Chương 1: Khởi đầu
E hèm, tôi là.. tôi.
Đùa mọi người thôi, tôi tên là Đức Minh, năm nay đã bước qua tuổi 30. Bây giờ tôi có thể tự hào nói rằng tôi là gay.
Tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn để thuyết phục cha tôi rằng điều này là bình thường và tôi vẫn sẽ yêu thương và báo hiếu cho cha mẹ. Cuối cùng, 2 năm trước với sự giúp sức của mẹ và sự cố gắng của tôi, cha đã chấp nhận việc tôi thích nam và ông sẽ không có cháu để ẵm bồng. Tuy ông hơi miễn cưỡng nhưng mẹ tôi đã lên tiếng nên ông cũng không thể làm to chuyện lên được.
Về công việc thì tôi là giám đốc của công ty Bảo An, còn cha tôi vừa là chủ tịch cũng vừa là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của công ty, nhưng đó là chuyện của một năm về trước thôi. Hiện tại, sau sinh nhật 30 tuổi cha đã nhường lại chức chủ tịch công ty cho tôi, và cùng người phụ nữ mà ông yêu nhất cuộc đời là mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới. Còn đứa con là tôi phải ở nhà quản lí công ty của gia đình.
Ơ mà tại sao mình lại tự giới thiệu thế nhỉ, lại còn mọi người nào ở đây vậy?
"Cốc cốc" tiếng gõ từ ngoài cửa truyền vào, làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi đoán chắc có lẽ là thư kí của mình, "Vào đi."
Cửa mở ra và tôi đã đoán đúng. Cậu thư kí bước vào và để một tập tài liệu xuống bàn của tôi, rồi nói: "Đây là tài liệu của giám đốc mới bên công ty đối tác, ngày mai anh ta yêu cầu một buổi gặp chào hỏi làm quen, vì không thể từ chối được nên tôi nghĩ là những thông tin này sẽ có ích cho sếp."
Công ty đối tác, sao lại thay giám đốc rồi, tôi cầm lấy tập tài liệu, và nói: "Được rồi, tôi sẽ xem thử, cậu ra ngoài đi."
"Vâng sếp." Cậu ấy hơi cúi đầu xuống, sau đó đi ra khỏi phòng, tất nhiên là đóng cửa lại.
Tôi ngồi trong phòng nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng không mở tài liệu ra mà chỉ để một bên, dù sao cũng chả có gì đáng để đọc, ngày mai gặp tận mặt đối tác mới rồi đánh giá cậu ta sau cũng được.
Quyết định xong tôi lấy những hợp đồng phía bên phải bàn ra, đọc và kí. Mặc dù đã quen với việc này nhưng kể từ khi cha để tôi làm chủ tịch thì số lượng việc phải làm ngày càng tăng. Đôi khi tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một vị vua phải ngày ngày xử lí cả đống tấu chương của quan lại vậy.
Dù sao than vãn cũng không thể xong việc được, tôi đành tập trung để giải quyết nhanh gọn những "tấu chương" này.
Lúc tôi hoàn thành công việc nhìn lên đồng hồ treo tường thì vừa qua giờ tan làm đúng một phút. Bình thường tôi chả bao giờ về trước giờ cả vì nếu tôi làm thế sẽ rất bất công và không tôn trọng nhân viên của mình, nhưng bây giờ đã qua giờ tan làm tôi cũng đã xử lí xong "tấu chương". Nghĩ thế tôi liền sắp xếp gọn "đống tấu chương", gọi cho trợ lí vào đem chúng đi, còn tôi thì tan làm.
Tôi đi thang máy xuống nhà để xe của công ty, lái xe của mình thẳng về nhà. Hôm nay vẫn là một ngày làm việc mệt mỏi với tôi.
Về đến nhà, bước vào phòng việc đầu tiên tôi làm là cởi bộ đồ vest trên người ra và đi thẳng vào nhà tắm. Đối với tôi, việc đi tắm sau một ngày dài làm việc thực sự có cảm giác như được bước một bước lên thiên đường vậy.
Tắm xong tôi đi xuống bếp kiếm thứ gì đó lấp đầy bụng đang kêu lên vì đói của mình, "Có lẽ hôm nay mình nên nấu mì ăn tạm vậy." Tôi tự nói với bản thân như thế, vì tôi đang lười.
Tôi là kiểu người thích sống một mình vì thế nên tôi đã mua một căn nhà ở gần công ty đủ cho một người có thể ở thoải mái. Tôi dành phần lớn thời gian của mình ở căn nhà này, cũng vì thế mà tôi khá tự lập, tôi có thể nấu một vài món đơn giản, ăn cũng khá ngon.
