(Giải nghĩa tên chương: Theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Nhưng tập tính loài vịt không giống gà nên không thể bắt nó ấp trứng theo cách đó được. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.)
Đặc thù ngành này là luôn luôn phải giữ liên lạc với khách hàng, cho dù ngơi nghỉ nửa ngày cũng không được. Giang Nhứ buộc phải nạp thêm năm mươi đồng tiền điện thoại. Nhìn vào số dư hao sút trầm trọng, trái tim hắn sầu não xiết bao.
Lý Tư Ngạo cũng lực bất tòng tâm: “Chú em hãy nghe người anh khuyên một câu, ngày mai trời lại sáng, trên đời không có khó khăn nào không vượt qua được.”
Giang Nhứ phụ họa: “Chuẩn, chỉ có nhiều khó khăn quá, vượt mãi không hết.”
Lý Tư Ngạo: “…”
Đời là thế, không tiêu tiền thì thôi, đã tiêu một cái thì y như rằng khoản này khoản kia cứ thi nhau xuất hiện. Vấn đề ở chỗ tháng này mới qua vài ngày, từ nay đến lúc có lương cũng không thể hít khí trời mà sống. Giang nhứ vò đầu, ngẩn người trên ghế ngẫm ngợi miên man, bất giác nghĩ đến lời Cố Khinh Chu nói hôm nay.
Cùng y mấy tháng thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì to tát. Hay là trước mắt cứ nhập nhằng rồi lấy tiền về tay, cầm cự cho qua đận này, tháng tới lĩnh lương thì trả lại không được à? Đến lúc đó dù mình có trở mặt, Cố Khinh Chu cũng làm gì được.
Giang Nhứ là lưu manh có thâm niên, chữ tín không có trong từ điển của hắn. Càng nghĩ, hắn càng thấy kế sách này khả thi.
Sắp tan tầm, mọi người bắt đầu rục rịch thu dọn đồ đạc đi về. Lý Tư Ngạo gieo mình xuống ghế, đã lâu không nếm vị thịt, cả người thở rệu rã không nên hơi: “Giang Nhứ, gần đây mới mở tiệm vịt quay, mai tụi mình đi kiếm tiền mua vịt ăn đi anh.”
Mày còn đòi ăn vịt cái éo, anh mày túng quá, sắp đi làm vịt(1) luôn rồi này.
(1) Vịt: Trai bao
Đúng lúc này, Cố Khinh Chu từ văn phòng đi ra, theo thói quen quét mắt qua gian ngoài một lượt. Đến chỗ Giang Nhứ, y nán lại trong một giây rồi dời mắt, sau đó bước thẳng ra ngoài. Không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào hiện lên trên mặt y, như thể lời nói lúc ban trưa cũng là của người khác.
Cố Khinh Chu đang thử nghiệm một phương thức nhằm hòa giải với chính bản thân trong quá khứ.
Y không thể nào mãi mãi sa lầy trong dĩ vãng không lối thoát. Thứ oán hận này sẽ chẳng mang lại gì ngoài hủy hoại hết thảy những điều y đang có. Mà ngoảnh đầu nhìn lại, mọi hận thù trong y đều bắt rễ từ Giang Nhứ. Y thù hận vì điều gì, hòa lẫn với thù hận là loại cảm xúc gì, phân tích những điều này quả thật rất khó. Thế nên Cố Khinh Chu chỉ còn cách đơn giản hóa thứ nan đề phức tạp này.
Ngày đó Giang Nhứ đá y, vậy nếu bây giờ y đá lại hắn một lần, trong lòng sẽ thấy thoải mái hơn, phải chăng?
Đáp án ra sao, Cố Khinh Chu không biết, chỉ có thể thử mới rõ ràng được. Những năm qua, tra tấn dằn vặt đã chất chồng quá đủ, y tuyệt đối không muốn nếm trải chúng một lần nào nữa.
Cố Khinh Chu mải nghĩ đến ngẩn người, Giang Nhứ đi sau lưng lúc nào cũng không biết. Khi mở cửa xe, có ai đó chợt nắm lấy tay y. Cố Khinh Chu ngẩng lên theo phản xạ, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của người kia.
