Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 55.1

Cuối cùng thuốc nổ cũng đã chế tạo xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng kích động.

“Cuối cùng cũng có thể gϊếŧ chết con gấu rồi sao!”

Khoảng thời gian con gấu bồi hồi ngoài biệt thự của họ càng ngày càng dài, nhìn họ cách bức tường thủy tinh trong suốt. Họ sợ hãi vô cùng, buổi tối cũng không thể ngủ yên giấc. Lúc trước có người thay phiên nhau gác đêm, nếu có gấu xuất hiện thì dùng bình lựu đạn tự chế do Tống Sư Yểu làm bằng chai rượu vang xua đuổi nó. Mấy ngày đầu rất hữu ích, song họ rõ ràng nhận thấy con gấu đã càng ngày càng sốt ruột rồi, càng ngày càng không sợ lựu đạn tự chế nữa. Dường như nó đã nhận ra mấy thứ đó không thể gây tổn thương thực chất cho nó.

May mà trước khi con gấu chính thức tấn công biệt thự, thuốc nổ của họ đã làm xong!

Mọi người đều mong chờ nhìn Tống Sư Yểu, chờ cô trình bày kế hoạch. Khán giả trong và ngoài thế giới thực tế ảo cũng rất mong đợi, cuối cùng cũng chờ đến ngày này, gϊếŧ gấu thôi! Thích kích quá trời! Gϊếŧ bằng cách nào đây? Đào bẫy ư? Lừa con gấu vào đó rồi nổ chết nó chăng?

“Gϊếŧ bằng cách nào? Có phải là nên sắp đặt một cái bẫy trước, sau đó dụ con gấu vào rồi nổ chết nó không?” Người khác cũng nghĩ như vậy.

“Bẫy ư?” Tống Sư Yểu lắc đầu: “Bây giờ chỉ cần chúng ta ra ngoài thì sẽ bị con gấu ăn thịt ngay. Nó đã đói ruột gan cồn cào rồi, đang ở bên ngoài chờ thời cơ hành động, một khi có con mồi đi ra thì nó sẽ không buông tha. Nhưng cũng đừng lo, chúng ta có một cái bẫy thiên nhiên để sử dụng.”

“Ở đâu?”

“Ở đây.”

Mọi người sửng sốt, cái gì?

Ngón tay Tống Sư Yểu gõ lên mặt bàn: “Chính là chỗ này, căn biệt thự này. Kế hoạch của tôi là cho con gấu tiến vào, sau đó kíp nổ nơi này, để con gấu bị đập chết trong tòa nhà này.”

Đây là một căn biệt thự bốn tầng xa hoa, hoàn toàn có thể đè chết con gấu. Nếu chỉ dùng thuốc nổ thì chưa chắc có thể gϊếŧ chết nó trong một lần, bởi vì nó có thể chạy trốn. Chỉ cần con gấu chưa chết thì dưới sự thôi thúc của bản năng sinh tồn, nó vẫn sẽ truy đuổi con mồi, họ vẫn gặp phải mối đe dọa bị gấu truy sát.

Nhưng nếu lợi dụng căn biệt thự này thì sẽ khác. Con gấu dù không bị nổ chết thì cũng bị đè chết, không bị đè chết thì cũng sẽ bị nhốt lại không thể chạy thoát, cuối cùng chết vì ngộp thở hoặc chết đói, thậm chí họ cũng có thể thừa dịp này chém chết nó.

Tóm lại không có nơi này phù hợp để gϊếŧ con gấu hơn nơi này.

/Ù vãi! Chơi lớn luôn!/

/Tôi phát hiện mỗi lần phỏng đoán của tôi đều có kết cấu nhỏ hơn kế hoạch của Tống Sư Yểu. Lúc trước tôi cho rằng cô ấy sẽ dùng bẫy gϊếŧ gấu, ai ngờ người ta lại làm thuốc nổ, tôi cho rằng làm thuốc nổ xong rồi sẽ nổ chết con gấu, ai dè người ta lại muốn kíp nổ cả căn nhà…/

/Kí©ɧ ŧɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!!!/

/Suy xét chu đáo quá, quá đáng tin, đỉnh vãi./

“Nổ cả biệt thự này luôn á? Thế thì sau này chúng ta phải làm sao đây? Sẽ phải ăn ngủ ngoài trời à?” Có người nhăn mặt hỏi.

“Căn biệt thự này vốn không thể ở lại lâu.” Văn Anh Đình đáp: “Đã hết đồ ăn rồi. Mấy ngày nay mọi người chưa từng được ăn no một bữa, uống cháo cũng uống tới mức phát ngán, lượng dùng điện nước cũng đã tiến vào trạng thái thấp nhất, từ buổi chiều đã không có nước có điện để dùng. Ở lại đây chẳng còn tác dụng nào khác ngoài một mái nhà che nắng che mưa. Tập đoàn Phồn Tinh vốn không có ý định cho chúng ta sống thoải mái mấy ngày.”

“Đúng.” Vợ chồng Lễ Văn Linh cũng gật đầu. Lúc trước Tống Sư Yểu đã nói với họ rồi, cho nên họ rất chú ý tới điện nước nhà mình, phát hiện đồng hồ nước ắc quy điện đều thuộc loại cố định, nói cách khác căn nhà này có thể dùng bao nhiêu nước và điện đã bị hạn chế ngay từ đầu, dùng hết thì sẽ không còn nữa.

Nói tới đây, mặc dù mọi người vẫn không muốn sinh tồn ngoài hoang dã, song chuyện đã tới nước này rồi thì còn làm gì được nữa? Chỉ có thể trông chờ mình sẽ thuận lợi tìm tới cứ điểm kế tiếp mà thôi. May mà họ có Tống Sư Yểu, có đại lão như cô ấy dẫn đường thì tỷ lệ sống sót của họ sẽ lớn hơn nhiều.

Thấy mọi người chưa nói được mấy câu thì cứ dựa theo kế hoạch của Tống Sư Yểu, Văn Châu Liên âm thầm nghiến răng, đưa mắt đối diện với Vệ Ngôn, trong lòng bực bội.

Đồ phế vật vô tích sự! Không nổi tiếng là đáng lắm, tuyến 18 cả đời!

Vệ Ngôn và Văn Châu Liên thuộc cùng một công ty. Văn Châu Liên là tiền bối, cũng nổi tiếng hơn Vệ Ngôn, lại thêm người cùng phe thì càng có thể gợi ra cảm xúc ghen tỵ, cho nên kế hoạch của công ty là Văn Châu Liên làm chủ, Vệ Ngôn giúp đỡ. Văn Châu Liên tự nhận mình đã rất cố gắng, nhưng Vệ Ngôn lại chẳng giúp đỡ được mình chút nào.

Đáng lẽ Vệ Ngôn phải đi dụ dỗ Tống Sư Yểu để Tống Sư Yểu yêu anh ta. Kết quả thì sao? Anh ta chẳng khác Thang Khải ở tập đầu tiên là bao, hoàn toàn chẳng có chút công dụng nào.