Rơi Vào Nụ Cười Người

Chương 9: Cuối tuần ngọt ngào (P1)

Chương 9: Cuối tuần ngọt ngào (P1)

Gần tới giờ hẹn xem phim, tôi viện cớ nói với Quang Tuấn mình bận ra ngoài, nói nó đi một mình đi.

"Tao đã nói trước rồi mà. Buông tao ra." Tôi dùng hết sức đẩy Quang Tuấn đang kéo chân tôi ra.

"Mày thực sự để tao đi một mình à? Đi với tao đi mà, đi coi phim mà đi một mình thì kì lắm." Quang Tuấn vẫn níu chân tôi không buông.

"Không có gì kì hết, mày nghĩ nhiều rồi. Với lại mày không coi phim một mình đâu. Tao hứa luôn, lừa mày bao giờ chưa?"

"Tao đã trả lời mày rồi mà, rất nhiều lần luôn."

"Mày còn nhớ lời tao khuyên không?" Quang trọng là nó nhớ điều đó hay không mong là nó đừng làm điều gì ngu ngốc như trong tiểu thuyết.

Theo như cốt truyện thì kế hoạch của Phương Nga và tôi sẽ không thành công vì Quang Tuấn không đến. Sau đó, Phương Nga trong lúc đang theo dõi, đành phải đi ra nói với Ánh Dương là việc bận đột nhiên có người làm thay nên chạy vội đến đây, rồi hai người bạn thân coi phim với nhau.

Hình như tấm vé mà Phương Nga dùng để coi phim lúc đầu dự định dùng để đi theo vào rạp phim theo dõi hai người kia.

"Nhớ nhưng mà tao chả hiểu gì cả."

"Nhớ thì tốt, giờ đến lúc tao phải đi rồi." Tôi dùng lực thật mạnh đẩy Quang Tuấn ra, bỏ chạy ra tới cửa. "Chúc xem phim vui vẻ nha bạn hiền."

Tôi đi ra nấp dưới cổng kí túc chờ xem, Quang Tuấn có đi không?

May mắn là khi tôi đợi được một lúc thì thấy nó đi bộ ra khỏi kí túc, lúc nó đi ngang qua tôi sợ chết chết khϊếp, tưởng nó nhìn thấy tôi rồi chứ.

Chắc là Quang Tuấn cũng tò mò nên đi coi thử tôi nói có đúng không? Hi vọng vì đây là truyện ngôn tình nên bằng cách thần kì nào đó thì kế hoạch này sẽ thành công.

Tôi đợi Quang Tuấn đi một đoạn rồi cũng đi theo. Đi đến rạp chiếu phim tôi khá bất ngờ vì người ở đây rất đông hơn bình thường rất nhiều, có lẽ vì hôm nay là Chủ Nhật chăng?

Tôi đứng từ xa nhìn theo hướng của Quang Tuấn.

Đây đúng là truyện ngôn tình mà hai người họ thực sự thấy nhau rồi kia, hai người cười cười nói nói gì đó, xong đi cùng nhau vào rạp chiếu phim luôn. Thành công thật kia, cả tôi cũng bất ngờ vì cốt truyện thay đổi rồi.

Bây giờ hai người họ cùng vào xem phim rồi, nhiệm vụ theo dõi còn lại là của Phương Nga. Còn về phần mình thì tôi nghĩ tôi nên về kí túc xá trước vậy, trời cuối thu se lạnh khiến tôi có cảm giác chỉ muốn chui vào phòng thôi.

Nhưng giờ nghĩ tới chuyện phải đi về kí túc tôi lại lười không muốn đi. Hơn nữa ai cũng về nhà hết rồi, còn Quang Tuấn đi chơi với bồ, giờ này tôi về kí túc thì không khí sẽ ảm đạm và chán lắm.