Giang Nhứ mặc một chiếc áo pull đen, bộ dạng nói cười vô cùng lạc quẻ với khí chất dữ dội của hắn: “Để tôi đưa cậu về.”
Cố Khinh Chu hơi sững người, khe khẽ nhíu mày hỏi: “Sao, nghĩ thông rồi hả?”
Chẳng biết có cố ý hay không mà khóe môi y nhẹ cong lên, thần sắc gợn vẻ kiêu bạc. Đôi mắt lúc nhìn người luôn ánh lên một tia mỉa mai, đúng như Giang Nhứ nói, không phải là dáng vẻ được nhiều người ưa thích.
Lúc này mới thấy vô liêm sỉ cũng có ích lợi của vô liêm sỉ. Giang Nhứ rất thức thời gật đầu: “Ừm, nghĩ thông rồi.”
Thời buổi bây giờ, có tiền mua tiên cũng được.
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Cố Khinh Chu, cho nên y cũng không lấy gì làm kinh ngạc. Cố Khinh Chu trầm mặc trong thoáng chốc, sau đó vòng qua ngồi bên ghế lái phụ. Khi Giang Nhứ bắt đầu khởi động xe, y lên tiếng: “Không vội, đưa tôi đi ăn bữa cơm đã.”
Giang Nhứ nghĩ thầm muộn lắm rồi, về ngủ có hơn không, ăn uống gì tầm này nữa. Hắn đánh tay lái, các đầu ngón tay gõ nhịp dồn dập, hỏi lại bằng giọng nhã nhặn lạ thường: “Được, cậu muốn đi đâu ăn?”
“Tôi không biết.” Cố Khinh Chu đáp.
Giang Nhứ lườm y một cái, Cố Khinh Chu đúng là thiếu đánh mà. Hắn không hỏi tiếp, tự quyết định lái xe đến một chợ đêm gần đó. Ăn ở nhà hàng khách sạn đúng là ngon, nhưng đôi khi chẳng thể sánh kịp sự phong phú náo nhiệt chốn bình dân.
Từ đây phóng tầm mắt, chỉ thấy toàn là quầy bán đồ nướng. Không khí nồng hương thìa là và ớt bột. Giữa đám bàn ghế la liệt ngoài trời, Giang Nhứ thành thạo tìm một chỗ ngồi xuống. Cố Khinh Chu cũng đành làm theo. Trông thấy mặt bàn dính đầy dầu mỡ, y cau mày, rút khăn giấy lau chùi.
Bệnh thiếu gia của Cố Khinh Chu hết sức trầm trọng. Y liếc Giang Nhứ, như muốn nhắc nhở hắn điều gì: “Tôi không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ.”
Giang Nhứ xem thực đơn, lơ đãng trả lời: “Không vấn đề gì, cậu ngồi nhìn tôi ăn.”
Cố Khinh Chu hơi sững người, lẳng lặng mím môi, rồi cười lạnh hỏi lại: “Tiền cũng là cậu trả chứ?”
Giang Nhứ tức tốc gọi chủ quán, chọn một phần lẩu tam tiên(2) thanh đạm. Hắn rút một đôi đũa đưa cho Cố Khinh Chu rồi đan mười ngón tay chống cằm, đôi mắt hồ ly như cười như không: “Tôi đây khố rách áo ôm, tiền tất nhiên là sếp Cố thanh toán rồi.”
(2) Lẩu tam tiên: Tam tiên (ba món tươi sống) là một khái niệm trong ẩm thực Trung Quốc, bao gồm địa tam tiên (ba món rau tươi), thọ tam tiên (ba thứ quả cây tươi), thủy tam tiên (ba món thủy sản tươi). Các món này có thể khác nhau ở mỗi vùng. Lẩu tam tiên thường chỉ có nước, nêm thêm ít muối để làm nổi bật sự tươi ngon của nguyên liệu.
Đồ ăn của quán nhỏ ven đường mang thứ hương vị hồn hậu thuần phác tựa cơm nhà, đôi lúc còn ngon hơn cả đồ khách sạn. Cố Khinh Chu không nói chuyện, chỉ ngồi húp từng ngụm canh. Mùi vị thơm ngon thanh nhẹ, khói trắng bay lên nghi ngút, lẫn vào đám đông tấp nập xung quanh.
