Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 52: Dụng tâm của hắn
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Tay Phong Tố Cẩn run rẩy, cẩn thận vuốt ve, tựa như đang vuốt ve trân bảo.
Nhìn một chút, nước mắt của cô đột nhiên tuôn ra.
Cô cũng không biết vì sao ở trước mặt Quân Mặc Hàn cô lại dễ xúc động như vậy.
Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô. "Không vui sao? Làm sao lại khóc rồi?" Phong Tố Cẩn nghẹn ngào nói. "Em thật sự rất vui vẻ, cảm ơn anh."
"Đứa ngốc, nói cảm ơn cái gì, nếu vui vẻ thì đừng khóc, người khác lại tưởng anh bắt nạt em."
Khóe miệng Phong Tố Cẩn giương cao, đem nước mắt lau đi một lượt rồi nói.
"Anh mới không có bắt nạt em, anh cho em một mái nhà, một mái nhà chân chính."
Một người nam nhân nguyện ý kết hôn với bạn, đã là cho bạn thành ý lớn nhất.
Lúc trước, vì tờ giấy chứng nhận kết hôn này, cô đã nhắc qua với Lam Bắc Thần không biết bao nhiêu lần, nhưng Lam Bắc Thần vẫn luôn dùng các loại lý do qua loa để từ chối.
Ngay cả tổ chức hôn lễ , Lam Bắc Thần cũng cố kéo dài thời gian.
Cho nên cô mới hiểu được, Quân Mặc Hàn rất tốt, cũng hiểu được dụng tâm của hắn.
"Về sau sẽ không có ai bắt nạt em nữa, em có thể bắt nạt người khác."
Phong Tố Cẩn bị cảm động đến rối tinh rối mù, cô ôm cổ Quân Mặc Hàn, dựa lên người hắn tiếp tục òa khóc lên.
Quân Mặc Hàn vỗ vỗ lưng cô.
"Chỉ cho phép em khóc lúc này, về sau không được khóc nữa, vợ anh hẳn là phải cười nhiều hơn."
"Về sau em sẽ không khóc, em phải cố gắng mạnh mẽ lên để có đủ tư cách làm vợ anh!"
. . .
Bên kia, Lam Bắc Thần bị ngắt điện thoại, thật lâu sau mới hồi phục lại.
Lời nói của Phong Tố Cẩn giống như thiên lôi nổ vang trong đầu hắn.
Cô kết hôn?
Điều này sao có thể, Lam Bắc Thần làm thế nào cũng không thể tin được.
Với tình hình Phong gia hiện nay, cùng với thanh danh của Phong Tố Cẩn, còn có ai muốn lấy cô?
Hắn lại nhớ tới nam nhân trong xe lúc ở bệnh viện, nam nhân kia vừa nhìn là biết không tầm thường, chẳng lẽ hắn không biết tình huống của Phong Tố Cẩn?
Không, Lam Bắc Thần không muốn tin Phong Tố Cẩn đã rời xa hắn, còn tìm được một người tốt hơn.
Cho nên hắn phủ nhận, còn cho rằng Phong Tố Cẩn là cố ý tìm người để khiến mình tức giận.
Lam Bắc Thần ngắt điện thoại không lâu liền nhận được điện thoại của Liễu Thi Nhã.
Thanh âm Lam Bắc Thần bỗng trở nên ôn nhu.
"Thi Nhã, làm sao vậy?"
"Bắc Thần, em vừa mới gọi cho anh, nhưng gọi thế nào cũng không được, anh đang nghỉ ngơi sao?"
Lam Bắc Thần bị hỏi như vậy, trong lòng có chút quái dị, nhưng hắn cũng chỉ nhàn nhạt giải thích.
"Anh không nghỉ ngơi, vừa rồi anh gọi điện cho khách hàng, em còn chưa ngủ sao? Có phải thân thể không thoải mái không?"
"Không có, chỉ là em nhớ anh, hiện tại em đang ở cổng Lam gia."
Lam Bắc Thần nghe thế, đột nhiên đứng ngay dậy, hắn nhanh chóng đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy cách cửa lớn không xa, có một thân thể gầy yếu đứng đấy.
Lam Bắc Thần không kịp nghĩ gì khác, chỉ thấy thân ảnh đơn bạc đứng trong gió của Liễu Thi Nhã, liền đau lòng không thôi.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền đi ra ngoài.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới ở phòng khách lại thấy được lão gia tử.
Lão gia tử uy nghiêm nhìn Lam Bắc Thần.
"Đã trễ thế này, muốn đi đâu?"
Gia giáo của Lam gia kỳ thật rất nghiêm khắc, buổi tối phải về sớm, không được phép cả đêm không về, cũng không thể nửa đêm ra ngoài lăn lộn.
Chính là vì gia giáo nghiêm khắc nên Lam Bắc Thần cũng giữ mình trong sạch, chỉ cần chưa kết hôn, hắn sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ nào với nữ nhân.
"Ông nội, cháu có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, cháu cam đoan một lát sẽ trở lại ngay."
"Chuyện gì có thể quan trọng đến mức nửa đêm phải chạy ra ngoài như thế, Lam Bắc Thần, ông nội dạy cháu thế nào, cháu đây là mất lý trí!"
Lam Bắc Thần có chút lo lắng nói.
"Ông nội, cháu nói thật, một người bạn của cháu đang chờ bên ngoài."