Rơi Vào Nụ Cười Người

Chương 7: Kế hoạch của Phương Nga

Chương 7: Kế hoạch của Phương Nga

Tôi về kí túc xá, tắm rửa xong thì Quang Tuấn về tới, vì sợ bọn cùng phòng sẽ tò mò nên tôi kéo nó ra ban công nói chuyện.

"Hôm nay, mày đưa Ánh Dương về đúng không?" Quang Tuấn không tranh thủ cơ hội này thì cũng quá ngốc rồi.

"Tất nhiên rồi, nên tao mới về trễ hơn mày đó. Cô ấy trông có vẻ thoải mái hơn với tao rồi, không còn tạo lớp phòng vệ như hôm trước. Bọn tao đã tâm sự rất nhiều đó. Hóa ra bọn tao có nhiều điểm chung và giống nhau cả sở thích âm nhạc nữa."

"Tao và cô ấy còn kể cho nhau về nhiều thứ. Nào là gia đình.." Tôi ngăn cản trước khi Quang Tuấn định nói gì tiếp.

"Thôi dừng, tao không có hứng thú nghe chuyện tình yêu của hai đứa bây. Mày nói hơi nhiều rồi." Mấy chuyện này tôi đọc tiểu thuyết chả biết hết rồi, tốn thời gian nghe lại làm gì.

Bọn yêu nhau cũng nhiều chuyện thật, cứ muốn khoe ra là bọn nó hạnh phúc như thế nào, rồi người nó yêu tốt như thế nào. Sao bọn nó không để ý tới tâm trạng của một người đang cô đơn như tôi chứ. Nghĩ đến mà đau lòng.

"Mày không muốn nghe thì thôi. À mà này làm sao mày biết cổ sẽ có chuyện mà kéo tao tới vậy?" Quang Tuấn lại hỏi thứ không nên hỏi rồi, chả lẽ giờ nói do tôi biết trước.

"Ờ thì.. tao chỉ định dẫn mày tới để nói chuyện với cổ, mà thôi mày đừng quan tâm. Miễn tao giúp mày là được rồi, tò mò nữa tao không giúp mày nha."

"Vậy thôi được rồi tao không hỏi nữa. Từ nay về sau nhờ ngài giúp đỡ." Quang Tuấn dễ dàng bỏ qua hơn tôi nghĩ.

"Nhớ lời mày nói đó. Giờ mày đi làm gì thì làm đi." Dù sao giúp nó cũng có lợi cho tôi mà.

"Tuân lệnh." Nói rồi Quang Tuấn đi vào phòng làm gì đó tôi không biết, còn tôi vẫn đứng ngoài ban công hóng mát.

Mặc dù thấy Quang Tuấn vui vẻ trong tình yêu, tôi cũng vui cho nó nhưng nhớ lại bản thân mình lại có chút tủi thân. Sao đời này tôi thích toàn những người không nên thích thôi. Chỉ toàn là không đến được với nhau.

Sau những cuộc tình bị phản bội cộng thêm việc cha không chấp nhận mình, tôi đã có một khoảng thời gian buông thả bản thân hết mức. Giờ đây nghĩ về lúc ấy tôi lại cảm thấy vừa có lỗi với bản thân vừa có lỗi với mẹ tôi.

Thời gian ấy bà lo cho tôi rất nhiều, quan tâm tôi cũng rất nhiều, nhưng tôi lại coi sự quan tâm đó là thứ phiền phức. Bẵng đi một thời gian, khi tôi đã suy nghĩ kĩ lại và trở về là tôi của trước kia. Mẹ tôi đã rất mừng rỡ và sẵn sàng giúp đỡ tôi thuyết phục cha.

Trong lúc tôi đang bận suy nghĩ về cuộc sống của mình ở thế giới thật thì tiếng thông báo tin nhắn điện thoại vang lên thu hút sự chú ý của tôi.

"Có người nhắn tin à?" Tôi tự nói với bản thân thế.

Tôi mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn từ Phương Nga được gửi đến.

"Chiều nay Quang Tuấn và Ánh Dương đã đi cũng nhau về nhà đó, bọn họ nhanh thật cũng đâu cần tụi mình giúp gì đâu." Thực ra là tôi giúp nhưng mà nói ra thì thế nào chả bị thắc mắc đủ thứ, nên tôi quyết định giấu nhẹm đi.

"Ừm, mình có nghe nó kể rồi."

"Mình có kể hoạch này, mình vừa được tặng 2 vé xem phim có ghế ngồi kế nhau vào cuối tuần này, nếu không sử dụng thì khá tiếc đấy."

Ngưng một lúc tin nhắn mới lại tới.

"Mình đã rủ được Ánh Dương rồi, bây giờ mình sẽ đưa vé còn lại cho bạn để đưa cho Quang Tuấn mời cậu ấy đi xem phim. Xong gần sát giờ thì tụi mình nói là có việc bận, mình đoán là hai người họ sẽ gặp nhau thôi."

"Ý tưởng hay đó, mình đảm bảo sẽ rủ được Quang Tuấn và giúp kế hoạch này chắc chắn thành công." Tôi sẽ giúp tăng cơ hội hai người đó gặp nhau và giúp Quang Tuấn có điểm hơn trong mắt Ánh Dương.