Dạ dày Giang Nhứ lâu nay đã bị bỏ đói đến teo tóp. Hắn gọi một suất bánh tổ nướng, mới ăn một nửa lại trông thấy quầy đối diện có thạch đá(3) hoa quả, không nhịn được mua luôn hai bát, cùng Cố Khinh Chu xử lý sạch sẽ.
(3) Thạch đá (bingfen): Món thạch tráng miệng giải nhiệt làm từ bột lá cây Nicandra physalodes (một loài bản địa Nam Mỹ).
Lúc chủ quán đến tính tiền, Giang Nhứ chỉ tay về phía Cố Khinh Chu, cười tươi như mặt trời tỏa nắng: “Cậu ta trả.”
Ông chủ bèn đưa hóa đơn cho Cố Khinh Chu. Y nhìn Giang Nhứ với bộ mặt không cảm xúc, sau đó rút ví thanh toán.
Moi được bữa cơm, tâm tình Giang Nhứ rất ư vui vẻ. Hắn vắt áo khoác lên vai, sờ soạng túi như định rút điếu thuốc, nhưng rồi mau chóng từ bỏ ý định, quay sang bảo với Cố Khinh Chu: “Ăn xong rồi, đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Có lẽ bởi có quá nhiều quầy thịt nướng nên không khí quanh đây luôn luôn nóng rực. Cố Khinh Chu đưa tay tháo cúc cổ, không biết nhớ ra điều gì mà khóe miệng giật giật: “Hiếm thấy thật đấy, trên đời này chắc chỉ có tiền mới khiến cậu ngoan ngoãn như thế.”
Lúc còn yêu đương thì chẳng được hưởng thụ bất cứ đãi ngộ nào, bây giờ thì cái gì cũng có, quả thật nực cười hết chỗ nói.
Giang Nhứ lắc lắc ngón trỏ trước mặt y, sửa lại: “Nhìn từ phương diện khác thì, nếu có tiền, cậu nói gì tôi cũng nghe.”
Đương nhiên Cố Khinh Chu chẳng thích thú gì trước những lời này. Thấy Giang Nhứ đi vượt lên, y cất bước đuổi theo, lạnh lùng hỏi: “Nghe tôi? Tôi bảo cậu chết, cậu có chết không?”
Giang Nhứ vươn vai, từ chối gọn gàng và dứt khoát: “Không. Tôi đùa chút xíu mà cậu cũng tưởng thật.”
Lúc nào hắn cũng có thể dễ dàng chọc tức Cố Khinh Chu, nhưng không phải bằng ngôn từ, mà bằng điệu bộ thản nhiên hờ hững, như thể trước nay hắn luôn coi y là thứ đồ chơi đùa nghịch ra sao tùy ý.
Suốt chặng đường về, cả hai đều im hơi lặng tiếng. Khi đến dưới nhà Cố Khinh Chu, Giang Nhứ vụt nhớ lại vụ việc khóa chặt người kia vào cửa xe, cưỡng ép y hôn mình lần trước. Hắn vô thức sờ lên chóp mũi.
Chẳng biết Cố Khinh Chu có nghĩ giống hắn không, chỉ thấy y lãnh đạm nhìn Giang Nhứ rồi rút chiếc thẻ ngân hàng lúc ban trưa, kẹp giữa ngón tay đưa cho hắn. Thế nhưng khi Giang Nhứ vươn tay định cầm lấy, y lại đột ngột thu về.
Dường như nhận thấy Cố Khinh Chu đang đùa giỡn mình, Giang Nhứ nhíu mày nhìn y. Chất giọng hắn trầm thấp, âm thầm mang theo sức mạnh nhiễu loạn lòng người: “Sao?”
Cố Khinh Chu vuốt ve tấm thẻ như thể đang nắm giữ huyết mạch sinh mệnh của Giang Nhứ. Đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Trên đời này chẳng có thứ gì mà không phải trả giá. Giang Nhứ, tiền của tôi không dễ lấy đâu.”
