên cân nhắc thêm, nếu cô nhất quyết không tiếp nhận vương vị, chúng tôi chắc chắn không còn cách nào, buộc phải lựa chọn một người khác. Tôi cũng chẳng vui gì khi thấy chuyện như thế xảy ra. Tốt nhất trước khi sư phụ tôi xuất quan, các người quyết định sớm việc này đi, như thế sẽ tốt hơn cho tất cả. Cô nói xem có đúng không? Nếu không thì, thật sự phải đợi sư phụ tôi ra mặt, tôi cũng không biết hậu quả sẽ thế nào”.

Hai người phụ nữ nhìn nhau hồi lâu, ngấm ngầm ganh đua, Huyền Thiên Ngọc Nữ cuối cùng cười, nói: "Cô cân nhắc xong, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Đúng rồi, tôi thực sự không thích những thứ khoa học kỹ thuật công nghệ gì đó của nhân gian, những cái điện thoại hỗ trợ kết nối mạng, âm thanh và tần sóng thật khiến người ta khó chịu. Cô muốn tìm tôi, cứ dùng thuật chiêu gọi là được rồi. Bất luận thế nào, chúng ta năm đó cũng có qua lại một thời gian, tôi sẽ không làm hại đến cô". Cô ta nói xong, nghênh ngang rời đi.

Tề Nghiên La cuối cùng thả lỏng lòng bàn tay, cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cô đương nhiên hiểu rõ ý của Huyền Thiên Ngọc Nữ, nếu như không phải cô thay thế, thì sẽ là người khác. Tóm lại, thần tộc nhất định phải đổi chủ của địa phủ.

Vậy Bắc Âm Vương vừa mới phá bỏ phong ấn ra ngoài, lẽ nào cũng có quan hệ tới chuyện này?

Tề Nghiên La không dám nghĩ nữa, Bắc Âm Vương và Nghiêm Lạc thù cũ khó giải, đến bây giờ Huyền Thiên Ngọc Nữ lại nói những lời như thế xem ra sự việc đang phát triển phức tạp hơn rất nhiều so với dự liệu của bọn họ.

Chính vào lúc Tề Nghiên La còn hồ nghi do dự, trong cửa tiệm Waiting ở phía khác thành phố, có một người cũng đứng ngồi không yên, đó là Mạnh Mạn.

Bắc Âm Vương đến tìm cô nhưng sự việc này cô không dám tiết lộ cho người khác, lúc nào cũng bồn chồn bất an.

Vừa rồi Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ đến tăng cường phong ấn phía sau Waiting lên mức cao nhất, phong ấn ở cửa lớn cũng được củng cố lại. Phía sau Waiting có cửa thông xuống địa ngục. Bắc Âm Vương xuất thế thêm vào đó trong thời gian ngắn còn có tin tức của những ma thần khác muốn nhập thế vốn dĩ làm cái việc phòng ngừa ngăn chặn như thế này là rất bình thường, nhưng Mạnh Mạn lại có chút chột dạ, cô không biết bọn Boss có phải đã điều tra phát giác ra chuyện gì không.

Mạnh Mạn rót cho mình một cốc nước, ý trong cốc chỉ có hai chữ: Lựa chọn.

Mạnh Mạn có chút hoảng loạn, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, cô vô cùng hoang mang, ân tình và đạo nghĩa, thật sự có thể lựa chọn sao? Cứ coi như cô lựa chọn rồi, dựa vào bản lĩnh của mình, có thể làm được không?

Dưới bầu trời này còn có một người cũng đang chịu đựng những cảm xúc rối bời như vậy, đó là Chúc Tiểu Tiểu.

Đêm đã rất khuya nhưng Chúc Tiểu Tiểu ôm gối nằm trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn không cách nào bình ổn cảm xúc được. Cô đọc lại hai lượt từ đầu đến cuối câu chuyện. Tâm trạng lần này hoàn toàn không giống như lần trước, cô càng đọc mặt càng đỏ, từ những con chữ đơn giản kia, tưởng tượng lại tình cảm của mình và Boss lúc đầu.

Hình ảnh cưỡng hôn hiện lên trong đầu cô với N kiểu khác nhau, hóa ra mình trước đây lại to gan như vậy, mau lẹ dũng mãnh như vậy. Nghĩ đến biểu hiện của Boss khi đó nói với mình anh bị cưỡng hôn, Chúc Tiểu Tiểu không kìm được bịt miệng lén trên giường cười trộm.

