Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi

Chương 2: Liên hoan

Màn ra mắt của vị lãnh đạo mới từ trên trời rơi xuống nhanh chóng khiến cả văn phòng nhốn nháo. Sôi nổi bàn tán nhất vẫn là nhóm các chị em chưa lập gia đình: “Giám đốc Cố đẹp trai quá chừng, không biết anh ấy lấy vợ chưa ta? Nhưng mà bề ngoài cứ như cục đá tảng ấy, có vẻ không dễ tính lắm đâu, người như thế sao công ty mẹ lại điều động xuống đây nhỉ?”

Trai đẹp để ngắm ừ thì bổ mắt thật, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn chứ.

Phương Hiệp vốn có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má với sếp La, cho nên tin tức cũng có phần nắm rõ hơn mọi người. Cô nàng liếc nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, lật chiếc gương nhỏ chỉnh lại lớp trang điểm, hạ giọng nói: “Nghe sếp La bảo, vai vế của sếp Cố ở tổng công ty không tầm thường đâu, nhưng cũng nổi tiếng hung ác đấy. Thành tích bên mình từ trước đến nay không đấu lại nổi các chi nhánh khác, bây giờ mà bị cắt giảm nữa thì có mà toang cả nút. Cho nên í mà, đẹp trai thì có đẹp trai thật đấy, nhưng tốt nhất mấy thím cứ tém vào chút đi.”

“Hèn nào sếp La ân cần chu đáo phát khϊếp.”

Lý Tư Ngạo là tổ trưởng, bình sinh sợ nhất mấy cô tiểu thư lắm mồm này, nhưng riêng đối với Phương Hiệp lại ôm ấp chút tâm tình khó nói. Thấy cô khen Cố Khinh Chu đẹp trai, gã xì một tiếng chen vào: “Đừng có vừa nghe được vài cái tin bập bõm đã lan truyền lung tung. Vai vế không nhỏ thật thì có cái bíp mới chịu chuyển về cái chỗ quê mùa này nhá. Tám mươi phần trăm là mắc sai lầm gì đó, bị cấp trên đá xuống rớt đài chứ sao. Thôi xin các mẹ mau làm việc đi giùm con, mới sáng ra đã nhức hết cả đầu.”

Phương Hiệp nguýt dài, quay đầu không thèm để ý gã, nhưng trong thâm tâm tin đến tám phần. Chi nhánh Hải Thành là cái tên luôn đội sổ trong danh sách công ty con của tập đoàn, công ty mẹ chẳng buồn đoái hoài, người trong nghề đều nói họ là con ghẻ. Quả thật, bị điều đến nơi này cũng ngang với hình phạt lưu đày ba ngàn dặm thời xưa.

Giang Nhứ rút mấy tờ khăn giấy lau cùi chỏ rướm máu, liên tục ngẩng đầu ngó nghiêng cửa chính văn phòng, nội tâm chửi thầm vận hạn chó má. Lý Tư Ngạo gõ gõ tấm chắn: “Nè nè nè, anh phụ trách theo dõi dự án Thiên Tinh Uyển đúng không, khách không hài lòng với phương án lần trước, bảo anh đổi, anh làm xong chưa? Bên kia giục như cháy nhà rồi.”

Giang Nhứ vò khăn giấy, quẳng vào sọt rác: “Chưa, hôm qua máy tính hỏng.”

Lý Tư Ngạo hít vào một hơi: “Uây, anh không định làm cho xong hay sao?”

Giang Nhứ chẳng nói chẳng rằng thả mình xuống ghế, từ sáng sớm nay hắn đã phải đối mặt với quá nhiều cú shock rồi. Một lát sau, hắn tỏ vẻ bí hiểm trả lời: “Anh nghĩ là anh sẽ không làm lâu nữa đâu.”

Cố Khinh Chu làm người thế nào chẳng có nhẽ hắn còn không biết, cái thứ tiểu nhân hẹp hòi ưa thù vặt. Lúc trước chia tay một phần rất lớn cũng là do Giang Nhứ không chịu nổi tính cách quá mức ương ngạnh của y. Lần này tên đó mà không thừa cơ ra tay rửa hận, hắn cứ gọi là đi bằng đầu.

Ngẩng nhìn bầu trời ngoài kia xanh ngắt một màu, Giang Nhứ chợt thấy lòng mình mây mù âm u, tâm như tro lạnh.

