Editor: Salad
10 rưỡi đêm, xe BMW màu trắng dừng ở trước cửa nhà họ Hạ.
Hạ Tinh Hà mở cửa xe, duỗi thẳng chân phải chống đất, chuyển tất cả trọng lượng sang chân phải, rồi từ từ đưa chân trái ra ngoài, quay người lại và đóng cửa một cách lúng túng.
Nghiêm Cẩn Hành ngồi ở ghế lái vứt nụ hôn gió cho anh: “Lão Hạ, ngủ ngon nha~”
Chỉ có bóng dáng Hạ Tinh Hà tập tễnh rời đi trả lời anh.
Về đến nhà, bố mẹ anh đều không ở nhà, chỉ có bác Diệp lớn tuổi đang lau sàn.
Nhìn thấy anh về, bác Diệp cười tươi, đón anh.
“Thiếu gia về rồi.”
Hạ Tinh Hà gật đầu, cởϊ áσ khoác tây trang ra để ở trên cánh tay, sau đó chậm rãi đi về phía cầu thang.
Bác Diệp vội vàng chạy tới, vươn hai tay ra: “Thiếu gia, để tôi đỡ cậu đi lên.”
Hạ Tinh Hà nghiêng người né tránh: “Không cần.”
“Nhưng thiếu gia……”
“Tôi đã nói không cần rồi!” Anh đột nhiên lạnh giọng quát.
Bác Diệp hoảng sợ, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Sắc mặt Hạ Tinh Hà mệt mỏi, bất đắc dĩ xoa giữa mày, hít sâu hai lần, sau đó nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Bác Diệp, xin lỗi…… Không cần đỡ cháu, cháu tự đi lên được.”
Hốc mắt bác Diệp ửng đỏ, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì.
Hạ Tinh Hà đỡ tay vịn, chậm rãi bước từng bước một đi lên trên.
Khi chỉ còn hai bậc nữa là đến tầng hai, mặt anh mới chậm rãi thả lỏng, mới vừa bước được một bước, phía sau liền có tiếng bước chân gấp gáp.
Bác Diệp bưng một cái khay đi lên, đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, gần đây cậu cần…… uống thuốc không?”
Hạ Tinh Hà đứng hai giây, anh nhìn thoáng qua cái khay bác Diệp đang cầm, bên trên để một ly nước ấm và mấy viên thuốc màu trắng.
Cảm giác chán ghét ập đến trong nháy mắt, anh dùng hết lý trí toàn thân mới miễn cưỡng khống chế được mình không ném cái khay này đi, khắc chế nói: “Không cần, gần đây cháu rất ổn.”
Bác Diệp gật đầu, thu khay lại, mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười hiền từ:“Vậy thiếu gia hôm nay cậu đi ngủ sớm đi.”
“Ừ.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Hạ Tinh Hà đứng tại chỗ, các đốt ngón tay nắm lấy tay vịn đều có màu trắng xanh.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, anh giống như một tù nhân yếu ớt bị lột sạch quần áo, sự dịu dàng và quan tâm ở trong ánh mắt mỗi người giống như ném đá lên người anh, đau đến tận xương.
Nhìn xem, một cái ông già gần bảy mươi còn đi nhanh hơn anh nhiều.
Anh còn không thể mất bình tĩnh, phải dùng vẻ mặt bình tĩnh để giả tạo không có chuyện gì, nếu không có thể sẽ lại bị nhốt ở nơi kinh khủng kia.
Nơi đó mới là địa ngục chân chính.
Anh không bao giờ muốn ở lại nơi đó dù chỉ một phút một giây.
*
Đêm khuya là thời điểm thích hợp để đi vào giấc mộng.
Trong truyền thuyết cảnh trong mơ là là phản ứng của tâm trí con người.
Hạ Tinh Hà nằm trên giường lớn mềm mại, chân phải gác lên, thỉnh thoảng cử động, liền cảm nhận được bộ phận dưới đầu gối trống không.
Anh không có chỗ đó.
Có đôi khi anh rất khắc chân giả vào trong da thịt, dung hòa với xương cốt, ít nhất anh có thể tự lừa dối mình rằng anh vẫn là một người bình thường.
Mấy năm nay, khả năng giả vờ của anh đã trở nên quá hoàn hảo, chuyện lừa gạt người khác đã sớm trở thành sở trường của anh.
Lúc nãy anh lừa bác Diệp, thật ra anh không ổn, không ổn một chút nào.
