Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 52.1

Mọi người lập tức quay đầu nhìn theo hướng người kia chỉ, chỉ thấy giữa những bóng cây lắc lư, một cái bóng đen to lớn như ngọn núi nhỏ đứng ở đó. Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

“Là… là gấu hả?”

“Gấu thật sự tới đây sao?”

“Đừng mà…”

Những người vừa rồi không tin mình đã dẫn dắt gấu tới đây đều lùi về sau theo bản năng, tụm lại một chỗ sưởi ấm cho nhau như hamster. So với những người chỉ chứng kiến sự đáng sợ của loài gấu một lần như nhóm Lễ Văn Linh, suốt chặng đường họ đã nhìn thấy từng bộ phận cơ thể người nên càng hiểu biết sự đáng sợ của con gấu đó, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn hơn, cho nên mới càng không thể tin được rằng mình đã dụ con gấu tới đây.

Nếu vạy thì hãi quá rồi!

Tống Sư Yểu tiến lên trước hai bước, im lặng nhìn bóng đen kia một lát rồi nói: “Đó không phải là gấu.”

Chỉ là cái bóng của lùm cây thôi.

“Hình… hình như thật sự không phải, nó không nhúc nhích.”

Phát hiện đó chỉ là ảo giác chứ không phải là gấu, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhận thấy sau lưng mình lạnh lẽo, mồ hôi lạnh đã làm quần áo ướt sũng.

“Tôi đã bảo rồi mà, chúng tôi không có khả năng dẫn gấu tới đây, làm gì có chuyện đó chứ.”

“Sư Yểu, cô thấy thế nào?” Lễ Văn Linh hỏi. Tống Sư Yểu không lên tiếng, cô ta cứ cảm thấy không yên lòng. Lúc trước căn biệt thự này còn vô cùng xinh đẹp ấm áp, nhưng chỉ cần nghĩ tới gấu thì lập tức không còn cảm giác an toàn nào cả. Thiết kế tường thủy tinh sát mặt đất kia có thể chịu được công kích của một con gấu đực trưởng thành cao hơn hai mét, thể trọng vượt quá 500 kg sao?

“Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi.” Tống Sư Yểu đáp.

Tống Sư Yểu nói như vậy, trái tim họ lập tức hoảng hốt. Ánh mắt nhóm Lễ Văn Linh nhìn về phía Văn Châu Liên có chút bất mãn, họ vừa thoát khỏi nguy hiểm, thế mà không ngờ những người này lại dẫn gấu tới đây!

Thấy vậy, Văn Châu Liên thầm nghĩ không ổn rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong thời gian ngắn như vậy mà Tống Sư Yểu đã thu phục được họ rồi ư? Trong lòng cô ta nảy sinh cảm giác nguy cơ, vậy là lập tức đỏ vành mắt, buồn bã tự trách: “Xin lỗi, đều là lỗi của chúng tôi…”

“Cô đang trách bọn tôi hả?” Người trẻ tuổi kia - Trần Nhược lập tức nói. Cậu ta là tay guitar bass của dàn nhạc rock, nhân khí không được cao cho lắm, lần này đến đây nhờ ké fame của main vocal cũ. Bởi vì main vocal cũ là trẻ mồ côi nên mấy thành viên dàn nhạc cũ đã từng lớn lên với anh ấy chính là người nhà của anh - cho dù những người này đã đuổi anh ra khỏi dàn nhạc sau khi dàn nhạc trở nên nổi đình nổi đám.

Đại khái chính vì vậy nên họ mới muốn ôm đùi của Văn Châu Liên, mong cô ta có thể viết ca khúc cho mình để mình trở về đỉnh cao. Cho dù bây giờ thoạt nhìn như họ đã bị Tập đoàn Phồn Tinh lừa gạt, nhưng họ cũng vẫn cảm thấy Văn Châu Liên là con cưng của trời, tất cả mọi người đều vây quanh cô ta, ở bên cạnh cô ta sẽ càng có khả năng sống sót hơn là ở cạnh những người khác.

Nhìn thử mà xem, họ đi theo cô ta, men theo đường đi gặp biết bao nhiêu thi hài nhưng lại chưa từng gặp phải gấu, không phải sao? Ngược lại là những thi hài đó đều là những kẻ không đi theo Văn Châu Liên mà tự chạy lung tung.