Não Lý Tư Ngạo không nhảy số kịp: “Hở?”

Đáp lại, Giang Nhứ chỉ buông độc bốn chữ: “Trời không dung ta…”

Lý Tư Ngạo toan mở miệng, bỗng nhìn thấy sếp La bước ra từ văn phòng, theo sau là Cố Khinh Chu, đành im bặt ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Nói cho cùng, sếp La đã gắn bó với nơi này rất nhiều năm, không khỏi quyến luyến bịn rịn. Ông ngắm nhìn bốn phía rồi cất giọng: “Những vấn đề và công việc cần bàn giao, tôi cũng đã gần như bàn giao xong hết cho giám đốc Cố rồi. Hôm nay mọi người cố gắng làm xong việc sớm, tối nay tôi chiêu đãi một bữa liên hoan, vừa coi như là tiệc chia tay, cũng là để đón chào giám đốc Cố. Tất cả mọi người đều phải đến, không ai được vắng mặt đâu nhé.”

Nói xong vỗ vai Cố Khinh Chu nói: “Đừng từ chối nhé, nhất định phải nể mặt tôi lần này.”

Cố Khinh Chu gật nhẹ: “Ngài khách khí rồi, tôi chắc chắn sẽ đến.”

Y đưa sếp La đến cửa thang máy rồi mới trở về, ánh mắt quét một vòng quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Giang Nhứ, dọa cho ai đó kinh sợ trong lòng.

Cố Khinh Chu nhìn Giang Nhứ im re nghiêng người tránh né mình, nhàn nhạt mỉm cười, vẻ mỉa mai quen thuộc hiện trên gương mặt. Y quay người đi vào văn phòng.

Sau đó, lần lượt từng tổ trưởng được gọi vào văn phòng nói chuyện. Lý Tư Ngạo cũng nằm trong số này, lúc đi ra đã sợ đến líu lưỡi, đè giọng mắng mỏ tổ viên nhà mình: “Đấy, người mới đến này không dễ chọc vào đâu. Sau này các ông các bà mà còn lười biếng, để bị tóm tận tay thì tôi cũng mặc kệ nghe chưa.”

Nói xong quay sang Giang Nhứ mắng tiếp: “Nhất là anh, đi làm mà còn vụиɠ ŧяộʍ nghịch điện thoại chơi game, bị bắt một lần phạt một trăm, người mới không dễ bịp như sếp La đâu. Anh ta vừa bảo em mang bảng chấm công từ mấy năm trước đến, ý chừng là muốn tinh giảm biên chế kia kìa.”

Giang Nhứ đang ngồi chỉnh dự án trên máy tính, nghe vậy thì nhướng mí mắt, quăng chuột. Trực giác của hắn mách bảo mình đang bị nhắm đến, hắn lầm bầm than thở: “Anh trên có mẹ già tám mươi mấy tuổi, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, bây giờ nếu anh bị đuổi, cả nhà uống gió tây bắc mà sống mất.”

“Xì, chó độc thân như cậu, lấy đâu ra con nhỏ gào khóc đòi ăn, còn mẹ già tám mươi tuổi nào, mẹ cậu sáu mươi tuổi đẻ cậu hả.” Phương Hiệp đập vào ngực hắn một túi đồ ăn vặt, “Có cắt giảm cũng chưa đến lượt cậu, thành tích của cậu ở đây là số một rồi. Sếp La mà không nghỉ thì bình chọn năm nay tám phần là cậu lên tổ trưởng.”

Yêu tiền cũng có mặt tốt của yêu tiền. Giang Nhứ vì tiền thưởng mà không ít lần tăng ca thức đêm, rất ra dáng một kẻ cuồng công việc. Cũng như mọi kẻ cuồng việc khác, bình thường đi làm hắn rất thích vụиɠ ŧяộʍ đánh vài ván game, còn gọi bằng cái danh mỹ miều là “tìm kiếm cảm hứng”.

Giang Nhứ cười hì hì: “Chị yêu đừng nhắc nữa, lãnh đạo đổi người rồi, càng nói con tim em càng đau.”

Thuở nhỏ hắn vô cùng ốm yếu, người ngoài trông vào đều đoán hắn không sống được lâu. Mẹ Giang lại hết sức mê tín, bà học theo các cụ đặt cho hắn một cái tên thật mềm mại, nghe xong ai cũng tưởng là con gái. Mà khi hắn lớn lên, mặt mũi dáng dấp quả cũng có hơi xinh đẹp quá mức quy định.