Cô có cả một bụng thắc mắc, muốn tìm người để nói chuyện, nhưng Boss lại cấm cô liên lạc với A La. Bây giờ anh vẫn đang tức giận, cô thật sự không dám trái lời. Bản thân anh thì rất bận, không thể ở cùng cô. Hơn nữa có những chuyện nếu hỏi trực tiếp anh sẽ khó mở miệng, tuy đó không phải là mình bây giờ, nhưng đứng trước mặt anh nói vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Thế là Tiểu Tiểu cố nén lại, cho đên đêm khuya, cầm điện thoại trên tay, cuối cùng không kìm được đành gửi tin nhắn cho Nghiêm Lạc.

"Boss, đang bận sao?"

Một lát sau, bên kia trả lời: "ừ".

Hi hi, anh ấy trả lời rồi.

Chúc Tiểu Tiểu cắn môi len lén cười, ngẫm nghĩ, lại gửi một tin nữa: "Vậy không tức giận nữa rồi phải không?".

Lần này trả lời rất nhanh: "Đang tức giận!".

Chúc Tiểu Tiểu làm mặt quỷ với cái điện thoại, đúng là đồ nhỏ mọn. Cô đã phản tỉnh rồi, sao anh còn giận chứ. Cứ theo tình hình thế này, cô mà đi gặp A La chắc chắn sẽ bị mắng. Nhưng cô thực sự muốn có người nói chuyện, cô cũng rất muốn... gặp anh.

Chuyện của Bắc Âm Vương kia, có phải là rất phiền phức không? Theo như những gì trong câu chuyện, Bắc Âm Vương với Boss là kẻ thù, vậy lần này ông ta xuất thế có phải sẽ gây bất lợi cho Boss không?

Chúc Tiểu Tiểu có chút lo lắng, cô tự trách mình không hiểu chuyện, trong lúc cam go này còn làm phiền Boss bởi những thứ linh tinh vớ vẩn, thật là không tốt. Thế nên cô quyết định không gửi tin nhắn nữa, ngày mai quay lại công ty rồi sẽ nói.

Nhưng qua một lúc không thấy điện thoại động tĩnh gì, đổi lại, chính Nghiêm Lạc mới là người hết kiên nhẫn. Lẽ nào anh nói vẫn đang tức giận thì Heo Con ngốc kia liền không để ý đến anh nữa? Anh ấn phím điện thoại, thoăn thoắt gửi đi hai chữ: "Heo ngốc".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng tin nhắn, hưng phấn mở ra đọc rồi chu môi lên buồn bã. Đồ tồi, hiếm khi cô quan tâm một lần, anh đang bận rộn như vậy còn muốn ăn bớt chút thời gian quý báu để mắng cô. Chúc Tiểu Tiểu nhìn điện thoại, đột nhiên nổi hứng đùa dai, cô ôm lấy gối, vui vẻ trả lời Nghiêm Lạc một tin: "Heo ngốc nhớ anh rồi, Boss".

Gửi đi xong, bên kia không trả lời, Chúc Tiểu Tiểu vùi mặt vào gối, không nhịn được cười ha ha, cô đùa cợt được Boss rồi, cảm thấy thật vui.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Chúc Tiểu Tiểu cầm điện thoại đi ra ngoài, hỏi: "Ai đó?".

Ngoài cửa một câu trả lời không rõ ý vang lên: "Là anh".

Nghe thấy lại là Boss. Chúc Tiểu Tiểu vội vàng nhòm qua mắt thần1 nhìn một cái, thật sự là Boss!

1 Mắt thần: Dụng cụ gắn trên cửa giúp người bên trong có thể quan sát hết thị trường bên ngoài mà không cần mở cửa.

Cô đỏ bừng mặt, dựa lưng vào cửa trấn tĩnh giây lát, Cô chỉ mới trêu đùa chút xíu, sao đã bị người ta đuổi đến tận cửa rồi?

Bên ngoài, Nghiêm Lạc thấp giọng nói: "Tiểu Tiểu, mở cửa!".

Tiểu Tiểu mặt nóng bừng như phát sốt, nhưng dù xấu hổ hơn nữa, cũng vẫn phải mở cửa cho Boss đại nhân.

Tay cô vừa duỗi ra định mở cửa, điện thoại lại vang lên, tin nhắn gửi đến, chữ trên màn hình là: Nghiêm Lạc.

Chúc Tiểu Tiểu thấy kỳ quái cách qua một tấm cửa còn gửi tin nhắn, anh đang chơi trò gì?