Giang Nhứ thừa nhận hôm nay đúng là vẫn chưa làm gì, lại còn ké của người ta bữa cơm, nếu cứ thế cầm tiền thì lòng cũng không yên ổn. Song đây là lần đầu tiên hắn làm loại công việc này, kinh nghiệm bằng không, chỉ biết sờ cằm nhìn Cố Khinh Chu dò hỏi: “Hay là tôi hôn cậu nhé?”
Bồ nhí bồ nhiếc cũng chỉ là ôm ấp hôn hít thôi chứ gì, hắn thấy rất đơn giản.
Cố Khinh Chu lặng lẽ nheo mắt, tia nhìn gợn lên chút nguy hiểm. Y muốn nói gì đó, song còn chưa kịp mở miệng thì Giang Nhứ đã nhanh hơn một bước. Hắn nghiêng người về phía trước, một tay giữ gáy y, trao một nụ hôn nhẹ nhàng ẩm ướt.
Không giống như nụ hôn trước kia đắng chát vị trả thù và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lần này dịu ngọt đến khôn cùng, tựa như tấm lưới êm đềm vây chặt người, để rồi trước khi kịp nhận ra, xung quanh đã chẳng còn kẽ hở. Cố Khinh Chu hoàn toàn bị bất ngờ, hai mắt mở lớn, muốn đưa tay đẩy Giang Nhứ lùi ra xa. Nhưng người kia đã khóa chặt tay y lên cửa sổ xe, dẫu một li cũng không thể nhúc nhích.
Thần thái ngạo mạn băng giá trên mặt Cố Khinh Chu bắt đầu nứt ra từng vết lớn nhỏ. Giang Nhứ bật cười, hạ thấp giọng cố tình trêu y: “Sợ cái gì, tôi đâu có ăn không ăn hỏng tiền của giám đốc Cố, nhỉ?”
Dứt lời, hắn lại cúi người chiếm đoạt bờ môi y, đầu lưỡi tiến vào trêu đùa khuấy đảo. Cố Khinh Chu đờ người không chống cự, lẳng lặng nắm chặt đầu ngón tay. Y hoàn toàn buông xuôi, để Giang Nhứ đẩy mình tựa vào cửa sổ xe làm gì tùy ý.
Nụ hôn như thế chưa bao giờ từng có, thời trung học chỉ là những lần chạm phớt nhẹ tênh như cánh chuồn, thật nhanh không để người bắt gặp, thật nhạt không lưu chút dư âm.
Giang Nhứ thấy Cố Khinh Chu rất là thú vị. Bình thường ở công ty y luôn giữ vẻ lạnh lùng quyền uy, vậy mà gặp những chuyện này thì ngoan ngoãn đến nao lòng, chiều ý hắn muốn làm gì thì làm. Khi không khí bắt đầu dần vơi cạn, hắn chậm rãi rời khỏi môi y. Ngắm nhìn khóe mắt lãnh đạm hơi hoen đỏ, mái tóc đen bù xù cùng dáng vẻ bất lực thở dốc, Giang Nhứ chợt nảy sinh một thứ ảo giác giống như y vừa bị chà đạp.
Quyến rũ vô ngần.
Giang Nhứ mỉm cười, rút thẻ ngân hàng khỏi tay y: “Sao, giám đốc Cố hài lòng không?”
Đôi mắt thất thần dần dần lấy lại tiêu điểm, Cố Khinh Chu lặng lẽ thu tay về, lạnh lùng nhìn Giang Nhứ một lát. Bất chấp dáng vẻ chật vật lúng túng, y vươn thẳng người mở cửa xuống xe. Lúc bước đi, đôi chân vô lực như giẫm lên không khí.
Giang Nhứ cũng xuống xe theo: “Muộn rồi, tôi về đây.”
Cố Khinh Chu không đáp, chỉ dồn dập thở dốc. Trước khi quay đi, y ném chìa khóa xe cho hắn, vẻ tĩnh lặng soi trong đôi mắt: “Ngày mai qua đón tôi đi làm.”
–Hết chương 16-