Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 4: Lam thiếu gia tuyệt tình


⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Tố Cẩn cũng không né tránh, lập tức đưa tay bắt lấy tách trà, lãnh đạm nói: "Nếu như lão phu nhân muốn ném tách trà, tôi sẽ thay bà ném!"

Tiếp đó, một âm thanh chói tai vang lên, tách trà bị Phong Tố Cẩn ném vào trên người của kẻ trước đó đánh Phong Tố Phỉ.

"Ai da, ai da, lão phu nhân, đau chết mất..."

Lão phu nhân nhìn một màn này, tức giận đến mức không thở được:

"Mày, mày..."

"Lão phu nhân, ngài đừng nóng giận, đừng nóng giận."

Người bên cạnh nhanh chóng giúp lão phu nhân thuận khí. Sau khi thuận khí, lão phu nhân liền chỉ vào Phong Tố Cẩn nói.

"Cái con nhỏ chết tiệt này, mày còn dám phản kháng đúng không! Mày cũng biết hiện tại nguyên liệu kim cương của xí nghiệp Phong thị đang xảy ra vấn đề, nếu như không kết thông gia với Lam gia, nguồn tài chính cũng sẽ biến mất, không có tiền, cha của mày cũng sẽ không được cứu chữa!"

Phong Tố Cẩn cố gắng đè nén một tia khó chịu trong lòng.

Mỗi lần như thế cô đều bị lão phu nhân lấy cha ra uy hϊếp, mỗi lần như thế cô đều phải thỏa hiệp, cô sắp không chịu đựng được nữa rồi!

Cô hít sâu một hơi: "Được, tôi đi tìm Lam Bắc Thần, nhưng mà anh ta có đồng ý kết hôn tiếp hay không thì tôi không dám đảm bảo."

Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc trang điểm đẹp đẽ từ ngoài cửa bước vào, đây là con gái của dì cô.

"Ôi, đây không phải là người chị gái thuần khiết của tôi sao? Ha, thật không nghĩ ra được vì sao lúc trước Lam thiếu gia lại tự mình lựa chọn cô trong đám chị em. Nghe nói anh ấy thích phụ nữ sạch sẽ, chỉ cần cô bò lên giường của Lam thiếu gia, làm cho gạo nấu thành cơm, tự nhiên anh ấy sẽ cưới cô thôi.

Giọng điệu của Nguyên Lục Nghệ như đang cười trên nỗi đau của người khác, còn lộ ra chút đố kỵ. Lúc trước, bởi vì Phong Tố Cẩn xuất hiện nên đã cướp mất cơ hội đến gần Lam Bắc Thần của cô ta.

Lão phu nhân nghe thấy biện pháp này dường như có thể thực hiện được, thực sự muốn làm cho Phong Tố Cẩn và Lam Bắc Thần gạo nấu thành cơm!

...

Phong Tố Cẩn đưa em gái rời khỏi Phong gia, đi đến bệnh viện để làm kiểm tra toàn thân cho Phong Tố Phỉ. Cô nghe thấy không có vấn đề gì mới an tâm lại.

Lúc Phong Tố Cẩn dắt tay em gái đi qua hành lang, vô tình nghe thấy mấy vị bác sĩ đang thảo luận.

"Có nghe nói gì không? Người ở trong phòng bệnh VIP số một chính là Liễu Thi Nhã đó!"

"Không phải là trong ti vi đâu, lúc tôi đi thay thuốc đã gặp được người thật, còn đẹp hơn trên ti vi nhiều."

"Tôi cũng nói nhỏ cho mấy người nghe, tôi nhìn thấy Lam thiếu gia ở trong phòng bệnh đó."

"Chẳng lẽ Lam thiếu gia rời khỏi hôn lễ là bởi vì Liễu Thi Nhã?"

"Nếu như để cho tôi lựa chọn thì tôi cũng sẽ chọn Liễu Thi Nhã. Phong Tố Cẩn kia ngoại trừ là người của Phong gia ra thì chẳng có gì cả."

...

Phong Tố Cẩn nghe thấy, sắc mặt cũng không đổi, kéo em gái đi về phía thang máy.

Tuy rằng Phong Tố Phỉ chỉ như một đứa trẻ vài tuổi nhưng cô ấy cũng biết được chị gái của mình đang khó chịu.

"Chị không cần phải buồn."

Phong Tố Cẩn nghe thấy lời nói của em gái, nhất thời muốn bật khóc.

Nhiều năm như thế, cho dù cô có thống khổ như thế nào, chật vật ra sao nhưng cũng chưa từng tuyệt vọng đến mức muốn chết đi, bởi vì cô còn có em gái, Phong Tố Phỉ là tia ấm áp duy nhất của cô.

...

Lúc Phong Tố Cẩn dắt em gái ra khỏi bệnh viện, đột nhiên nhìn thấy một người ở phía xa, là Lam Bắc Thần!

Anh ta vẫn mang dáng vẻ cao quý đẹp đẽ, gương mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, môi mỏng khẽ mím lại, dáng người anh tuấn.

Trên người vẫn còn mặc bộ âu phục màu trắng lúc trưa, màu trắng ấy càng tôn lên khí chất của anh ta.

Khi Phong Tố Cẩn nhìn thấy thân ảnh của anh ta, bước chân như bị đổ chì, không có cách nào di chuyển được.

Thời gian hai năm, nói ngắn cũng không ngắn, cô dốc hết tình cảm, cũng không ngờ người đàn ông này lại có thể hờ hững, lạnh lẽo vô tình như thế. Dáng vẻ khi anh ta hất cô ra, cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ!

Dường như Lam Bắc Thần cũng nhìn thấy Phong Tố Cẩn, anh ta nhíu mày lại, giống như có chút không kiên nhẫn.

"Tại sao em lại ở đây?"

Phong Tố Cẩm cảm giác trào phúng, nở nụ cười lạnh, lên tiếng: "Tại sao tôi lại không thể ở chỗ này?"