Giang Nhứ bẩm sinh có đôi mắt hồ ly, mỗi khi nhướng mày vừa mang bao nhiêu vẻ hư hỏng đểu cáng, vừa chứa chút gì đó nghịch ngợm tuổi thiếu niên. Khí chất luôn là nét bướng bỉnh ngấm ngầm, không có gì mềm mại nữ tính cả. Phương Hiệp mặt thoáng đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cậu cứ làm tốt, biết đâu giám đốc Cố cũng sẽ cất nhắc cho lên tổ trưởng.”

Lý Tư Ngạo lắc lắc tập tài liệu trong tay, quơ ra trước đôi mắt hạnh xinh xắn của Phương Hiệp: “Còn buôn chuyện nữa, tôi chống mắt coi hai người cùng bị đuổi.”

Phương Hiệp không thèm để ý đến gã nữa, xoay người dựng nốt mô hình.

Bình thường hiệu suất làm việc của Giang Nhứ rất cao, riêng hôm nay thì lực bất tòng tâm. Vừa thương lượng với khách hàng khó tính, vừa từ từ sửa sang kế hoạch, hết cả buổi chiều hắn còn chưa xong một phần ba. Hắn nằm liệt trên ghế một lúc lâu, vật vã mãi mới bò dậy được, lại tiếp tục cày Tiêu Tiêu Nhạc.

(Tiêu Tiêu Nhạc (消消乐): Một game xếp hình của Trung Quốc, hình thức giống kiểu Candy Crush hay Gummy Candy Blast.)

Tổ trưởng Lý Tư Ngạo mang trên mình trách nhiệm theo dõi tiến độ công việc sát sao, thấy thế liếc nhìn Giang Nhứ: “Anh sửa xong rồi hở?”

Giang Nhứ không rời mắt khỏi màn hình máy tính, tay di chuột bấm lia lịa, hoàn toàn trái ngược với điệu bộ biếng nhác lúc làm việc: “Chẳng có cảm hứng gì cả, để anh xả hơi chút.”

Di động trên bàn nhảy tin nhắn liên tục, Giang Nhứ liếc nhìn, ra là đám bạn bè trong nhóm chat. Hắn nhếch miệng cười cười, thả di động xuống.

Lý Tư Ngạo có cảm giác hôm nay hắn cứ là lạ: “ Anh cười gì đấy?”

Giang Nhứ e hèm một tiếng, thấp giọng nửa đùa nửa thật: “Chị họ của anh gần đây mới tìm được việc làm, vừa vào công ty đã phát hiện cấp trên là bạn trai cũ ngày xưa bị bả đá. Thằng kia thì thù dai nhớ lâu, mày bảo có xui không cơ chứ? Chị anh hoảng quá, đang điên cuồng nhắn hỏi mọi người trong nhà bây giờ phải làm sao.”

Lý Tư Ngạo đáp: “Thôi, vậy bảo bả nghỉ việc luôn đi, không thì chẳng chóng thì chầy cũng chết.”

Mí mắt Giang Nhứ giật lên một cái, hắn vô thức dựng thẳng lưng ngồi dậy: “Chết là chết làm sao?”

Đúng là bây giờ trên mạng đầy rẫy trường hợp yêu quá sinh hận nên gϊếŧ người xả giận các thứ, nhưng vụ này đâu đến nỗi nghiêm trọng như thế. Có điều bình thường hắn cũng có sở thích xem báo lá cải đọc tin giật gân, thoáng chốc trong đầu hiện lên toàn là đâm dao chặt xác tạt axit, thần hồn nát thần tính tự dọa chính mình.

Lý Tư Ngạo không quay đầu lại, trả lời: “Thì bị trù dập mà chết đó.”

Giang Nhứ: “…”

Thằng lỏi này nữa.

Hắn ngồi quay lưng về phía cửa văn phòng, không để ý đằng sau, vừa định mở miệng nói, lại chợt thấy Lý Tư Ngạo biến sắc rồi quay người ngồi trước bàn làm việc, vùi đầu cầm giấy tờ lật lấy lật để. Giang Nhứ vẫn hồn nhiên không hề hay biết gì cả, nhấc chân đá vào ghế gã: “Ngoài cái đó ra thì không còn cách nào khác à?”