Cuối cùng tôi quyết định đi dạo ở trung tâm mua sắm, đây là nơi mùa đông ấm, mùa hè mát, vì họ bật điều hòa 24/7. Với lại sẵn tiện còn khoảng 1 tuần nữa là đến sinh nhật của Quang Tuấn rồi, mua quà trước sau này khỏi mua.

Theo tôi nhớ thì món quà Hữu Đạt tặng sinh nhật Quang Tuấn là một cái áo nhưng không được miêu tả kỹ nên giờ tôi cũng không biết trông nó như thế nào. Mặc kệ đi, miễn là áo là được rồi, kiểu tôi tự chọn chắc không sao.

Nghĩ thế tôi liền đi đến cửa hàng quần áo, trong lúc đang chọn quần áo thì tôi thấy một bóng người quen thuộc.

Đó chẳng phải Mạnh Khôi sao, cái tỉ lệ gặp nhau này cũng cao thật. Cô gái đi bên cạnh nhóc ấy là ai vậy nhỉ? Trông cô ấy khá xinh nhưng là kiểu trưởng thành cơ, chắc có lẽ không phải là học sinh.

Tôi nghĩ mình không nên làm phiền hai người kia nên tôi dự định chuồn đi để không phải chạm mặt nhau. Nhưng đời không như là mơ, tôi chưa kịp đi thì Mạnh Khôi đã nhìn thấy tôi rồi.

"Hôm nay anh cũng đến mua quần áo à? Trùng hợp thật lại gặp nhau nữa rồi." Cô gái bên cạnh Mạnh Khôi đã đi đâu mất trong lúc tôi không chú ý.

"Ừ cũng trùng hợp thật. Nãy anh thấy có cô gái đứng bên cạnh em nên không lên tiếng sợ làm phiền hai người."

Theo tôi đoán thì cô gái đó có thể là một người chị nào đó hoặc bạn gái của Mạnh Khôi, không lẽ nam phụ si tình không gặp nữ chính thì sẽ có bạn gái sao, lại còn là người lớn hơn nữa. Hi vọng là lần này tôi đoán sai, nếu là thật thì thực sự có cảm giác gì đó khó chịu và mất mát mà tôi không thể giải thích được.

"Anh nghĩ gì vậy? Cô gái mà anh nói là chị gái ruột của em đó. Chị ấy hôm nay tới thăm em." May là tôi đoán sai.

Chị gái sao? Tôi nhớ rồi hình như trong tiểu thuyết có đề cập một, hai lần gì đó về chị của Mạnh Khôi, vì được nhắc khá ít nên tôi cũng không nhớ kĩ lắm.

"Thì ra là chị em. Nhưng sao chị ấy lại đi đâu mất rồi?"

"Hiếm lắm mới có một hôm chị ấy được nghỉ nên đi máy bay đến đây để thăm em. Tới lúc lục tủ đồ của em thấy chỉ có vài bộ đồ nên kéo em tới đây mua quần áo." Chị gái của Mạnh Khôi là giám đốc của một công ty vừa ở một thành phố khác nên chắc khá là bận rộn.

"Xong cuối cùng chị ấy nhận được cuộc gọi từ thư kí nói có công việc đột xuất nhưng chỉ cần xử lý trên máy tính. Thế là chị ấy chạy về nhà trước nói em cứ chọn đi rồi tí chị xong việc rồi quay lại trả tiền cho." Đúng là làm một người phụ nữ thành đạt cũng khổ, không có thời gian cho gia đình nhỉ.

"Em tính kêu chị ấy chở em về luôn nhưng em chưa kịp nói gì bả đã phóng chạy mất hút rồi. Còn anh?"

"Anh muốn mua áo làm quà cho bạn đó mà." Thực ra là sẵn tiện thôi nhưng tôi cũng lười giải thích quá nên thôi.

"Vậy anh đã chọn được chưa? Hay tụi mình cùng chọn đi, dù sao hai người vẫn tốt hơn một." Dù sao cũng đúng lúc tôi phân vân không biết lựa kiểu áo nào.