Cô mở ra đọc, trên tin nhắn viết: "Heo ngốc, mau ngủ đi”. Cảm giác này, giống như là Boss đang ở một nơi rất xa xôi trả lời tin nhắn vừa rồi của cô.

Lúc này Nghiêm Lạc ngoài cửa hình như không còn nhẫn nại được nữa, gõ cửa, lại gọi: "Tiểu Tiểu, mở cửa!".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn cánh cửa, lùi về phía sau một bước.

Đúng rồi, Boss từ trước đến nay không gọi cô là Tiểu Tiểu, anh vẫn luôn gọi cô là Heo Con.

Tiểu Tiểu nhanh chóng quay lại phòng cầm lấy Tiểu Phấn Hồng, sau đó thì chạy tới bên cửa, cô cẩn thận quan sát qua mắt thần, người kia lại gõ cửa, nói: "Mau mở cửa đi!". Trên mặt hình như có chút không nhẫn nại, giống như tính khí của trẻ con.

Chúc Tiểu Tiểu liền hiểu, đây chính là thú biến hình, cô đã từng học về nó trong lớp đào tạo ở công ty.

Thú biến hình là một loại yêu thú IQ thấp, tính cách rất ỷ lại, bọn chúng có thể biến hóa thành bất cứ sinh vật nào đã gặp qua, sức tấn công rất mạnh. Nhưng thú biến hình có một đặc điểm là rất trẻ con, thông thường đều do thần tiên và quỷ quái nuôi như thú cưng kiêm dùng làm vũ khí. Thứ có hiệu lực tấn công bọn chúng là điện và lửa.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng chắc chắn hơn một chút, nói với "Nghiêm Lạc" bên ngoài cửa: "Thú biến hình, nếu như tao không mở cửa cho mày, chủ nhân của mày có phải sẽ mắng mày không?".

Kẻ có hình dáng của Nghiêm Lạc ở ngoài cửa kia nghe thấy lời này, quả nhiên mặt mày biến sắc. Chúc Tiểu Tiểu càng chắc chắn đây chính là thú biến hình.

Phòng của Chúc Tiểu Tiểu có kết giới bảo vệ, cô cũng tự thấy có thể đối phó được với con quái thú. Nhưng cô không biết chủ nhân của nó là ai, cô không ngốc, con quái này chẳng qua chỉ để lừa cô mở cửa, lơ là cảnh giác. Phía sau nó nhất định còn có người khác.

Chúc Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra muốn gọi cho Nghiêm Lạc, bây giờ tình huống như thế này, mặc kệ Boss bận hay không, cô phải báo cáo một tiếng, tránh đến lúc Boss biết lại tức giận nói cô ngốc. Cứ coi như bây giờ anh không thể đến được, chắc cũng có thể sắp xếp người tới chi viện cho cô.

Nhưng lúc này Chúc Tiểu Tiểu lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào, một người đàn ông ở bên kia đang gằn giọng quát: "Không phải dùng dằng, phá phong ấn bảo vệ chỗ này, xông vào trong ngay, muốn sống không!".

Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, một tay ấn phím điện thoại, một tay giữ Tiểu Phấn Hồng đối diện với cửa. Nhưng thú biến hình ngoài cửa đột nhiên phát ra tiếng thở gấp gáp, người đàn ông kia cũng không lên tiếng nữa. Chúc Tiểu Tiểu không hiểu chuyện gì, lặng lẽ nép vào sau cửa nhòm qua mắt thần, chỉ thấy có ba bóng người đang vội vã lùi ra xa rồi nhanh chóng mất hút.

Tiểu Tiểu không thể lý giải nổi, cô cúi đầu nhìn vào diện thoại, không biết đã gọi được hay chưa, vừa quay người, đột nhiên phát hiện sau lưng có một người con gái tóc dài đang đứng.

Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình kêu thất thanh. Sau lưng người con gái kia tỏa hào quang, từ phía Tiểu Tiểu nhìn lại thì ngược sáng, chỉ thấy cả cơ thể cô ta giống như một bóng đen, cô ta xuất hiện không chút tiếng động, thật là đáng sợ. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng lùi sát vào tường, giơ Tiểu Phấn Hồng lên quát: "Cô là ai?".

"Tiểu sư muội, đừng sợ. Ta chỉ là muốn đến thăm muội, vừa hay đυ.ng phải yêu thú đang tìm muội gây phiền phức, ta đuổi bọn chúng đi rồi, ta sẽ không làm muội bị thương."

Chúc Tiểu Tiểu nào có biết được cái gì mà sư muội với không sư muội, cô cảnh giác cao độ, lại hỏi: "Cô rốt cuộc là ai?".

