Editor: Salad
Năm 2018, bệnh viện trung tâm thành phố thành phố A.
Trên giường bệnh màu trắng có một bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò đang lẳng lặng nằm ở đó.
Hạ Tinh Hà đột nhiên hiểu ra nỗi đau thấu tận tâm can là như thế nào, anh bước đến, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô, nhìn cô.
Xông vào mũi là mùi nước khử trùng ở trong bệnh viện, trong những năm điều trị ở Mỹ, anh đã rất quen thuộc với mùi này. Dường như tất cả bệnh viện đều có mùi này, cho nên anh cũng có cảm giác kháng cự mạnh mẽ và ghét mùi này.
Nhưng dù có kháng cự và ghê tởm đến đâu anh cũng không có thể bỏ qua khi nghe tin cô bị bệnh hôn mê bất tỉnh, anh giống như mất lý trí, buông bỏ mọi thứ trong tay, muốn mình đi nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút, thậm chí phải dùng cây gậy anh ghét nhất.
Vì sao anh lại làm như thế?
Nguyễn Thanh Mộng đang nằm trên giường bệnh không thể cho anh một đáp án, cô chỉ nằm yên lặng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Đây cũng xem như là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, nhưng dường như anh đã biết cô từ rất lâu rồi, bất kể là mùi trên người cô hay là giọng nói của cô, đều cho anh một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Kể từ sau sự việc năm đó, khi anh xuất viện đi Mỹ, Hạ Tinh Hà bị chìm trong cảm giác hoảng hốt, anh không phân biệt rõ ký ức của mình, luôn tìm kiếm nó ở những mảnh vỡ bên trong giấc mơ, nhưng đều không có kết quả cho đến khi Nguyễn Thanh Mộng xuất hiện.
Khi nghe thấy giọng nói của cô qua điện thoại, Hạ Tinh Hà cảm thấy như bừng tỉnh trong một giấc mơ.
Ý thức rời khỏi não bộ, những gì còn sót lại là những hình ảnh rời rạc, những ký ức đã từng trở nên mơ hồ vì tác dụng của thuốc đã rõ ràng, Những hình ảnh trong và những hồi ức mơ hồ anh cẩn thận che giấu mấy năm nay hòa quyện đan xen chồng chéo lên nhau, cuối cùng tất cả đều hướng về cô.
Nhưng họ nói, cô vẫn chưa tỉnh lại, rõ ràng cô chỉ sốt cao thôi nhưng vẫn bị hôn mê bất tỉnh.
Trong cổ họng Hạ Tinh Hà vô thức trào ra đau đớn, hầu kết lăn lăn, phát ra âm thanh khàn khàn như một con thú nhỏ bị thương.
Anh vươn tay ra, đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
Cánh tay Nguyễn Thanh Mộng đặt ở dưới chăn, chỉ có bàn tay trái đặt trên mép chăn bông, làn da tái nhợt, dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới cánh tay gầy gò.
Hạ Tinh Hà đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của cô, lòng bàn tay anh hơi lạnh, anh cầm ngón tay cô xoa nhẹ, chậm rãi vuốt ve.
Không muốn buông ra, bàn tay hai người giống sinh ra là dành cho nhau, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Những bông lan xuân quấn lấy những khóm trúc trên bệ cửa sổ, ánh mặt trời ngoài phòng hắt lên những viên gạch men lát cửa sổ, bị mấy cây cao ngăn lại thành những vệt sáng hắt vào trong phòng bệnh, ánh sáng nhu hòa chiếu lên sườn mặt thanh tú của Hạ Tinh Hà, trên người Nguyễn Thanh Mộng có ánh sáng mượt mà, cả người cô giống như nằm dưới ánh hoàng hôn màu vàng nhạt.
Một người ẩn trong bóng tối, một người nằm dưới ánh sáng, chỉ có đôi tay nắm chặt, không bao giờ tách rời nhau ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.
Lúc này trong phòng quá yên lặng, bởi vì yên lặng nên một số âm thanh được khuếch đại và dễ dàng lọt vào trong tai.
Nguyễn Thanh Mộng yên lặng chìm vào giấc ngủ, đôi môi thỉnh thoảng rêи ɾỉ, nói ra mấy từ không thành câu, tiếng nói mớ quá nhỏ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Cô ấy đang nói cái gì vậy?
Có thứ gì khiến cô ấy ở trong giấc mơ nhớ mãi không quên, cô sốt cao đến 40 độ vẫn còn nhớ đến thứ gì?
