Tất cả mọi người đều đắm chìm trong sự vui mừng vì cuối cùng cũng gϊếŧ được con gấu. Còn có người nhảy lên đống đổ nát, hoặc là chạy tới đá lên tay gấu.
“Giải tán hết đi!” Tống Sư Yểu bỗng hô lên.
Chỉ thấy trong đống đổ nát đó, con quái vật lớn kia bất chợt đứng dậy, giơ tay kéo người cách mình gần nhất, nổi điên há mồm cắn xuống.
“Á!”
Tiếng vũ khí sắc bén ra khỏi vỏ vang lên, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe, một thanh kiếm dài tàn nhẫn đâm lút cán vào thân thể con gấu.
Con gấu cứng đờ cả người.
Tất cả mọi người trợn tròn đôi mắt.
Trước mặt con gấu to lớn như một ngọn núi nhỏ là thiếu nữ nhỏ nhắn dịu dàng. Cô cầm thanh kiếm lần đầu tiên rút ra khỏi vỏ kể từ khi lên đảo tới nay, ánh mắt sắc bén, khí thế kinh người.
Sau đó cô lưu loát rút thanh kiếm ra, lưỡi kiếm vung vẩy trong không trung, máu tươi màu đỏ văng ra, trái tim mỗi người như bị quất một nhát roi, không khỏi rúng động.
Con gấu ngã ầm xuống đất gợi lên một trận khói bụi, cuối cùng không còn nhúc nhích được nữa. Sức công phá của vụ nổ lại thêm bị gạch đá đập một trận, nó vốn đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đủ để kéo theo một người xuống địa ngục với mình, đó là nếu không có Tống Sư Yểu ra tay kịp thời.
“Lần… lần này chắc là chết hẳn rồi.” Những người khác vẫn còn sợ hãi, không còn mừng như điên như lúc trước nữa, chỉ thiếu điều vui quá hóa buồn.
“Chết rồi.” Tống Sư Yểu nhúc nhích mắt cá nhân rồi nhíu mày, tiếp nhận chiếc khăn tay Evans đưa cho mình rồi lau vết máu trên thân kiếm, đút vào trong vỏ.
“Chị… Chị Yểu.” Người lên tiếng lớn hơn Tống Sư Yểu năm sáu tuổi, cung kính hỏi một câu mà khán giả vẫn tồ mò: “Chẳng lẽ chị là cao thủ võ lâm gì đó sao?”
Ngay từ rồi, tư thế ấy, khí thế ấy thật sự quá ngầu, khiến người ta lập tức liên tưởng tới những cụm từ võ lâm như võ nghệ cao cường, tấm lòng hào hiệp gì gì đó.
Tống Sư Yểu sửng sốt, sau đó cười lắc đầu: “Tôi cũng mong là thế lắm. Thứ này tôi mua từ một bậc thầy già, tôi mới học có nửa tháng, chỉ mới học được cách rút đao cất đao như thế nào cho đẹp thôi.”
Sống yên ổn nghĩ tới ngày nguy nan, sau khi nhận thấy kỹ năng sinh tồn hoang dã của mình đã nắm giữ đủ rồi, cô đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ kế tiếp. Nhưng bây giờ mới chỉ là dự tính mà thoi. Chuyên tâm học tập sâu hơn không phải là chuyện cô cần làm trong kỳ này.
“Thì ra là thế, vừa rồi trông chị bảnh thật đấy!”
“Chị Yểu am hiểu nhiều thứ ghê luôn!”
Mọi người vây quanh Tống Sư Yểu, hiển nhiên đã bị cô thuyết phục.
Văn Anh Đình tiến lên, sắc mặt tái nhợt: “Sư Yểu… Mẹ…”
Tiếng vui đùa đều biến mất.
Tống Sư Yểu lắc đầu: “Tôi đã chậm một bước. Lúc tôi chạy tới thì con gấu đã cắn bà ấy rồi.”