“Chưa nói tới chuyện có phải gấu thật sự bám đuôi chúng tôi hay không, cho dù nó bám đuôi chúng tôi thì chúng tôi cứ phải dẫn dắt nó rời đi, không thể tới chỗ này hả?”

“Cô lợi hại thì ngay từ đầu nói với chúng tôi đi chứ, cô không nói sao chúng tôi biết nên làm thế nào? Hơn nữa cứ điểm này là của chung, ai cũng có thể đến đây nhé!” Các thành viên trong ban nhạc nói.

“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta vẫn nên nghe lời chuyên gia thì tốt hơn.” Ca sĩ Phan Dược - main vocal cũ, bây giờ đã solo lên tiếng. Sắc mặt anh trắng bệch, tay ôm bụng, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.

“A Dược, sao cậu lại làm như thế được hả? Trên đường đi Châu Châu luôn chăm sóc cho cậu, sao cậu lại…”

“Mấy người có ý gì hả? Mấy người đưa chúng tôi vào nguy hiểm mà bây giờ còn cảm thấy mình có lý à?” Thấy họ còn dám thi nhau lên tiếng, Lễ Văn Linh lập tức bất mãn nói. Cô ta thật sự chịu đựng người nhà họ Văn đủ rồi, Văn Anh Đình hại chết con cô ta, bây giờ đám Văn Châu Liên rất có khả năng đã dẫn gấu tới đây, điều này khiến cô ta cảm thấy nghẹt thở. Tại sao trước kia cô ta lại thân thiết với loại người như thế chứ? Cô ta bị phân che mắt rồi chắc?

“Làm sai thì nói xin lỗi là được, có ai bảo đuổi mấy người đi đâu, bây giờ trốn tránh trách nhiệm cái gì? Không cần biết mấy người có biết hay không, mấy người đều đã liên lụy tới người khác.” Evans mỉa mai nói.

Văn Châu Liên bật khóc, mẹ Thường chợt thấy đau lòng vô cùng. Bà mẹ Lê Hân còn chưa lên tiếng, bà ta đã lập tức bảo vệ cô ta: “Mấy người làm gì vậy hả? Ức hϊếp con gái à? Có biết người không biết thì vô tội không hả? Gấu đâu? Sao tôi không nhìn thấy? Một đám người bắt nạt một cô gái, có thấy xấu hổ không?”

Hiện trường đang cãi nhau, comment trong phòng livestream cũng cãi nhau. Có người cho rằng đám Văn Châu Liên cũng đâu có biết, có câu nói người không biết thì vô tội; có người cảm thấy vô tội mà làm hại người khác, chính sự ngu ngốc thiếu hiểu biết đó đã là cái tội rồi, đã ngu ngốc còn ra sức không chịu thừa nhận sai lầm thì càng không thể tha thứ. Còn có người nghĩ gấu có thật sự bám đuôi theo còn chưa chắc đâu, Tống Sư Yểu đã bắt đầu dụ dỗ người khác chỉ trích Văn Châu Liên rồi, họ nghi ngờ cô ỷ vào năng lực bắt nạt người khác…

Mẹ Thường cũng không biết mấy người Thường Trân Trân “đã chết” cũng đang xem chương trình.

Mặc dù đối mặt với cái chết, nhưng sau khi thoát khỏi khu vui chơi đảo sinh tồn, họ cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ khủng khϊếp, sau khi tỉnh dậy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, cảm giác vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vẫn còn chưa để lại dấu ấn sâu sắc trên tinh thần.

Vốn dĩ Thường Trân Trân chỉ để ý Văn Châu Liên một chút thôi. Rõ ràng một giây trước cô ta còn bảo sẽ bảo vệ mình, nhưng ngay sau đó đã buông tay ra, mặc dù rất có khả năng đó là phản xạ có điều kiện mà tất cả mọi người sẽ làm ra, song trong lòng cô ta vẫn hơi vướng mắc.

Nhưng cũng chỉ là một vướng mắc nhỏ mà thôi.

Mãi tới bây giờ cô ta nhìn thấy mẹ Thường bảo vệ Văn Châu Liên đến thế, chẳng hề giận chó đánh mèo Văn Châu Liên. Vừa thấy con trai của Lễ Văn Linh chết là Thường Trân Trân đã lập tức trở mặt rồi, giận cá chém thớt toàn bộ nhà họ Văn, thế mà mẹ của cô ta vẫn yêu thương Văn Châu Liên, hai bên đối lập quá rõ ràng, thế nên trong lòng Thường Trân Trân vô cùng khó chịu.