Hạ Tinh Hà cúi người xuống, dán lỗ tai đến bên môi cô, cẩn thận phân biệt vài âm tiết không nghe được mà cô nén sâu trong cổ họng.
“Tinh… Hà…”
“Hạ Tinh Hà…”
Tiếng người và tiếng bước chân lẫn lộn trên hành lang, bên ngoài ầm ĩ, nhưng bên trọng lại yên tĩnh không một tiếng động, cánh cửa phòng ngăn cách ra hai thế giới.
Hạ Tinh Hà nắm tay cô, môi mở ra rồi đóng lại, cổ họng chỉ phát ra vài tiếng không rõ.
Anh nói cái gì đó, nhưng dừng như nói bất cứ điều gì cũng không phải điều mà anh muốn diễn đạt.
Cuối cùng hốc mắt anh hơi hồng hồng.
“Nguyễn Thanh Mộng, là em sao?”
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, dịu dàng triền miên vô tận, nói rất nhỏ, sợ mình nói quá to, quấy rầy cô ở trong mộng.
Sóng nước nhu tình tràn đầy trong con ngươi màu đen như có thể chảy ra nước, anh không nói gì, một lúc sau mới nói lại, giọng nói chắc chắn hơn.
“Là em.”
*
Nghiêm Cẩn Hành cầm gậy đi ra khỏi bệnh viện trung tâm với Hạ Tinh Hà, ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào anh.
“Nhìn cái gì?” Hạ Tinh Hà nhàn nhạt nói.
Nghiêm Cẩn Hành siết chặt gậy trong tay, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu biết....Cô Nguyễn à?”
Hạ Tinh Hà mở ghế phụ chiếc BMW màu trắng ra, cụp mi xuống, trầm giọng nói: “Tớ đã nói rồi không quen.”
“Không quen thì cậu khẩn trương như vậy làm gì?” Anh nghi hoặc khó hiểu.
Hạ Tinh Hà không nói lời nào dùng lực, cửa xe "bụp" một tiếng đóng lại ở trước mặt Nghiêm Cẩn Hành.
Nghiêm Cẩn Hành: “…”
BMW màu trắng vững vàng khởi động, Nghiêm Cẩn Hành điều khiển xe ra gara, quay đầu hỏi Hạ Tinh Hà: “Đưa cậu về nhà hay về công ty?”
Hạ Tinh Hà nhắm mắt lại xoa mũi: “Công ty.”
Nghiêm Cẩn Hành ừ một tiếng, quay đầu xe, lái về hướng công ty TZ.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở cửa công ty, Hạ Tinh Hà xuống xe, cầm gậy để ghế sau lên, gõ cửa sổ xe, nhìn cửa sổ mở ra, Nghiêm Cẩn Hành ở bên trong chớp chớp mắt với anh.
“Cậu về trước đi.” Nói xong liền muốn rời đi.
“Lão Hạ!”
Hạ Tinh Hà quay đầu lại: “Làm sao?”
Nghiêm Cẩn Hành muốn nói lại thôi, do dự mấy lần, nhắm hai mắt lại mới nói: “Trâu Khánh Khánh về nước.”
“Thế hả?” Hạ Tinh Hà *vân đạm phong khinh: “Vậy thì chúc các cậu tân hôn vui vẻ.”
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Nghiêm Cẩn Hành nóng nảy: “Cậu biết rõ tớ không có ý này! Cậu làm như vậy vì cô ấy, sao tớ có thể kết hôn với cô ấy!”
Hạ Tinh Hà dừng lại.
Nghiêm Cẩn Hành gãi gáy, do dự nói: “Lão Hạ, tớ…”
“Không phải.”
Nghiêm Cẩn Hành sửng sốt.
“Cái gì?”
Hạ Tinh Hà đứng ngược gió nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, “Không phải là vì cô ấy.”
Nói xong liền đi, không hề quay đầu lại.
Nghiêm Cẩn Hành nhìn anh thong thả rời đi, môi mím lại thành một đường thẳng, thở dài, dẫm lên chân ga lái xe rời đi.
Hạ Tinh Hà đi đến cửa công ty không tốn nhiều sức, cả công ty to như vậy, bởi vì bố anh mà không có ai dám đi trước anh hoặc đi quá gần anh, người trên dưới công ty đều biết chuyện anh là người tàn tật đây là bí mật công khai, nhưng anh không vui khi được đối xử khác biệt, bọn họ đành phải phối hợp với, tránh anh rất xa.