Lý Tư Ngạo câm như hến, bên ngoài rặn ho điên cuồng, trong đầu chửi bới anh làm ơn làm phúc ngậm miệng lại ngay đi.

Giang Nhứ ngẫm nghĩ một lát, vẫn chưa phát hiện có gì đó sai sai. Hắn thấy Lý Tư Ngạo im tiếng thì khoan khoái xoay ghế một vòng, định bụng chơi tiếp một bàn Tiêu Tiêu Nhạc. Vừa quay ra đằng sau, hắn phát hiện Cố Khinh Chu đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.

Giang Nhứ: ……

Lý Tư Ngạo, thằng chó, mày chơi bố mày…

Bình đun nước nóng của văn phòng mới bị hỏng hôm qua. Cố Khinh Chu cầm trên tay một tách cà phê, chắc là qua phòng giải khát lấy nước. Y nhìn Giang Nhứ, gõ gõ lên vỏ sau máy tính. Trên màn hình vẫn là cửa sổ giao diện trò chơi chưa kịp tắt, màu sắc vô cùng sặc sỡ bắt mắt. Cố Khinh Chu cất tiếng: “Có chuyện gì thế?”

Giang Nhứ lười biếng lươn lẹo đã thành thần, bây giờ lập tức cứng họng không thốt nên lời. Hắn sờ chóp mũi, quyết định giả câm. Mọi người xung quanh thấy vậy cũng im re không dám hé răng, ai nấy đều lặng lẽ nín thở. Toàn bộ văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ thi thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím lạch xạch.

Cố Khinh Chu đợi trong giây lát, thấy Giang Nhứ không nói được lời nào thì cụp mắt xoay người đi về phía văn phòng, thanh âm lãnh đạm: “Tài vụ nhớ giúp, tiền lương tháng này của cậu ta trừ một trăm.”

Buổi sáng đã không kịp điểm danh, bây giờ còn bị trừ mất một trăm, Giang Nhứ nghe xong toàn thân lập tức đóng băng, con tim không ngừng rỉ máu. Lý Tư Ngạo chẳng lẽ còn không hiểu hắn, vỗ vai nói: “Đã bảo anh đừng có chơi mà không nghe, bị bắt tại trận rồi thấy chưa.”

Nói xong lại an ủi: “Mà thôi không sao đâu, sếp mới dùng chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ để trấn áp tụi mình đây mà. Anh chỉ là xui xẻo rơi vào tầm ngắm của sếp thôi, sau này đảm bảo sẽ không nghiêm khắc như thế nữa.”

“Biến, xê ra,” Giang Nhứ hất tay y, “Mày thích làm khỉ thì cứ việc, chứ bố mày không muốn làm gà đâu nhá.”

Hắn rất muốn nói cho Lý Tư Ngạo biết, gϊếŧ gà dọa khỉ cái quần què, đây là trắng trợn trù dập gây khó dễ thì có.

Giang Nhứ nhấp chuột hai, ba lần, thoát khỏi trò chơi. Trong đầu hắn tính toán rất nhanh: Hụt mất bốn trăm tiền thưởng đi làm đầy đủ, xe đạp hỏng sửa tốn hơn năm trăm, màn hình điện thoại thì toang, cộng thêm một trăm vừa bị trừ lúc nãy. Tổn thất hôm nay mới tính sơ sơ đã quá cả ngàn đồng, còn gì có thể thảm hơn nữa hỡi trời.

Việc thì cũng đã rồi, hắn cũng chẳng còn tâm tư đυ.c nước béo cò gì nữa, thật thà nghiêm túc ngồi trước máy tính sửa lại đề án đến tận giờ tan làm. Sếp La đã thông báo địa điểm tổ chức liên hoan, hiện giờ ai có xe thì lái xe, ai không có xe thì tự gọi taxi, làm thế nào đến nơi là được.

Sẩm tối, trời vẫn còn oi bức. Giang Nhứ vừa bước ra khỏi văn phòng tràn ngập hơi lạnh máy điều hòa đã cảm thấy tương đối khó thở. Qua chỗ sửa chữa đồ điện tử, xác nhận thời gian lấy máy tính xong xuôi, hắn đi ra chờ xe buýt ở trạm xe ngay trước cổng công ty. Hắn kẹp một điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, tàn đóm lập lòe phát sáng trong bóng tối.

Phương Hiệp có xe riêng, chở Lý Tư Ngạo ra cổng, vẫy tay với Giang Nhứ: “Lên xe đi, tôi chở cậu luôn.”