Sức cắn của gấu khủng khϊếp cỡ nào, tất cả mọi người đều đã chứng kiến. Hơn nữa Tống Sư Yểu vốn không cần thiết chạy qua cứu người. Cô bất chấp nguy hiểm chạy đi cứu bà ta rồi bị gấu rượt ra tận ban công, tất cả mọi người đều chứng kiến, cho nên dù không cứu được thì người nhà họ Văn cũng chỉ còn cách cảm ơn cô mà thôi.
Văn Châu Liên lập tức che mặt khóc rống: “Đều tại em, nếu không phải tại em thì mẹ sẽ không… Đáng lẽ người nên chết là em mới đúng, hu hu hu…”
Văn Anh Đình hoàn toàn không có tâm trạng an ủi cô ta. Vành mắt anh ta đỏ quạch, sững sờ nhìn đống phế tích. Đống phế tích lớn thế này, muốn tìm thi thể sẽ rất khó khăn.
Chỉ có Văn Quốc Hoa thấy con gái khóc lóc thì cố kìm nén đau lòng đi tới ôm cô ta vào lòng an ủi.
“Con à, mẹ con vì yêu con nên mới…”
/Nếu Văn Quốc Hoa và Văn Anh Đình biết Lê Hân chết như thế nào thì không biết sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào đây nhỉ?/
/Văn Châu Liên thật đáng sợ, quá hãi hồn, nổi cả gai ốc/
/Khi cô ta bỏ mặc Văn Anh Đình mà chạy trốn, tôi còn nghĩ rằng chỉ vì cô ta sợ hãi nên quên mất anh trai mình thôi, ai ngờ lại phát hiện tôi đã quá ngây thơ/
/Mặc dù nói là trong tình huống nguy cấp, nhưng so sánh một chút, Văn Châu Liên bỏ trốn, còn Tống Sư Yểu lại đi cứu, quả nhiên không phải con ruột có khác, từ trong khung đã không có cảm giác huyết thống tương liên rồi/
/Đám phân lợn có giỏi thì ra đây tẩy trắng tiếp đi, làm fans loại người này buổi tối ngủ không mơ thấy ác mộng hả?/
/Lê Hân đáng đời. Có thể thông cảm cho tình cảm mà bà ta đã dành cho thiên kim giả, nhưng bất công tới mức này thì chẳng thể nào hiểu nổi nữa. Chỉ cần nghĩ tới chuyện con gái ruột của tôi chịu khổ ở bên ngoài, còn con gái người khác thì lại được tôi cưng chiều hết mực như con ruột là tôi đã không thể chấp nhận được rồi/
/Tôi tiên đoán sớm muộn gì Văn Quốc Hoa và Văn Anh Đình cũng sẽ bị cô ta hại chết thôi. Loại thiên tài như cô ta có phải trưởng thành bằng cách hấp thụ máu thịt của người khác không vậy? Thật ghê tởm/
/Chỉ có tôi mong chờ cảnh tượng Văn Châu Liên phát hiện thực tế cô ta đang ở trong thế giới thực tế ảo, bộ mặt thật đều bị chúng ta thấy hết à?/
Ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng có thể ruồng bỏ một cách kiên quyết như thế, còn có cảnh tượng Tống Sư Yểu mạo hiểm đi cứu làm đối lập nữa, rất nhiều Trân Châu đều không thể tin vào sự thật nhà mình bị sập, không biết bao nhiêu người phẫn nộ tới mức lập tức từ fans biến thành anti, thỉnh thoảng có mấy người còn giải thích giúp Văn Châu Liên nhưng đều gợi ra sự phẫn nộ của công chúng, bị đám đông bao vây tấn công.
Vô số comment lướt qua trước mắt Lê Hân, khiến đôi mắt đỏ ngầu của bà ta chảy ra từng giọt nước mắt.
Sau khi bà ta vừa tỉnh dậy, hiểu được mọi chuyện là thế nào thì lập tức đánh nhau với mẹ Thường một trận. Lúc này mẹ Thường đã ôm con trai con gái khóc rống một trận, thấy vẻ mặt của Lê Hân thì vô cùng sung sướиɠ.