Đặc biệt thời gian gần đây, số lần mơ càng ngày càng thường xuyên, cảnh trong mơ càng ngày càng rõ ràng, nhiều năm qua người trong mộng không thấy rõ mặt không nhớ rõ tên kia giống như đã bắt đầu để lại dấu vết.
Nhưng mỗi lần tỉnh lại, anh phát hiện mình không nhớ nổi cô là ai.
Không sao, dù sao đêm nay anh cũng sẽ nhìn thấy ở trong mơ, đến lúc đó, anh nhất định phải hỏi cô, hỏi rõ ràng.
Ít nhất nhất định phải bảo cô ấy nói cho mình tên cô ấy.
*
Cô gái trong mộng có sự chặt chẽ làm say lòng người.
Anh tùy ý va chạm ở trong cơ thể cô, tự do cướp đoạt, nghe cô khóc, nghe cô thổn thức, nghe cô rêи ɾỉ.
Hạ Tinh Hà nghĩ thầm anh đã sử dụng mánh khoé lừa bịp người khác thuần thục rồi, trong miệng rõ ràng dỗ dành nói mình sẽ chậm lại, nhưng động tác dưới thân lại không dừng lại, thậm chí cô càng la hét, anh càng muốn dùng sức chà đạp cô.
“Bảo bối, em lại lừa anh.” Anh thở hổn hển, mồ hôi trên trán chảy xuống xương quai xanh tinh xảo giống như bọt nước, “Rõ ràng em thích đến không chịu nổi còn cố tình nói không cần, em là một kẻ lừa đảo.”
“A, em, em không.” Cô gái bất lực cắn môi, đôi mắt ngập nước giăng kín sương mù lười biếng giống như một chú mèo Ba Tư.
“Hạ Tinh Hà, anh đừng…… nhanh quá, chậm một chút, chậm một chút ——”
Cô vòng hai tay qua eo anh, leo lên bám chặt lưng anh, móng tay hơi dài, chỉ cần dùng một chút lực đã lưu lại từng vệt hồng nhạt.
Sao Hạ Tinh Hà có thể nghe lời cô, động tác dưới thân vẫn không ngừng, nơi đó của cô rất ấm áp, khi đi vào rất thoải mái, khi rút ra còn chủ động hút một cái, khiến xương sống anh tê dại.
“Chậm cl!” Anh hiếm khi nói tục:“Mỗi ngày anh đều thao em, sao em còn chặt như vậy?”
Cô bị đâm đến tóc dài tán loạn, đuôi tóc đều dính mồ hôi:“Không, không biết, a —— Đồ khốn, anh chậm một chút.”
“Em không biết thật hay là giả vờ không biết?” Anh không buông tha cho cô.
“Em không biết thật.”
Hạ Tinh Hà cười tà khí, tay phải nắm lấy vυ' cô đang đong đưa không ngừng, thấy cô kêu đau lại buông ra.
“Anh sẽ nói cho em biết.” Anh câu môi, duỗi tay xuống, đặt lên bụng nhỏ cô, ác liệt dùng sức ấn xuống: “Bởi vì chỗ này của em sinh ra là để cho anh thao.”
Nói xong, bụng dưới trừu động mãnh liệt.
U, cô đã cao trào rồi.
Cả thể xác và tinh thần Hạ Tinh Hà đã đạt kɧoáı ©ảʍ tột độ, dứt khoát kéo người lên, mặt đối mặt ôm vào trong ngực, phía dưới vẫn còn đang chọc cô, chỗ hai người kết hợp ướt dầm dề một mảng, trên lông c* đều là chất lỏng trong suốt.
Cô càng thảm hại hơn, chân tâm và trên bụng nhỏ đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô, quyện lại với dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, cực kỳ hỗn độn.
Cô vừa cao trào, cả người vẫn còn run run, phía dưới lại chảy nước ra làm đùi anh ướt nhẹp.
“Đừng lại gần anh.” Hạ Tinh Hà vỗ mông cô gái, cô vặn vẹo ở trong lòng ngực anh giống như con rắn, quấn lấy người anh không rời, hai chân tuyết trắng mở rộng ra, ngồi ở trên người anh làm nhìn đến mắt càng đỏ thêm.
“Em vừa cao trào rồi, anh vẫn còn không cao trào đâu, em ngoan ngoãn dựa vào sau chịu thao đi.”