"Ta là đại đệ tử đích truyền của chiến thần thiên đình Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ."

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, làm sao mà lại xuất hiện một nhân vật trong câu chuyện kia thế này.

Huyền Thiên Ngọc Nữ thấy biểu cảm của cô thì hiểu ngay, gật gật đầu: "Xem ra muội chẳng hề biết gì cả, rất tốt, như thế nói chuyện sẽ dễ dàng hơn".

Chúc Tiểu Tiểu không lơ là cảnh giác, đầu kiếm của Tiểu Phấn Hồng vẫn cứ chỉ vào cô ta, "Nói chuyện gì? Cô không gõ cửa đã vào rồi, chẳng biết phép lịch sự".

Huyền Thiên Ngọc Nữ ngẩn ra, sao lại nói đến chuyện nàychứ?

"Cô và những người ngoài cửa vừa rồi không phải một hội sao?"

"Đương nhiên." Huyền Thiên Ngọc Nữ ngẩng đầu: “Huyền Thiên phái chúng ta là tộc chiến đấu của thiên đình, há lại cùng hội với đám yêu thú đẳng cấp thấp thế kia, bọn chúng thấy chúng ta chỉ biết cụp đuôi chạy xa. Khi muội mới bắt đầu học võ tu hành, sư phụ đã từng bắt mấy con như vậy về luyện tập cùng muội".

"Cô nói sai rồi, tôi chưa từng tu hành gì cả, những thứ đó không có quan hệ gì tới tôi." Đối với ký ức của cô ta năm đó, Chúc Tiểu Tiểu không biết vì sao trong lòng lại có chút không thoải mái.

Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười, dịu dàng nói: "Ta làm sao mà nhầm được. Muội là tiểu sư muội thân thiết nhất của ta. Nhưng mà, không nhớ thì không nhớ vậy, cũng bình thường thôi, muội đã trải qua mấy kiếp luân hồi, chúng ta lâu như vậy rồi không gặp nhau đương nhiên sẽ sinh ra xa cách. Muội chớ có sợ hãi, ta sẽ không làm muội bị thương, chỉ là đến đây xem xem muội sống thế nào thôi. Sư phụ không lâu sau sẽ xuất quan, đại kiếp trời đất cũng không còn xa nữa. Đến khi đó, muội tự nhiên sẽ hiểu ra, đó cũng là lúc muội cần phải đối mặt với tất cả".

Cô ta vừa mới nói xong, đột nhiên một bóng hình "soạt" cái đứng ngay ở giữa Chúc Tiểu Tiểu và Huyền Thiên Ngọc Nữ, tiếp lời: "Cô ấy chẳng cần đối mặt với cái gì cả". Người vừa thình lình xuất hiện chính là Nghiêm Lạc.

Huyền Thiên Ngọc Nữ hơi nhíu mày lại, ý giận trong mắt không che giấu nổi, lớn tiếng quát: "Diêm La!".

Chúc Tiểu Tiểu thấy chỗ dựa đến rồi, trong thoáng chốc gạt bỏ tảng đá lớn trong lòng, đứng sau lưng Nghiêm lạc khẽ gọi: "Boss". Nghiêm Lạc quay người xoa đầu cô, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang trong trạng thái liên lạc trên tay cô tắt đi, khen một câu: "Ngoan".

Anh quay đầu lại, nói với Huyền Thiên Ngọc Nữ đang lạnh lùng nhìn mình: "Kiếp nạn trời đất tôi tìm được phương pháp ứng phó rồi, có lẽ sẽ phá được. Heo Con không còn giống như trước đây nữa, cô ấy chỉ là một người bình thường, các người đừng có ép cô ấy vào chỗ chết".

"Ép cô ấy?" Huyền Thiên Ngọc Nữ nhướn mày lên một cái: "Diêm La, anh đừng có chọn lời nói dễ nghe. Heo Con ở chỗ chúng tôi làm bất cứ chuyện gì, đều không phải chúng tôi ép. Bái sư học đạo, bỏ sức lực vì hòa bình của trời đất, những việc Heo Con làm, có việc nào không phải tự nguyện chứ? Người duy nhất biết ép bức cô ấy là anh. Luân hồi chuyển thế chuyện đó đâu phải ý nguyện của Heo Con!". Nói đến đây cô ta lại thấy hận, nếu không phải vì Diêm La này, Huyền Thiên phái của cô ta làm sao phải hy sinh nhiều đệ tử như vậy? Ngay đến sư phụ cũng bị trọng thương, không thể không bế quan mấy trăm năm.