“Đây chính là con gái cưng của bà đấy hả? Nuôi ong tay áo 18 năm, đúng là cười chết mất. Câu nói trên mạng nghe đúng lắm, câu gì ấy nhỉ?” Mẹ Thường vô cùng đắc ý, trong lòng không còn chút yêu thương nào đối với Văn Châu Liên nữa. Xem bình luận mới biết lúc trước Văn Châu Liên đã làm những gì, may mà Văn Châu Liên đã có Vệ Ngôn, không để cho con trai mình có cơ hội theo đuổi, không thì bây giờ người gặp nạn sẽ là cả nhà họ rồi!
Ngay cả loại người như bà ta, chỉ cần nghĩ tới chuyện người như Văn Châu Liên sống trong nhà mình thôi cũng đã sợ hãi đến nổi da gà.
“Mẹ, đừng nói nữa.” Thường Hữu Thanh lên tiếng, ngăn cản bà ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Mắt Lê Hân gần như sắp chảy ra huyết lệ.
Thì ra lúc trước Văn Châu Liên đã từng ruồng bỏ con trai mình trong lúc nguy cấp, đây không phải là lần đầu tiên. Cô ta không chỉ ruồng bỏ một mình bà ta. Điều này đã đυ.ng vào điểm giới hạn của bà ta một cách nghiêm trọng. Tình cảm của con người rất phức tạp, có lẽ bà ta có thể tha thứ cho Văn Châu Liên đã ích kỷ ruồng bỏ mình để có thể sống sót, nhưng không thể chấp nhận chuyện cô ta đã ruồng bỏ, hơn nữa còn đẩy người bà ta yêu thương rơi vào cảnh nguy hiểm.
Bất kể là Văn Anh Đình hay bà ta, thời điểm cuối cùng đều là Tống Sư Yểu ra tay giúp đỡ. Trong lòng bà ta tràn ngập thống khổ và hối hận. Bà ta vô cùng hối hận vì thái độ của mình đối với con gái ruột Tống Sư Yểu, tại sao lại như vậy?
Nhìn chồng và con trai bị che mắt vì vẻ đáng thương của Văn Châu Liên trong màn hình, nghĩ tới chuyện mình cũng từng là một trong số đó, cho Văn Châu Liên bao nhiêu tình thương, trong lòng bà ta dần dần dâng lên oán hận.
Mình bị điên rồi hay sao vậy? Tại sao lại làm lơ giọt máu đào do chính mình đẻ ra mà nâng niu thứ máu lạnh dối trá như Văn Châu Liên trong lòng bàn tay?
Thường Trân Trân cười lạnh, trong lòng vô cùng hưng phấn. Cô ta đã sốt ruột muốn chứng kiến cảnh tượng Văn Châu Liên phát hiện bộ mặt xấu xí của mình đã bị khán giả chứng kiến toàn bộ lắm rồi.
Trong thế giới hiện thực.
Hành vi của Văn Châu Liên gợi ra sự phản cảm của đông đảo khán giả, thế nên ngay cả ác cảm đối với Tưởng Mật cũng giảm bớt không ít.
