Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 28: Còn cần cô không?
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Thời điểm Phong Tố Cẩn tỉnh lại, trời đã vô cùng tối, cô bị tiếng cãi nhau bên ngoài đánh thức.
Cô vừa nghe thanh âm sắc nhọn và đanh đá ấy, liền biết ngay là dì cùng con gái của bà ấy.
Đôi mẹ con này thật đúng là cực phẩm, lúc này cũng chạy đến bệnh viện làm ầm ĩ.
Cuối cùng hình như là bị bảo tiêu ở bên ngoài đuổi đi.
Cô biết, người canh giữ ở ngoài cửa đều là do Quân Mặc Hàn sắp xếp.
Phong Tố Cẩn lại lần nữa thϊếp đi, thời điểm cô tỉnh lại, đã có thêm một người ngồi trên sô pha, hắn đang chăm chú đọc báo.
Phong Tố Cẩn nghiêm túc nhìn vào Quân Mặc Hàn, cảm thấy toàn thân hắn đều tỏa ra mị lực không gì sánh được.
Người khác đều nói đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất, có lẽ những lời này thật sự đúng.
Quân Mặc Hàn cảm giác được có người đang nhìn mình, thuận mắt nhìn sang, phát hiện Phong Tố Cẩn đã tỉnh từ lúc nào.
Hắn gấp tờ báo lại, đứng dậy đi đến mép giường.
"Tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Tôi không sao, Quân tiên sinh, cảm ơn anh."
Quân Mặc Hàn nhướng mày, nhìn Phong Tố Cẩn với ý vị sâu xa, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Không biết vì sao, ở trước mặt Quân Mặc Hàn, da mặt Phong Tố Cẩn lại có chút mỏng.
Cô cảm thấy có chút chột dạ, hít thở sâu một cái rồi nói.
"Quân tiên sinh, tôi biết hai chữ cảm ơn có chút nhạt nhẽo và vô dụng."
Quân Mặc Hàn không trực tiếp đáp lời cô, chỉ nhàn nhạt nói lại.
"Cha em đã được an bài ở đại chi nhánh Nam Viện, có đội ngũ chuyên nghiệp chăm sóc, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì."
"Còn em gái của em, ở Nam Liễu Thị có một trường học dành cho nữ sinh, thu nhận dạy học những người giống như em gái em vậy. Ở đó có các giáo viên chuyên môn, sẽ giúp phát triển trí nhớ, cũng có các nhân viên y tế kiểm tra định kỳ, em gái em không chừng có thể trở lại bình thường."
Nghe những lời này của Quân Mặc Hàn, cả người Phong Tố Cẩn đều trở nên kích động.
Đôi mắt cô phiếm hồng, cảm động không thôi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho được.
Hắn thật sự vì người thân của cô mà sắp xếp tất cả.
Trường học dành cho nữ sinh ở Nam Liễu Thị vô cùng nổi tiếng, muốn nhập học vô cùng khó khăn, có tiền có quyền cũng chưa chắc có thể vào được.
Bởi vì có sự sắp xếp của Quân Mặc Hàn, nỗi lo trong lòng cô đều tan biến, tâm trạng cô trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Phong Tố Cẩn khống chế cảm xúc, thanh âm mang theo nghẹn ngào nói.
"Quân tiên sinh, tôi còn chưa đáp ứng đề nghị trước kia của anh, tại sao bây giờ anh lại giúp tôi?"
Quân Mặc Hàn thở dài.
"Không nhịn được, cho nên chỉ có thể sắp xếp như vậy trước."
Cô cơ hồ không hề do dự nói.
"Quân tiên sinh, hiện tại tôi muốn lấy thân báo đáp, anh còn cần không?"
Quân Mặc Hàn nghe một câu như vậy, thân thể cứng đờ, ít lâu sau, đôi mắt mỹ lệ của hắn hiện lên một đạo ôn nhu.
"Đương nhiên là muốn."
Quân Mặc Hàn làm việc quả nhiên hiệu suất vô cùng cao, chỉ cần một cú điện thoại, Dạ Tinh đã mang tài liệu đến.
Quân Mặc Hàn cầm đơn đăng ký kết hôn, nhìn Phong Tố Cẩn, vô cùng nghiêm túc nói.
"Thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Phong Tố Cẩn cắn môi, nghiêm túc gật gật đầu.
Cô cầm bút, tay khẽ run, cuối cùng vẫn hướng về phía nhà gái mà ký tên.
Trước kia, thời điểm cô bị đánh đến ngất xỉu, trong lúc sinh tử, cô cũng đã sớm hiểu rõ được một đạo lý, cô biết rằng bây giờ cô đã không còn đường lui.
Dạ Tinh cầm lấy đơn đăng ký, đi làm công việc tiếp theo.
Quân Mặc Hàn ở lại bệnh viện chăm sóc Phong Tố Cẩn một hồi rồi tiếp một cuộc điện thoại, dường như là có việc gì gấp.