Nghiêm Lạc trong lòng quặn thắt, anh không thể không thừa nhận, khi đó Heo Con phản đối nhất chính là chuyện bị đưa vào luân hồi. Cho tới bây giờ anh cũng chưa thể quên được, một khắc trước cô mặc áo tân nương đứng trước mặt anh nụ cười rạng rỡ, một khắc sau đã bị anh ôm vào trong lòng đưa đến đường luân hồi, khi đó cô vùng vẫy khóc lóc không chịu đi...

Nghiêm Lạc nghiến răng: "Thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi, rầt nhiều sự việc không còn như xưa nữa, Heo Con lúc này không phải là Heo Con khi đó, năng lượng tam thế sớm đã tiêu tan, các người đừng có dùng phương pháp của quá khứ nữa...".

"Anh bớt lý lẽ đi." Huyền Thiên Ngọc Nữ cắt lời anh: "Diêm La, thiên giới chúng tôi ứng phó như thế nào, không đến lượt anh dạy bảo. Anh tự lo tốt cho bản thân mình đi".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy sự khó chịu trong ngữ khí của cô ta, nhất thời thò đầu ra khỏi lưng Nghiêm Lạc: "Cô đừng có hại Boss của tôi".

"Heo Con, lúc này muội bị vẻ về ngoài của anh ta mê hoặc rồi, lời ta muội chưa chắc đã có thể lọt tai. Nhưng muội là một đứa trẻ ngoan, muội rất thông minh, đừng có phiến diện tin tưởng anh ta, có rất nhiều sự việc muội phải tự mình phán đoán, đến khi đó, muội sẽ đưa ra được lựa chọn." Huyền Thiên Ngọc Nữ lại nhìn hai người bọn họ một cái: "Heo Con, bùa chú của sư phụ không phải dễ dàng có thể phá bỏ như thế này. Hai người đến hôm nay đã thành ra như vậy, chứng tỏ năng lực của muội vẫn còn, muội nhớ kỹ lời ta, cùng lúc trời cao ban cho muội năng lực, cũng sẽ giao cho muội trách nhiệm. Một ngày nào đó muội sẽ hiểu ra".

Cô ta nói xong, thân hình từ từ nhạt dần rồi tan biến.

Nghiêm Lạc quay người, ôm Chúc Tiểu Tiểu vào lòng, ôm thật chặt.

Boss như thế này khiến Tiểu Tiểu cảm thấy rất đau lòng, cô vòng tay ôm lấy eo anh, vỗ nhẹ lên lưng, khe khẽ gọi: "Boss".

Nghiêm Lạc buông cô ra, không nói gì, chỉ nhìn vào mắt cô. Ánh mắt anh khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy buồn bã kỳ lạ, lòng cô mềm nhũn, bỗng nhiên kích động liền lên tiếng đảm bảo: "Em sẽ không rời xa anh đâu".

"'Nhưng em cũng đâu có yêu anh." Anh thở dài, lại ôm cô vào lòng.

Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, có chút không phục. "Vậy Boss, anh yêu em không?" Vốn dĩ vấn đề này không khó hỏi, chỉ có điều phải xem người được hỏi là ai. Trước đây cô cứ ngại ngùng không dám hỏi Âu Dương Tĩnh, lúc này đối diện với Nghiêm Lạc thì lại cái gì cũng dám nói.

Nghiêm Lạc ngẩn ra, vành tai đỏ lên, anh nghiêm mặt khẽ vỗ vào đầu cô: "Heo ngốc, em hỏi câu gì mà ngớ ngẩn thế". Anh dứt khoát kéo Chúc Tiểu Tiểu trong lòng ra, đẩy cô về phía phòng ngủ: "Muộn rồi, mau đi ngủ".

"Vấn đề này đâu có ngớ ngẩn?" Chúc Tiểu Tiểu không phục, muốn quay đầu xem xem biểu cảm của Boss, nhưng lại bị anh đẩy về phía trước.

"Anh cứ cho rằng người ta không yêu anh, người ta sao dám thổ lộ với anh chứ." Tiểu Tiểu hình như cảm thấy Boss đang đỏ mặt, càng muốn quay lại nhìn anh.

Nhưng Nghiêm Lạc đương nhiên không để cho cô có cơ hội, anh đột nhiên bế bổng cô lên. Dép đi trong nhà của cô rơi mỗi nơi một chiếc, trong lúc cô la hét, người liền bị ném lên trên giường. Tấm chăn mỏng thoắt cái đã chùm kín cả đầu. Tiểu Tiểu đầu bù tóc rối vùng vẫy thoát được khỏi chiếc chăn kia, Nghiêm Lạc thần thái đã bình tĩnh trở lại ngồi bên cạnh giường.