Cô gái mắng một câu lưu manh, nhưng vẫn thật nghe lời dựa vào sau, hai luồng miên nhũ đè ép ngực anh, lúc này hoàn toàn phóng thích ở trước mắt anh giống như hai chú thỏ trắng đang nhảy lên.
Ánh mắt Hạ Tinh Hà tối sầm, nhéo mông cô mạnh mẽ xoa nắn, vừa hướng lên phía trước đỉnh cô, vừa cường thế ra lệnh: “Nhanh lên, em tự cầm lấy nó đi.”
Cô gái làm nũng: “Đừng mà.”
Còn dám tranh luận hả?
Hạ Tinh Hà dùng sức vỗ hai cái vào mông cô kêu bạch bạch.
“Không muốn thì hôm nay cũng không xong được đâu.”
“…… Ngày mai em còn phải đi thi.”
“Anh mặc kệ, bây giờ em không làm anh bắn ra thì cả đêm nay em đừng mong xuống giường.”
Khuôn mặt cô gái lộ rõ
vẻ bất bình, vươn tay nhỏ trắng nõn ra, nhẹ nhàng nâng bầu ngực căng tròn của mình lên, tay cô rất nhỏ, vυ' cô lại lớn đến mức tay cô không cầm hết được, cô dùng lực nắm cầm vυ' mình đưa đầṳ ѵú phấn hồng vào trong miệng Hạ Tinh Hà.
Hạ Tinh Hà khách khí, há mồm hôn lấy đầṳ ѵú bên phải của cô.
Cô gái mẫn cảm rêи ɾỉ, “Ưm a…… Hạ Tinh Hà……”
Khi Hạ Tinh Hà liếʍ ngực không thích mυ'ŧ nửa vυ' vào, anh thích nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú cô, liếʍ hút, liếʍ đủ rồi, mới mυ'ŧ vào, chậm rãi hút, giống y như tần suất dưới thân.
Cô gái nhắm mắt lại, cảm nhận vυ' mềm như bông của mình được anh ngậm trong miệng, đầṳ ѵú là điểm mẫn cảm của cô, tùy ý chạm vào cũng sẽ có cảm giác, cô không chịu được kỹ xảo đùa bỡn như vậy, đặc biệt khi cúi đầu, còn có thể nhìn thấy hầu kết lăn lộn của Hạ Tinh Hà, mặt ửng đỏ chôn ở trước ngực cô, gợi cảm như thế.
Cô cuộn đầu ngón chân lại, dịch vυ' đến gần hơn.
Mông bị anh véo mở ra, thỉnh thoảng bị véo mạnh một cái, vυ' bị anh hút, hai chân mở lớn, khu vườn bí mật trên cơ thể bị lưỡi dao sắc bén của anh tàn sát, hình ảnh hương diễm đến nỗi chỉ nghĩ đến thôi cô cũng cảm thấy dưới bụng mình chảy ra một luồng nhiệt.
Hạ Tinh Hà men theo dâʍ ŧᏂủy̠ lại nhét dươиɠ ѵậŧ mình vào sâu bên trong, đυ.ng vài cái rồi bắn ra.
“Sao nước của em lại nhiều như vậy hả?”
Cô hờn dỗi trừng anh một cái, vô lực dựa vào ngực trần trụi của anh, mái tóc dài dính sát vào khuôn mặt khiến cô nhìn không rõ.
Cô rất ngọt, nho nhỏ, vừa thơm vừa mềm.
Hạ Tinh Hà đặt một nụ hôn lên cơ thể trắng nõn của cô, vừa hôn vừa không quên hỏi một câu: “Nói cho anh biết em tên là gì.”
Cô né tránh môi anh, mỉm cười giả vờ ngây ngốc.
Màu sắc xung quanh bắt đầu mờ đi, một luồng sáng từ hư không chiếu xuống, và cơ thể cô dần trở nên trong suốt.
Hạ Tinh Hà biết, trời đã sáng, anh sắp thức dậy rồi.
Anh nóng nảy, bóp eo cô gái hai cái, vội vàng nói: “Mau nói cho anh biết, em tên là gì!”
Cô bị véo cười khanh khách, giọng nói giống như làn suối thanh khiết, mở mồm, nói một câu với anh.
Hạ Tinh Hà đứng ngược sáng, nỗ lực nhìn khẩu hình miệng của cô.
Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở kia nói cái gì đó, anh không nhìn rõ.
Cô lại lặp lại một lần nữa.
Lần này Hạ Tinh Hà đã nhìn rõ, cô đang nói ——
“Nguyễn…… Em tên là Nguyễn……”