Nói phần lớn thời gian là vì tôi thường dành thời gian cuối tuần để về nhà ăn cơm với ba mẹ nhưng mà hiện tại thì hai người họ đang vui vẻ ở một nơi nào đó trong bản đồ địa lý thế giới.
Ăn xong tôi mang chén đũa đi rửa, xong việc tôi lại đi lên phòng, làm việc mà một "tổng tài" nên làm, ừm.. đọc tiểu thuyết ngôn tình. Thật ra sở thích này của tôi có chút kì lạ, chỉ là việc đọc mấy quyển truyện này có thể giúp tôi giải tỏa căng thẳng rất tốt. Vì tôi thấy mấy câu chuyện này đối với một người trưởng thành như tôi khá là hài hước nên tôi hình thành thói quen này từ khi nào không hay.
Hôm nay, tôi lại mở trang web tôi thường dùng để đọc tiểu thuyết ra, tiếp tục đọc cho xong bộ truyện mà mấy hôm nay tôi đã đọc, bộ truyện này có cái tên mà đọc lên thì tôi nghĩ rằng mình gần như đã đoán được hết nội dung là "Một cô gái mờ nhạt như tôi lại được nam thần tỏa sáng theo đuổi sao?"
Tuy nhiên khi đọc truyện thì tôi nhận ra, tác giả đặt tên chỉ để tung hỏa mù với độc giả. Ai lại miêu tả một cô gái xinh đẹp với tóc đen dài, có đôi mắt biết nói, rồi lại gắn với hình tượng mờ nhạt, hơn nữa nữ chính cũng có cái tên nghe rất tỏa sáng mà, Ánh Dương.
Những cô gái đến với truyện này chỉ vì tiêu đề và nghĩ rằng một cô gái bình thường cũng có thể chủ động tán tỉnh thành công một anh chàng đẹp trai soái ca, thì hẳn các cô gái ấy thất vọng lắm vì thật ra nữ chính chỉ là một viên ngọc chưa được mài dũa một cách đúng đắn nên chưa tỏa sáng thôi.
Dù tên truyện nghe khá là ngốc nghếch nhưng cốt truyện lại đúng motip truyện ngôn tình vào lúc này, hơn nữa còn cuốn nên truyện đã đạt hạng nhất tháng trên trang web.
Và cũng như đa số câu chuyện ngôn tình khác, nữ chính ngoài được người "tỏa sáng" theo đuổi thì còn có một nam phụ si tình không kém cũng là người khiến bao nhiêu độc giả ngoài kia phải thét lên rằng "Anh ấy là của tôi.". Câu nói "Nam chính là của nữ chính còn nam phụ là để khán giả yêu thương." quả không sai mà.
Sau hơn 3 ngày đọc thì cuối cùng tôi cũng đã đọc tới cái kết của truyện và tại sao kết truyện lại thế này, đáng lẽ nữ chính và nam chính phải hạnh phúc chứ, hay ít nhất thì cũng phải là cái kết buồn lâm ly bi đát cho một chuyện tình đẹp chứ.
Chẳng lẽ tác giả bí ý tưởng nên phải tạo ra một cái kết thế này, hay tác giả muốn viết phần hai. Nhưng tôi đâu có nghe được thông tin gì, tác giả ơi là tác giả đã lỡ nghĩ ra một nội dung thú vị thì làm ơn viết cái kết cho hoàn thành cái tiểu thuyết đi chứ, một thứ quan trọng như cái kết sao có thể được viết một cách sơ sài như thế.
"Bộ tác giả không viết được cái kết ra hồn à? Kết gì mà dở dở ương ương. Nhân vật và cốt truyện chính bà tạo ra đã bị bà làm lãng phí hết cả rồi."
Sau khi chửi cho hả cơn giận, tôi ôm một bụng tức đi ngủ. Tôi nhắm mắt lại và thϊếp đi.
Khi tôi mở mắt ra không như mong đợi thứ đón chờ tôi không phải là khung cảnh căn phòng ngủ quen thuộc của mình, mà một căn phòng kí túc xá nam, trước mặt tôi là một gương mặt xa lạ.
"Cuối cùng mày cũng dậy rồi, Hữu Đạt, đi ăn sáng với tao."
Đây là đâu, còn tôi là ai, Hữu Đạt cái tên này chẳng phải là tên của bạn thân Quang Tuấn, còn Quang Tuấn chẳng phải là tên nam chính của bộ truyện mình đang đọc sao.