Tiểu Tiểu đấm anh mấy cái cho bõ tức, thật là biết cách làm cho Boss khó chịu. Nghiêm Lạc tóm lấy tay cô, nhét trở vào trong chăn, dùng chăn cuốn chặt cô lại. Tiểu Tiểu vẫn giãy giụa: "Sẽ nóng đó".

"Đừng ồn, mau ngủ đi." Nghiêm Lạc tựa vào đầu giường, ngồi bên cạnh cô, dường như không vội vã rời đi.

Tiểu Tiểu dụi dụi, dựa vào lòng anh, thò tay ra ốm lấy chăn nói: "Boss, anh bận xong rồi?".

"Vẫn chưa, nhưng tối nay có thể nghỉ ngơi một chút, ngày mai anh phải đi xa." Giọng nói của anh lộ ra sự mệt mỏi, cúi đầu nhìn cô, xoa xoa đầu, "Mau ngủ đi, anh ở đây trông em, sẽ không có chuyện gì đâu. Huyền Thiên Ngọc Nữ tìm em, xem ra người của ma giới cũng đang tìm em, chỗ này em không thể ở lại nữa rồi, quá nguy hiểm. Ngày mai anh bảo Smile đến giúp em thu dọn hành lý, em chuyển tới chỗ của anh, an toàn hơn".

Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, đúng là sống ở đây không an toàn lắm, nhưng nếu dọn đến sống cùng Boss, hình như lại rất gì gì đó.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Nhưng mà Boss, chỗ của anh làm gì có phòng, em đến thay quần áo cũng chẳng biết đứng ở đâu". Tầng lầu đó của Boss, toàn bộ là kiểu mở, ngoài nhà vệ sinh, phòng tắm có kính nghệ thuật coi như là che chắn, thì những chỗ khác thực sự chỉ nhìn một cái liền thấy tất.

Nghiêm Lạc nở nụ cười: "Em còn lo anh có ý đồ không nghiêm chỉnh với em? Yên tâm đi, đó dù gì cũng là chuyện sớm muộn, quyền chủ động ở em".

"Cái gì mà sớm muộn, em chằng thèm chủ động. Boss, anh như thế này là đang quấy rối em. Em có thể tố cáo anh đó."

"Không sợ, anh có quan hệ, có thể giải quyết." Nghiêm Lạc học theo giọng điệu lưu manh, nói xong rồi bản thân cũng cười.

Chúc Tiểu Tiểu dựa vào anh, lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào, "Boss, cô ta nói cô ta là sư tỷ của em".

Cô bất ngờ nói tới chuyện này, nhưng anh nghe xong liền hiểu ngay: "Cô ta là đại đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, cùng chinh chiến với Cửu Thiên Huyền Nữ vô số lần, lập được rất nhiều chiến công, cứu được rất nhiều người, cô ta sẽ không làm tổn hại tới em. Anh chỉ lo lắng em sẽ bị cô ta thuyết phục rồi đi theo cô ta".

"Em đâu có dễ dàng đi theo người khác như vậy, dù gì em cũng là Chúc Tiểu Tiểu của thế kỷ XXI, chắc chắn thông minh hơn chú heo trước kia. Nhưng mà, Huyền Thiên Ngọc Nữ này cũng thật lợi hại. Vừa rồi trước khi cô ta đến, có con thú biến hình giả thành hình dáng của anh gõ cửa, em gọi điện thoại cho anh vốn là muốn báo cáo với anh chuyện này, kết quả Huyền Thiên Ngọc Nữ vừa đến, con thú biến hình kia cùng đồng bọn sợ quá chạy luôn.”

Nghiêm Lạc chau mày trầm tư, đến hình dáng của anh chúng cũng dám biến thành?

Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Boss, anh nói xem những kẻ đó tìm em làm gì vậy?".

"Huyền Thiên Ngọc Nữ hy vọng em có thể quay về vì đại nghiệp cứu thế. Với uy danh của em năm đó, ma giới có lẽ cũng rất lo lắng em sẽ trở thành mối đe dọa lớn."

Chúc Tiểu Tiểu cười ha hả: "Khi đó em còn có uy danh sao?".

"Đúng, khi đó em rất thần dũng, là tiên phong tiếng tăm hiển hách. Thời điểm ấy vì chiến công của em, ngay đến lợn tinh cũng tăng thêm được ba phần thần khí."