Còn hai ba bước nữa là đến cửa, thì anh nhìn thấy ở nơi đó có người đang lôi lôi kéo kéo, một người đứng một người ngồi, Hạ Tinh Hà biết người đang đứng là nhân viên an ninh của công ty, mặc đồng phục thống nhất của công ty.
Người đang ngồi là một bà lão lớn tuổi, mông ngồi lên chiếc túi da rắn, trong ngực ôm ống quẻ, bên cạnh còn có một chiếc túi vải nhỏ đã rách nát, miệng bà đang lẩm bẩm tranh cãi với nhân viên an ninh.
Bà nói chuyện có logic rất rõ ràng, cảm xúc cũng bình thản, không giống những bà lão goá bụa tinh thần có vấn đề, sống chết ăn muốn vạ ở trước cửa lớn của công ty không chịu đi.
Nhân viên an ninh đứng ở bên cạnh bà lão thuyết phục bà, khuôn mặt mum múp thịt khó xử: “Dì à cửa công ty không cho bán hàng, dì đi nhanh đi.”
Bà lão vẫn còn đang phe phẩy ống quẻ, không thèm nâng mí mắt lên.
Hạ Tinh Hà nhíu mày, đi qua, hỏi: “Sao vậy?”
Nhân viên an ninh vốn đã lo lắng, nghe thế tiếng nói quay đầu lại lại nhìn thấy tiểu Hạ tổng, khẩn trương đến nỗi không biết đặt tay chân ở chỗ nào, vừa muốn mở miệng, bị anh vẫy vẫy tay cắt ngang.
Hạ Tinh Hà đi đến trước mặt bà lão, cong lưng, mắt nhìn ống quẻ thấp kém trên tay bà, nói: “Chỗ này không cho bán hàng, bà muốn bao nhiêu tiền, cháu cho bà, bà cầm tiền rồi đi đi.”
Tiếng tờ giấy bị gió thổi kêu sột soạt lập tức dừng lại.
Bà lão cười như không cười ngẩng đầu lên, lấy ra một mã QR phía sau đưa ra.
“Mười đồng tiền.” Bà nói: “Hỗ trợ Alipay, WeChat, tiền mặt, thẻ ngân hàng.”
Hạ Tinh Hà gật đầu, lấy ví tiền ở trong túi ra, đưa một tờ tiền màu đỏ cho bà.
“Cháu cho bà một trăm, đủ chưa?”
Bà lão nhận tiền, đứng lên, vuốt nếp gấp trên quần áo, đôi mắt vẩn đυ.c nhìn anh chằm chằm.
Hạ Tinh Hà nhíu mày: “Sao vậy?”
Da mặt bà lão run rẩy, cúi người cầm ống quẻ và mã QR trên đất bỏ vào trong túi da rắn, cầm túi lớn túi nhỏ đi lên phía trước.
Vừa đi vừa nói thầm: “Sao hai đứa này đều có một cái đức hạnh này…”
Hạ Tinh Hà thấy bà rời đi, cũng không ở lại, phất tay ý bảo nhân viên an ninh có thể đi về rồi, anh cũng xoay người chậm rãi đi vào trong công ty.
“Này, nhóc ——”
Giọng nói già nua vang lên từ phía sau.
Hạ Tinh Hà dừng bước chân lại, xoay người nhìn, bà lão đeo túi da rắn đứng cách anh mấy mét. Mùa đông tiêu điều, dù cho có ánh mặt trời thì sắc trời cũng như phủ lên một tầng sương mù, dáng vẻ bà gù lưng có vẻ hơi gầy.
“Nhóc này, bà có một đồ vật muốn bán cho cháu, cháu có muốn mua không?”
Nhân viên an ninh đứng ở bên cạnh trừng mắt, muốn đi lên đẩy bà đi: “Bà lão này không muốn để yên à! Cho bà tiền rồi bà còn muốn ăn vạ!”
Hạ Tinh Hà đè anh ta bả vai lại, lắc đầu với anh, anh đi đến trước mặt bà, hỏi: “Bà muốn bán cái gì cho cháu?”
Bà lão đào bới trong chiếc túi vải nhỏ cũ kỹ, tìm rất lâu. Cuối cùng bàn tay nhăn nheo thô ráp như vỏ cây đưa ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay thô ráp có một đồ vật nho nhỏ.
Đó là một chiếc ghim cài áo ngôi sao màu vàng, kiểu dáng đơn giản, là đồ con gái hay dùng.