/So với Tưởng Mật, hình như Văn Châu Liên càng ghê tởm hơn đấy/
/Đừng bảo là kịch bản rồi diễn xuất gì đó, ông đây cứ thích áp đặt vai diễn vào diễn viên đấy, quá ghê tởm!/
/Trước kia em còn thích Văn Châu Liên lắm, bây giờ thấy cô ta là nhớ tới mọi hành vi của cô ta trong chương trình. Anh bảo là diễn xuất của cô ta hả? Sao anh biết được đó là diễn xuất chứ không phải là bản tính của cô ta?/
/Ha ha, từ khi cô ta sao chép ca khúc trong hiện thực để xây dựng hình tượng thiếu nữ thiên tài gì gì đó trong thế giới thực tế ảo này, tôi đã cảm thấy con người này có vấn đề rồi. Tiến vào thế giới này ngay từ đầu, suốt tám năm trời, cô ta không thể học được chút gì, không thể tự sáng tạo ra thứ gì của mình luôn hả trời? Thế giới thực tế ảo lạc hậu hơn thế giới hiện thực nhiều năm lắm đấy nhé/
/Yểu Yểu đúng là vừa đẹp người vừa đẹp cả nết, bất kể là tập này hay tập trước! Người nhà họ Văn đối xử với em ấy như thế mà em ấy vẫn mạo hiểm cứu họ, đau lòng quá/
Trường quay “Ngày phán xét chính nghĩa”.
Thấy số phiếu minh oan liên tục tăng trưởng của Tống Sư Yểu, cùng với đủ mọi biểu hiện của Văn Châu Liên trong chương trình, Đàm Uy tức giận tới mức huyết áp tăng vọt, suýt nữa ngất xỉu.
Ông ta liên tục ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng biết được nguyên do khiến tập này biến thành như vậy.
“Mời đám nghệ sĩ showbiz này làm phán quan chính là sai lầm lớn nhất. Ngoài ca hát khiêu vũ ra tụi nó còn biết cái gì đâu? Toàn là bằng cấp kiểu gì vậy?!”
Đàm Uy nổi giận, nhân viên cũng không dám lên tiếng. Ngẫm lại thật kỹ, bình tĩnh xem xét thì Văn Châu Liên cũng hơi oan. Phán quan minh tinh trước kia đều sẽ làm chuyện tương tự, nhưng tại sao khán giả lại không có phản ứng gì ghê gớm? Chẳng phải là vì Tống Sư Yểu hoàn toàn khác với đám người bị phán xét trước kia hay sao?
Những người bị phán xét khác chưng từng có ai thoát khỏi sự trêu đùa của ekip chương trình và phán quan, mỗi người đều lộ ra một mặt xấu xí ở mọi mức độ, cho khán giả cơ hội cảm thấy bản tính của họ vốn là như vậy. Nhưng Tống Sư Yểu thì khác, bất kể thử thách cô như thế nào, cô đều xuất hiện với dáng vẻ nằm ngoài dự kiến của họ nhất.
Trong thế giới thực tế ảo, cô hoàn toàn không có bóng dáng của một kẻ phạm tội nào cả, bất kể là ngoại hình hay nhân cách đều xinh đẹp vô cùng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lại không làm người khác bị tổn thương, khiến người ta kìm lòng không đậu bị thuyết phục vì trí tuệ và sức hút nhân cách của cô. Bị phụ trợ dưới sự xuất sắc của cô, phán quan chẳng khác nào là thằng hề, chẳng những không thể làm người bị phán xét lộ ra mặt xấu xí mà ngược lại chính họ trở nên vô cùng khả ố.
Nếu Văn Châu Liên và Vệ Ngôn cũng như Thang Khải và Minh Thù của tập trước thì còn không sao, nhưng Văn Châu Liên lại có dã tâm rất lớn, cố gắng quá mức. Có lẽ cô ta cho rằng dù mình làm gì cũng có thể đổ thừa cho việc mình là phán quan minh tinh, mình đang đóng kịch. Chính cô ta cũng đang lăn lộn trong showbiz, vậy mà không nghĩ ra đa số khán giả sẽ không lý trí được như thế, nhất là khi đây không phải là phim truyền hình, mà là chương trình thực tế, càng khiến người ta cho rằng vốn dĩ đó là bản tính của cô ta.
Đương nhiên cũng không thể trách cô ta, dù sao cô ta cũng chưa thấy được tấm gương Tưởng Mật, trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng của những phán quan minh tinh từng thành công trước đó.
Nhân viên chợt sửng sốt. Hình như chương trình này… bất chợt từ phán xét người bị phán xét biến thành phán xét phán quan thì phải.