Cô ta vốn nghĩ rằng mặc dù mẹ mình thích Văn Châu Liên, nhưng càng yêu thương con gái mình hơn. Bây giờ xem ra hình như bà ta càng yêu Văn Châu Liên hơn.

Điều này khiến cô ta hơi căm hận mẹ mình và Văn Châu Liên, cảm thấy dường như mình đã nhìn thấu được điều gì đó.

Trong khu vui chơi đảo sinh tồn, cứ điểm biệt thự thủy tinh.

Trong lúc hai bên cãi cọ thì bầu trời đã hạ một trận mưa to. Văn Anh Đình lập tức nói: “Mưa rồi, mưa sẽ rửa sạch mùi, cho dù gấu tìm chúng ta thì chắc cũng không tìm được đâu. Nếu nó bám theo họ rất gần thì họ không có khả năng không phát hiện, cho nên chắc sẽ không sao đâu.”

Văn Anh Đình vừa lên tiếng, bọn họ cứ như thể tìm được chỗ dựa vững chắc nào đó: “Anh Đình đã nói vậy thì chắc chắn là không thành vấn đề.”

Tống Sư Yểu thản nhiên liếc Văn Anh Đình, dẫn Evans xoay người lên lầu.

Cái liếc mắt bâng quơ ấy dường như không chứa bao nhiêu cảm xúc, song Văn Anh Đình lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. Nhưng anh ta nghĩ lại phán đoán của mình, thấy nghĩ kiểu gì cũng không sai, mưa to thế này chắc chắn sẽ dọn sạch hết mùi rồi.

Nhóm Lễ Văn Linh thì liếc xéo khinh thường, không tin vào phán đoán của Văn Anh Đình. Phán đoán của anh ta chẳng có lần nào chính xác hết, tối hôm trước kêu họ chờ Văn Châu Liên nửa tiếng, kết quả chưa được hai phút bầy sói đã tới, đến khi chạy lại kêu họ rút lui từ từ, kết quả khiến họ bỏ lỡ thời cơ chạy trốn, hại chết Lễ Tuyền. Anh ta lấy đâu ra mặt mũi là còn ở đây phát ngôn? Đúng là loại thùng rỗng kêu to.

“Chuyện đã tới nước này rồi, mấy người tin hay không thì tùy. Nhưng nếu tới lúc đó làm liên lụy tới chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Lễ Văn Linh hung ác nói, sau đó đi theo chồng lên lầu, đuổi theo Tống Sư Yểu.

Lễ Tuyền đang ở bên ngoài xem livestream gật đầu thật mạnh. Đúng đấy, ba mẹ đi theo chị Yểu bảo đảm không sai! Cách mấy đứa ngu đó xa một chút! Đi dã ngoại sao có thể ôm tâm lý ăn may được chứ, cho dù là chuyên gia sinh tồn dã ngoại cũng phải cẩn thận từng ly từng tý!

Listan cũng không hề do dự dẫn Addison lên lầu chạy theo họ, Lý Đạt Đạt không muốn ở lại đây nên cũng đứng dậy. Văn Châu Liên kinh ngạc gọi cô ta, Lý Đạt Đạt hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn lên lầu.

Lê Hân há miệng, cuối cùng không nói gì, vẫn ở lại bên cạnh người nhà chân chính trong cảm nhận của mình.

Từ chuyện này xem ra đa số mọi người vẫn đứng về phía Văn Châu Liên, điều này khiến Văn Châu Liên thở phào nhẹ nhõm. Còn chuyện con gấu, cô ta ấp ủ tâm lý may mắn, cảm thấy chắc họ sẽ không xúi quẩy tới mức đó đâu, chưa chắc con gấu sẽ mò tới đây.

Bên kia, nhóm Lễ Văn Linh đi theo Tống Sư Yểu và Evans vào phòng.

“Sư Yểu, nếu gấu thật sự mò tới đây thì chúng ta nên làm như thế nào đây?” Lễ Văn Linh nói. Con trai cô ta còn đang ốm, dẫn theo cậu chạy trốn hiển nhiên không phải cách hay. Nhưng căn nhà chưa chắc đã phòng ngự con gấu kia được, họ cần làm điều gì đó.

Tống Sư Yểu đáp: “Nếu chỉ có tôi với anh trai thì tôi sẽ lập tức dẫn anh ấy thoát khỏi nơi này.”