Hạ Tinh Hà nhìn chằm chằm vào chiếc ghim cài áo kia một hồi lâu, giống như bị mê hoặc, tay như có ý thức đưa ra, chưa kịp chạm vào, thì bị bà lão vỗ vào tay.
“Tiền đâu!”
Hầu kết Hạ Tinh Hà lăn lộn, ánh mắt nóng bỏng, nhìn chiếc ghim cài áo nói: “Bao nhiêu tiền?”
Bà lão chà xát ghim cài áo ở trong lòng bàn tay: “Cái này phải xem cháu đồng ý cho bao nhiêu.”
Nói xong lại cười quỷ dị, trong mắt vẩn đυ.c hiện lên một chút minh mẫn: “Chàng trai trẻ à, không phải tất cả những gì cháu đánh mất đều có thể mua được bằng tiền, cháu phải nghĩ kỹ nhá.”
Hạ Tinh Hà không do dự, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, đưa cho bà: “Cho bà cái này, bà đưa ghim cài áo cho cháu đi.”
Nhân viên an ninh nhìn thấy rất tức giận, gan lớn lên đi lên khuyên can anh: “Tiểu Hạ tổng, chiếc ghim cài áo này nhìn qua đã biết không đáng giá, bà ấy lại bảo ngài lấy chiếc đồng hồ quý như vậy đổi, chắc chắn bà lão này là lừa đảo rồi!”
“Nàyy, cậu nói cái gì vậy! Ai lừa đảo!” Giọng nói của bà lão bén nhọn: "Tôi không ép mua ép bán nhá! Bà lão này sống lâu như vậy rồi, buôn bán cũng muốn công bằng nhá, sao lại đi lừa đảo được!”
Bà hầm hừ, thu bàn tay lại, bỏ vào trong túi, tay kia cầm theo chiếc túi da rắn xoay người đi: “Không mua thì thôi!”
Hạ Tinh Hà vội vàng kéo cánh tay của bà, vội vàng nói: “Cháu mua!”
Anh giơ đồng hồ ra đưa tới trước mắt cô: “30 vạn đổi lấy ghim cài áo của bà có đủ không?”
Bà lão hừ một tiếng, vẻ mặt không vui nhận đồng hồ, đưa ghim cài áo cho anh.
Cạnh ghim cài áo nho nhỏ đã đã tróc sơn, nhưng vẫn còn màu vàng tươi mờ mờ, ở trong lòng bàn tay rất nhẹ, là loại phổ biến nhất được bán trong các cửa hàng trang sức.
Nhưng khi anh vuốt ve chiếc ghim cài áo này, trong lòng anh lại có một cảm giác bình ổn đến lạ thường như thể một lữ khách lang thang cuối cùng cũng nhìn thấy nhà mình ở bên kia.
Trong phút chốc, rất nhiều hình ảnh chậm rãi lướt qua giống như đèn kéo quân, thông tin tràn ngập tâm trí giống như một vụ nổ, dây thần kinh căng lên và đau nhức như bị kim châm.
Đồng hồ 30 vạn tùy ý bị ném vào trong túi da rắn, trên mặt nhân viên an ninh lộ ra vẻ đau đớn, nhưng bà lão rất thờ ơ, lắc lắc túi da rắn trên lưng nói: “Này nhóc, đồ vật đã mất đi mà còn có thể mua lại được cũng là một loại may mắn, về sau giữ gìn cẩn thận nhé đừng để mất đi một lần nữa.”
Hạ Tinh Hà xoa xoa đầu đau nhức, cất chiếc ghim cài áo vào túi áo khoác tây trang, cau mày hỏi: “Cháu đã đánh mất cái gì?”
Bà lão cười nhạo: “Ngay cả cháu cũng không biết cháu đánh mất cái gì thì sao bà biết được.”
Hạ Tinh Hà im lặng không nói gì.
“Ngủ một giấc đi.” Bà cười, nếp nhăn trải rộng khuôn mặt khiến khuôn mặt có vẻ sắc bén trở nên nhu hòa hơn một chút chút, gió thổi bay mái tóc bạc trắng, ống quẻ va chạm với những vật khác trong túi da rắn, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Có lẽ sau khi ngủ một giấc tỉnh lại sẽ tìm lại được, dù sao vận mệnh đều có sự sắp xếp của ý trời, thứ đã là của cháu thì khi đến một thời điểm nào đó tự khắc sẽ quay về.”