Đàm Uy nổi giận nói: “Chờ Văn Châu Liên với Vệ Ngôn này có thể khiến người bị phán xét để lộ ra mặt xấu nào đó thì trời cũng sập luôn rồi! Cho NPC người thật tạm thời vào trước đã! Chọn cho kỹ vào, phải có bằng cấp cao, có năng lực sinh tồn trong nơi hoang dã, có thể khiến Tống Sư Yểu bị trọng thương!”
Một trong các phó đạo diễn lên tiếng: “Đã chọn xong rồi.”
“Nhanh thế?”
“Sau tập đầu tiên, số người đăng ký làm NPC người thật đã giảm bớt trên diện rộng, lại thêm độ khó là sinh tồn hoang dã của tập hai nên đã tự sàng lọc thêm một nhóm người. Trong tình huống này mà vẫn dám đăng ký thì chắc hẳn đều có điểm hơn người.”
Dựa theo quy tắc, họ sẽ chọn những người trả tiền nhiều nhất trong số những người đăng ký. Đây chính là “sàng lọc” trong lời nói của họ.
“Nhưng trong tình huống này thì phải thả NPC người thật vào bằng cách nào? Không biết nên xuyên vào nhân vật nào nữa?”
“Đáng tin cậy nhất là xuyên vào cơ thể của Chủ tịch Tập đoàn Phồn Tinh đi.”
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Đường Sơn lên tiếng: “Bài học ở tập trước còn chưa đủ hả?”
NPC trong thế giới thực tế ảo cực kỳ giống người thật. NPC người thật tạm thời xuyên vào thân thể của người càng quyền cao chức trọng thì sẽ càng có nguy cơ bị phát hiện sự khác thường. Tập trước họ quá khinh người, ngay cả nhân vật như thủ tướng mà cũng xuyên vào nên mới dẫn tới tập phát sóng đó thất bại thảm hại, thậm chí khiến Tống Sư Yểu nhận thấy sự khác thường của thế giới này.
Tập đoàn Phồn Tinh nắm giữ một nửa tài sản của thế giới, không biết bao nhiêu nhân vật tầm cỡ nhìn chằm chằm vào chủ tịch nơi này, sao họ có thể xuyên vào được.
Xuyên vào ai thì còn phải suy xét thật kỹ.
…
Trong thế giới thực tế ảo.
Tại tổ dự án khu vui chơi đảo sinh tồn.
“Họ thật sự gϊếŧ chết được con gấu.”
“Giai đoạn hai hẳn là có thể khởi động được rồi.”
Họ đang nói chuyện thì Giang Bạch Kỳ bỗng xuất hiện, khiến họ sợ tới mức run lên.
“Chủ tịch?”
Giang Bạch Kỳ đi đến trước một khoang chiếu thực tế ảo rồi nằm vào, nói: “Tôi muốn vào khu vui chơi đảo sinh tồn, trà trộn vào những người thuộc giai đoạn hai đi.”
“???”
Các nhân viên đực mặt ra, nhưng Giang Bạch Kỳ đã nằm vào khoang chiếu nhắm hai mắt lại.
Tống Sư Yểu đã bị thương, anh có thể khẳng định. Khi rơi xuống từ tầng hai, chắc chắn chân cô ấy đã bị thương rồi.
…
Trong khu vui chơi đảo sinh tồn.
Bởi vì cứ điểm biệt thự thủy tinh đã bị hủy diệt nên đoàn người chỉ có thể bắt đầu khởi hành. Dù người khác đau buồn tới mấy thì cũng chỉ có thể tự điều chỉnh tâm trạng của mình, đi theo đoàn người lên đường một lần nữa.
Lúc này, cuối cùng họ phát hiện Tống Sư Yểu bị thương.
“Lúc trèo xuống thì bị trật chân, không nặng lắm đâu.” Tống Sư Yểu nói.
Sắc mặt Evans trầm xuống, quở trách: “Em cảm thấy đến mức nào mới gọi là nặng? Bị gãy chân hả?”