"Hợp tác vui vẻ đồng chí." Cô ấy gửi kèm icon bắt tay, tôi cũng gửi lại cái y chang.

Tôi dự định không nhắn nữa nhưng đột nhiên trong đầu lại hiện lên một câu hỏi.

"Mình có thể hỏi một chút chuyện được không?"

"Bạn cứ tự nhiên."

"Tại sao bạn thích Quang Tuấn mà lại nhiệt tình ủng hộ và ghép cặp Ánh Dương với nó vậy?" Mặc dù hỏi vô duyên nhưng tôi cũng muốn nói ra thắc mắc của mình và chắc cũng là thắc mắc của nhiều người khi đọc cuốn tiểu thuyết này.

"Lý do cũng không có gì. Ánh Dương là bạn thân nhất của mình, cũng là một trong những người quan trọng nhất với mình, hạnh phúc của cậu ấy đôi khi còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của mình." Phương Nga lại gửi tiếp một tin nhắn nữa.

"Hơn nữa tình cảm của mình đối với Quang Tuấn khác với Ánh Dương với Quang Tuấn. Mình nghĩ là chỉ ham mộ cậu ấy thôi, kiểu như thần tượng vậy. Fan cũng nên vui mừng vì thần tượng mình có người yêu họ thật lòng chứ nhỉ?" Phương Nga là một cô gái tốt hơn tôi nghĩ, hóa ra lý do cũng có ý nghĩ lắm đấy chứ.

"Ra là thế." Tôi lại nhắn tiếp.

"Phương Nga, bạn đúng là một cô gái tốt, mong bạn sớm gặp được người mình yêu hết lòng và người ấy cũng vậy." Tôi đã chúc thứ mà tôi chưa đạt được.

"Cảm ơn bạn, mình cũng mong thế. Và cả bạn cũng thế nữa nha."

"Ừm mình cảm ơn." Dù tôi cũng hi vọng như thế nhưng chắc là không thể đâu.

Tắt điện thoại đi, trời về đêm cũng bắt đầu chuyển sang khá lạnh nên tôi đi vào phòng. Thấy bọn nó đang túm tụm lại ngồi chơi game. Lúc đầu tôi cũng tham gia nhưng vì tôi là một người tuân thủ giờ giấc ngủ nghỉ, nên tới giờ là tôi lại leo lên giường mình ngủ, mặc kệ bọn nhóc kia.

Dù sao ở ngoài thế giới thật tôi cũng ba mươi tuổi rồi, tôi phải có thói quen giữ sức khỏe của mình. Cho nên khi xuyên đến đây tôi vẫn giữ thói quen lành mạnh như cũ.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại và vẫn lặp lại những hành động mà tôi luôn làm từ khi xuyên đến thế giới này. Sau khi hoàn thành hết những việc phải làm, tôi cùng Quang Tuấn và bọn cùng phòng kí túc đi ăn sáng và đến lớp đúng giờ như thường lệ.

Tới giờ nghỉ, Phương Nga đến đưa tờ vé xem phim cho tôi như đã hứa. Hôm nay quả là một ngày suôn sẻ mọi thứ đều đi theo kế hoạch, một ngày tuyệt vời.

Tối đến, tôi lại kéo Quang Tuấn ra một góc đưa vé xem phim cho nó.

"Nè cầm đi. Cuối tuần này đi coi phim không?" Quang Tuấn đưa tay cầm lấy tấm vé xem phim trên tay tôi.

"Sao tự nhiên hôm nay tốt quá vậy, còn rủ tao đi xem phim. Có bị sốt không?" Quang Tuấn đưa tay lên trán tôi, rồi lại đưa tay lên trán nó. "Nhiệt độ bình thường mà."

"Ê thằng kia, mày bớt đùa. Nghe tao nói này nếu cuối tuần này tao bận thì mày cũng không nên cảm thấy gì bất ngờ hết nghe chưa? Nhớ đi coi không thì uổng phí tấm vé." Quang Tuấn định nói gì đó nhưng tôi cản nó lại.

"Khoan, để tao nói hết. Lời khuyên cuối: "Nắm bắt tất cả cơ hội mà mày có đừng bỏ lỡ, mạnh dạn và tự tin lên mọi thứ sẽ đều đạt được". Hết rồi muốn nói gì nói đi."

"Tao nhớ lời khuyên mày rồi. Nhưng mà mày rủ tao xong lại kêu đừng bất ngờ nếu mày bận là sao? Rồi mày rủ tao xong để tao đi coi phim một mình à?" Mặc dù nghe hơi lạ nhưng mà tôi phải nói trước cho Quang Tuấn.

"Nói trước cho mày đỡ bất ngờ thôi. Nhưng mà phải nhớ lời tao đó, tao bảo đảm mày không phải xem phim một mình đâu. Tao đã bao giờ lừa mày đâu."

"Không hề, rất nhiều là đằng khác."

"Mày nên tin đi sẽ tốt hơn cho mày đấy." Sau đó tôi cười gian bỏ đi, tôi có nghe được tiếng nó nói loáng thoáng sau lưng.

"Ơ cái thằng này, đến như một cơn gió rồi cũng đi như một cơn gió." Nhìn mặt Quang Tuấn đần thối ra chắc nó cũng chưa hiểu ý tôi đâu. Mong tới lúc đó nó thông minh lên chút.