"Được thế thì tốt."

Mạnh Khôi rất nhiệt tình giúp đỡ tôi, cuối cùng sau một lúc chọn lựa thì bọn tôi đã chọn một chiếc áo cổ lọ đen vì dù sao mùa đông cũng sắp tới rồi mua như thế cho thiết thực.

"Em có muốn mua cái gì không?"

"Em bị chị ấy kéo đi chứ em có muốn đâu, thực ra em cảm thấy mình cũng chưa cần tới quần áo mới lắm."

"Còn chị em thì sao, lỡ chị ấy quay trở lại thấy em vẫn chưa mua cái gì thì sao?"

"Cùng lắm thì nghe chị ấy càm ràm chút thôi. Không sao đâu." Mạnh Khôi đã giúp đỡ tôi thì tôi cũng nên giúp lại chứ.

"Vậy không được, đi, anh chọn với em, được không?"

"Nếu anh đã nói vậy thì em cũng không từ chối được."

Mạnh Khôi lại tiếp tục cùng tôi đi chọn đồ, lần này tôi đưa một đống quần áo cho cậu ấy thử, đủ kiểu luôn.

Sau khi Mạnh Khôi thử một lượt 4, 5 bộ thì tôi phải công nhận một điều dáng cậu nhóc này đẹp thật không quá đô, không quá gầy lại có chút cơ bắp, kèm với dáng người cao ráo phối cùng với bộ quần áo nào nhìn cũng tuyệt vời hết. Tôi cảm thấy như mình đang được chứng kiến một sàn diễn thời trang thực sự vậy.

Hơn nữa Mạnh Khôi còn có một khuôn mặt nói sao nhỉ, khác với Quang Tuấn là kiểu đẹp giống người nổi tiếng hay diễn viên, còn cậu ấy là kiểu nam tính, khôi ngô, nhìn chững chạc hơn so với người cùng tuổi khá nhiều. Tuy vậy Mạnh Khôi lại có một nụ cười khác hẳn với những điểm trên, chỉ cần nhóc ấy cười lên thôi là bao nhiêu nét trẻ con và sáng ngời lại hiện hết cả lên.

Nụ cười của Mạnh Khôi so với cơ thể và khuôn mặt cậu ấy rất trái ngược nhau nhưng đặt lên người của Mạnh Khôi lại hòa hợp đến lạ.

"Anh ơi, anh thấy em hợp với cái nào?" Mạnh Khôi giúp tôi thoát khỏi suy nghĩ của mình. Hình như nãy giờ tôi nhìn cậu ấy hơi nhiều thì phải.

"Em mặc cái nào cũng hợp, làm khó anh quá." Nếu tôi còn ở thế giới thật tôi sẽ mua hết cho cậu ấy, bắt tôi phải chọn là một thử thách có thể khiến tôi muốn bỏ cuộc đấy.

"Thật sao, bộ em mặc nhìn ổn vậy sao? Vậy thì mua hết đi." Cái gì Mạnh Khôi nói thật à? Tôi biết nhà cậu ấy giàu như chẳng phải vừa nói không muốn mua sao.

"Dù sao cũng không phải em trả với lại cũng chỉ có 4, 5 bộ quần áo thôi mà." Mạnh Khôi cười cười nhưng nụ cười này khá ranh mãnh.

"Em mặc đẹp thật nhưng phải tiết kiệm chứ." Mặc dù tôi nghĩ nếu là đang ở thế giới thật tôi sẽ mua hết cho nhóc ấy nhưng mà hiện tại đang là học sinh mà. "Mua về không mặc thì phí lắm."

"Không sao đâu, mua về mặc dần cũng được. Mà anh có muốn mua gì đó cho mình không?"

"Thôi, thôi anh đến chỉ để mua quà cho thằng bạn thôi. Bây giờ tụi mình về được rồi, bao giờ chị em đến nhỉ?"