“Anh mắng cô ấy làm gì?” Nghe thấy Evans mắng Tống Sư Yểu, Văn Anh Đình lập tức bất mãn lên tiếng. Evans chính là phế vật, trên đường đi chỉ toàn dựa vào em gái, bây giờ cũng có tư cách mắng cô ấy sao?
“Liên quan gì tới anh?” Evans khinh thường liếc anh ta. Anh ta là ai? Có tư cách gì mà lắm mồm ở đây?
“Anh…”
“Được rồi anh, vậy anh cõng em đi.” Tống Sư Yểu lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã vô duyên vô cớ của hai người.
Evans lập tức lộ vẻ mặt chiến thắng, sắc mặt Văn Anh Đình rất khó coi.
Tống Sư Yểu bò lên lưng Evans. Trông Evans cao gầy, nhưng thực tế cơ bắp săn chắc, thuộc mẫu người mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo điện nước đầy đủ, cho nên cõng Tống Sư Yểu bôn ba cũng không tốn sức.
“Hướng đông nam là bình nguyên núi lửa, phía bắc là hướng chúng ta đã đến, cho nên tôi đề nghị tiến về phía tây. Tập đoàn Phồn Tinh yêu cầu chúng ta phải đi xuyên qua hòn đảo này thì mới có thể kết thúc trò chơi, tôi cho rằng có lẽ sau khi đi hết hòn đảo thì chắc sẽ có cơ hội sống sót.” Văn Anh Đình nói, cố gắng làm cho Tống Sư Yểu thấy mình khác hẳn phế vật Evans.
Người khác đều nhìn Tống Sư Yểu.
Tống Sư Yểu: “Tôi không có đề nghị nào tốt hơn.”
Vậy thì cứ làm theo lời Văn Anh Đình đi.
Họ lại bắt đầu sinh tồn trong hoang dã. Có điều lần này hòa thuận hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều.
“Phan Dược, dạ dày của anh lại bị đau à?” Giọng nói quan tâm của Văn Châu Liên truyền tới.
Tống Sư Yểu ngoảnh đầu lại thì thấy Phan Dược đang ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, còng lưng xuống, hình như dạ dày của anh vẫn chẳng ổn hơn chút nào.
“Trong biệt thự không có thuốc đau dạ dày.” Phan Dược cười khổ đáp. Anh bị mắc bệnh đau dạ dày là do hồi trước chưa nổi tiếng nên bữa đói bữa no.
Tống Sư Yểu lên tiếng: “Phan Dược, thấy cái cây có nụ hoa hình cái dùi kia không?”
Tống Sư Yểu vừa nói chuyện, những người khác đều vểnh tai lên, nhìn về phía cái cây mà Tống Sư Yểu nhắc tới.
“Anh cầm dao đi cứa mấy phát, bên trong sẽ chảy ra chất lỏng màu trắng như sữa, có thể giải quyết vấn đề đau dạ dày của anh.”
Nghe vậy, Phan Dược vội vàng làm theo. Quả nhiên sau khi uống nước của loại cây đó không lâu sau thì cảm thấy dạ dày mình dễ chịu hơn nhiều.
“Đằng trước có rừng cây thánh liễu. Cây thánh liễu ưa nước, sinh trưởng còn tươi tốt thế này thì chắc chắn gần đây có nguồn nước, qua bên đó đi.”
“Đừng nhảy vào sông, đừng thấy nó lúc này tĩnh lặng, mọi người có thể phát hiện dòng nước chảy xiết dưới lòng sông từ những lốc xoáy gần tảng đá lộ ra trên mặt sông, khiến những cái bẫy cát lắng hình thành bên bờ sông. Trước kia tôi từng tận mắt chứng kiến một con voi rơi xuống, cuối cùng chết vì nghẹt thở đấy…”
“Nơi này có dấu vết lợn rừng đi qua…”
“…”
Có chuyên gia sinh tồn hoang dã như Tống Sư Yểu chỉ đạo, lần này họ thoải mái hơn tưởng tượng rất nhiều, được nghe những kỹ xảo sinh tồn trong hoang dã, giọng nói của cô còn rất êm tai, dịu dàng, êm ái động lòng người, khiến người ta cảm thấy dường như có một dòng suối mát lành chảy qua nội tâm bực bội của mình.