Chúc Tiểu Tiểu vui quá mức: "Ha ha, Trư Bát Giới phải không?".

Nghiêm Lạc nhìn cô, không nhịn được cười: "Rõ ràng biết mình đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, em còn có thể đùa?".

"Còn chưa đến mức chết ngay trước mắt, vẫn chưa thể coi là nghiêm trọng." Chúc Tiểu Tiểu trấn tĩnh lại, tiếp tục chen vào lòng Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc vỗ vỗ đầu cô: "Em phải bảo vệ mình thật tốt, bắt đầu từ bây giờ, bất luận là đi đâu cũng không được một mình, tốt nhất nên tìm Happy hoặc Smile đi cùng. Không được ra ngoài làm nhiệm vụ. Trong thời gian không có anh bên cạnh, em cũng không thể lười nhác, phải luyện tập thật tốt, anh sẽ dặn dò bọn họ giám sát quản thúc em".

Chúc Tiểu Tiểu chun mũi lại: "Em biết tự giác mà, đâu cần phải giám sát quản thúc".

"Em là dễ xảy ra chuyện nhất, không để ý không được."

"Đâu có." Chúc Tiểu Tiểu không thừa nhận.

"Pháp thuật anh dạy em, đều nhớ rõ cả chứ?"

“Nhớ kỹ rồi.”

"Sợi dây chuyền đừng gỡ xuống, Diêm Vương chú cũng phải cẩn thận dùng, còn có cả thuật chiêu gọi lần trước dạy em, gặp phải nguy hiểm em cứ thi triển, anh sẽ đến ngay."

"Biết rồi." Cô nói chuyện câu được câu chăng, mi mắt bắt đầu nặng trĩu. Cuối cùng chỉ còn nhớ trước khi ngủ say, Nghiêm Lạc đã nói với cô, anh và A Mặc phải tới thành phố C, ở đó nhiều khả năng có ma thần xuất thế, bọn họ phải đi xử lý.

Ngày hôm sau, khi Chúc Tiểu Tiểu tỉnh dậy, Nghiêm Lạc đã không còn bên cạnh. Smile cùng Bát Bát đang chơi trong phòng khách đợi cô. Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy Smile, nhớ lại phản ứng cổ quái của anh khi lần đầu gặp mặt, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao rồi.

Smile rõ ràng đã được Boss dặn dò, anh đặc biệt đến giúp Tiểu Tiểu dọn nhà, hai người rất nhanh chóng thu dọn hành lý rồi xuất phát, cả đoạn đường thao thao nói chuyện.

Chúc Tiểu Tiểu biết Smile là Bạch Vô Thường rồi, đương nhiên có cả bụng hiếu kỳ muốn hỏi, Smile nói anh sớm đã muốn kể cho cô những chuyện cũ, nhưng lại bị Happy cảnh cáo, bảo rằng cô hoàn toàn không còn nhớ những chuyện năm đó, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, không cho anh làm phiền đến cô.

Bây giờ cuối cùng không phải bí mật nữa, hai người nói đến mức quên cả trời đất, sau đó quyết định giữa đường dừng xe tìm một quán cà phê gọi đồ ăn sáng, vừa ăn vừa tán chuyện. Chúc Tiểu Tiểu được nghe rất nhiều chuyện thú vị của mình năm đó, bị chọc cho cười suốt cả buổi.

Smile đang nói rất hăng, đột nhiên nhìn khách sạn phía đối diện kia thì lập tức im lặng. Chỉ thấy ba chiếc xe cảnh sát vừa lái đến cổng lớn khách sạn, có mấy cảnh sát xuống xe đi vào bên trong. Smile nheo mắt lại, nhìn một hồi lâu, Tiểu Tiểu cũng trầm ngâm đánh giá khách sạn đó, quan sát mãi chẳng phát hiện điều gì, cô hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?".

Smile không kịp giải thích, vội vã gọi điện thoại: "Hồ Dương, khách sạn Hải Dật Hằng Nhã của đường Trung Hoa xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhìn thấy người của các ông. Được, ông hỏi chút xem, còn nữa, thông báo bọn họ lập tức rời đi, trong tòa nhà đó có tà khí rất nặng. Tôi chưa vào, chưa nói rõ được, nhưng nhất định là không an toàn. Người của các ông không có trang bị, bảo bọn họ lập tức rời đi, tôi thông báo công ty đến giúp".