Giang Nhứ căn bản không hề có ý định đi. Các loại tiệc tùng liên hoan từ trước đến nay, hắn cứ trốn được là trốn. Tiết kiệm được chút thời gian về làm bản vẽ thiết kế có phải tốt hơn bao nhiêu không, còn kiếm thêm được mấy đồng. Hắn giương mắt nhìn hai người, nhả một làn khói trắng như sương mù mùa lạnh: “Không cần đâu, tôi nhân tiện định lượn xem máy tính mới, mọi người đi trước đi.”

Lý Tư Ngạo vụиɠ ŧяộʍ bật ngón tay cái với hắn, thầm cảm thán Giang Nhứ nghĩa khí đầy mình. Phương Hiệp cũng không có kiên nhẫn thuyết phục, cô vén mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn, bảo với hắn: “Được, vậy bọn tôi đi trước nhé.”

Tối trời, dòng người và xe cộ cứ như đồng loạt đổ ra đường cùng một lúc, tắc nghẽn hỗn loạn khủng khϊếp. Giang Nhứ đang mải nhìn bảng giờ xe chạy, chợt nghe thấy tiếng nhấn còi vang lên bên tai. Hắn vô thức giương mắt, bắt gặp một chiếc xe hơi đen bóng đỗ cách đó một đoạn. Cửa sổ xe dần hạ xuống, một bàn tay xương xương thò ra.

Người nọ không lộ mặt, chỉ im lặng ngoắc hắn. Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay lóe sáng, làm nổi bật lên nước da trắng trẻo.

Động tác vừa mang nét quyến rũ, cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.

Ánh đèn đường bị khúc xạ qua kính chắn gió phía trước, phản chiếu một vầng sáng lung linh. Cộng thêm khoảng cách khá xa, Giang Nhứ không thể nhìn thấy người kia thật rõ ràng. Thế nhưng hắn biết, đó là Cố Khinh Chu. Giang Nhứ tần ngần một lát rồi bước tới gần.

Cố Khinh Chu ngồi trên ghế lái, một tay đặt ở vô lăng. Cổ tay áo vét kéo lên để lộ nửa phần xương cổ tay, một bên mặt chìm khuất trong bóng tối, không thể nhìn tỏ tường biểu cảm. Chỉ có thanh âm là vẫn như lệ thường, tựa một người bạn cũ nhiều năm mới tái ngộ, mà nét quen thuộc vẫn phảng phất đâu đây, như thể khoảng cách mấy năm chia xa chưa hề hiện hữu. Y hỏi Giang Nhứ, thanh âm không nghe ra ý tứ gì rõ ràng: “Sao, lãnh đạo cũ về hưu mà cũng không định đi tiễn à?”

Về hưu chứ có đi nghỉ suối vàng đâu mà phải đưa với tiễn.

Giang Nhứ bất ngờ bị bóc trần bản chất lạnh nhạt bấy lâu ẩn sâu trong cốt tủy, cúi người chống tay lên trần xe, âm thầm đánh giá nét mặt Cố Khinh Chu. Hắn bây giờ cũng không chắc đối phương có còn ghi hận mình nữa hay không, nhưng tóm lại không đắc tội với người này là tốt rồi. Hắn phủi tàn thuốc, đáp: “Đi chứ, ai bảo cậu tôi không đi, đang đứng chờ xe đây còn gì.”

Một sợi khói thuốc bị gió đêm thổi tan, lãng đãng bay vào cửa sổ xe. Không gian trong xe vốn ngập tràn hương tinh dầu bạc hà dịu dàng thơm mát, nay đột ngột lẫn thêm mùi thuốc lá, khiến Cố Khinh Chu hơi nhíu mày. Một lát sau, y thả lỏng, thản nhiên bảo Giang Nhứ: “Lên xe.”

Giang Nhứ bất động nhìn y.

Cố Khinh Chu nhướng cao chân mày, trợn to mắt: “Sao, không dám à?”

Chẳng biết vì sao mà hễ cứ đứng trước mặt y, Giang Nhứ dù cho ngày thường kiêu căng ngang tàng đến mấy, kiểu gì cũng sẽ biến thành bộ dạng dè dặt tự ti. Tuy chưa rõ Cố Khinh Chu lần này có chủ đích gì, cuối cùng hắn vẫn dụi tắt điếu thuốc, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ phía trước.