Màn đêm buông xuống, họ dựng xong chỗ nghỉ ngơi tạm thời, đống lửa khiến họ có thêm một chút cảm giác an toàn trong nỗi sợ hãi vì tương lai mờ mịt của mình trong màn đêm.
Sau khi tất cả mọi người đi ngủ, Văn Châu Liên và Vệ Ngôn lặng lẽ bò dậy, rời khỏi chỗ nghỉ ngơi.
“Bây giờ nên làm sao đây?” Văn Châu Liên biết khán giả trong thế giới hiện thực đang xem mình nên cố kìm nén cảm giác bực bội mà bình tĩnh hỏi.
Vệ Ngôn: “… Công ty kêu tôi nghe lời chị.”
Vậy tôi kêu cậu đi chết cậu có đi chết không hả? Văn Châu Liên hung tợn nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng hình như chẳng có tác dụng gì cả, cô ta vẫn thuận lợi như trước.”
“Chi bằng chúng ta cứ chú tâm học kỹ xảo sinh tồn đi?” Vệ Ngôn đã bắt đầu cảm nhận được thú vui của sinh tồn trong hoang dã, muốn noi gương tiền bối Thang Khải tập trước làm một con cá ướp muối cho rồi.
Đáp lại anh ta là nét mặt cứng ngắc của Văn Châu Liên.
/Hỏi chấm?? Họ đang nói gì vậy?/
/Vệ Ngôn với Văn Châu Liên âm thầm chung sống kiểu này à? Tôi tưởng Vệ Ngôn mới là bên chủ đạo chứ?/
/‘Cô ta’ trong ‘Cô ta vẫn thuận lợi như trước’ là đang ám chỉ ai vậy???/
/Công ty? Văn Châu Liên với Vệ Ngôn hình như đâu thuộc một công ty đâu nhỉ?/
“Đần mặt”
Khán giả trong thế giới hiện thực biết hai người Văn Châu Liên đang nói gì, nhưng khán giả trong thế giới thực tế ảo thì đần mặt ra, nghe không hiểu, bức thiết muốn họ nói nhiều mấy câu để còn biết rõ chuyện này là thế nào.
Trong bóng đêm, một bàn tay ngoi lên từ dưới mặt đất, bắt được mắt cá chân của Văn Châu Liên.
Văn Châu Liên sợ tới mức cất tiếng thét chói tai. Vệ Ngôn cũng vội vã lùi về sau một bước.
Những người đang ngủ ở cách đó không xa đều bị bừng tỉnh: “Chuyện gì vậy!”
“Á á á á á á!” Văn Châu Liên vẫn còn đang la hét.
Văn Quốc Hoa và Văn Anh Đình vội đứng dậy chạy tới, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Ba, anh hai! Có thứ gì đó kéo chân con!” Văn Châu Liên điên cuồng sợ hãi, bàn tay trên mặt đất giữ chân cô ta rất chặt, cô ta giãy dụa mãi mà không thể kéo ra được.
Cây đuốc chiếu sáng, những người khác cũng đều hoảng sợ, đúng là một bàn tay! Một bàn tay người bẩn thỉu!
Tống Sư Yểu được Evans đỡ đi tới, nhíu mày: “Đào đất chung quanh lên xem thử đi.”
Người khác vừa sợ vừa tò mò, nhặt cành cây bắt đầu đào đất. Còn có người cẩn thận chạm vào bàn tay đó, lập tức hô lên: “Có nhiệt độ! Có nhiệt độ!”
“Người sống à?”
“Mau, mau đào đất ra đi!”