Chúc Tiểu Tiểu thấy anh tức tốc gọi điện, cũng cảm giác thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô đột nhiên nhớ ra. Khách sạn này hình như là sản nghiệp của nhà Vu Lạc Ngôn, có một lần bạn học tụ tập, anh từng nói muốn đến chỗ này làm. Nghĩ tới đây Chúc Tiểu Tiểu lo lắng, vội nói: "Smile, trong khách sạn này có vấn đề sao? Chỗ này hình như của nhà bạn tôi mở".

"Bên trong rất nhiều tà khí, nếu tiện, hãy bảo bạn cô trong vòng hai ngày đừng nhận thêm khách, đợi chúng ta xử lý xong thì lại kinh doanh."

Chúc Tiểu Tiểu có chút khó xử, chuyện này đúng là không biết phải nói thế nào, nhưng nghĩ đến sự an nguy của mọi người, cô vẫn bấm máy gọi cho Vu Lạc Ngôn. Điện thoại rất lâu mới được kết nối, giọng nói của Vu Lạc Ngôn nghe có vẻ hơi mất tinh thần. Chúc Tiểu Tiểu nói chuyện khách sáo vài câu, lắp bắp nói cô đang ở đối diện khách sạn, một người bạn của cô hiểu biết về pháp thuật, cảm thấy khách sạn có vài thứ không sạch sẽ tác quái, cho nên muốn cảnh báo với anh một chút.

Vu Lạc Ngôn trầm ngâm rất lâu không nói gì, Tiểu Tiểu thật sự sợ anh nghĩ cô bị thần kinh, sẽ dập điện thoại, nhưng sau một hồi, lại nghe thấy Vu Lạc Ngôn lên tiếng: "Vì sao gần đây bên cạnh anh luôn xuất hiện những chuyện như vậy. Tiểu Tiểu, dù gì em cũng có bạn hiểu về thứ đó, anh không sợ phải nói với em, thời gian này anh không tới tìm em, là bởi vì anh bệnh rồi, anh bị thứ bẩn thỉu quấn lấy, giày vò suốt bao lâu nay. Nhưng mấy ngày trước đã có một đại sư bắt ma đến giúp anh, ông ta rất lợi hại, là sứ giả của địa phủ ở nhân gian. Bây giờ anh khá hơn nhiều rồi, chuyện của khách sạn, anh sẽ nói cho ông ta, bảo ông ta giúp anh xử lý, cảm ơn em đã nhắc nhở. Đợi sự việc kết thúc, anh nhất định mời em ăn bữa cơm cảm tạ".

"Đợi một lát, Vu Lạc Ngôn, anh nói cái gì mà sứ giả của địa phủ ở nhân gian?" Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc cao giọng nói.

Smile vừa dập điện thoại, nghe thấy điều này cũng ngồi thẳng dậy.

"Anh làm sao biết được ông ta là sứ giả địa ngục? Sao cơ? Ông ta có thể cùng nói chuyện với Diêm Vương? Có thể gọi người chết lên nhập vào mình để truyền lời? Ông ta còn có bạn là đầu trâu mặt ngựa, Hắc Bạch Vô Thường?", Chúc Tiểu Tiểu càng nghe càng ngẩn ra.

Smile ở bên kia ra dấu muốn Tiểu Tiểu đưa điện thoại cho anh, nhận được điện thoại, anh mỉm cười nói với người bên kia: "Anh Vu, tôi là bạn của Tiểu Tiểu. Là thế này, chỗ tôi bên đây cũng có một số chuyện phiền phức muốn thỉnh giáo vị sứ giả đó, hôm nay ông ta cũng đến phải không? Được, hôm nay tôi sẽ tới thăm hỏi không biết có phiền không? Xin đừng nói trước với ông ta, anh biết đó, cao nhân nhiều khi không muốn tùy tiện gặp người khác, tôi sợ lại lỡ mất. Được rồi, cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ tới. Không làm mất thời gian của anh nữa, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé. Được thôi, tạm biệt".

Chúc Tiểu Tiểu trừng mắt há miệng nhìn thiếu niên Smile mỉm cười lúc gọi điện thoại, sau khi dập máy lại lập tức biến thành "toàn thân phun lửa".

"Mẹ kiếp, ông đây lăn lộn ở nhân gian nhiều năm như vậy, chưa từng bị người ta mạo danh, lại còn dám nói rất thân với ông đây! Đầu trâu mặt ngựa ở đâu chứ, ông đây làm việc lâu như vậy rồi, từ trước đến nay còn chưa từng gặp!" Anh hai mắt đùng đùng lửa giận: "Ông đây phải đi bắt tên lừa đảo này!".