Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 39

Lúc đầu Tưởng Mật cũng nghi ngờ không biết người đàn ông này có nhắm vào mình hay không, nhưng cuối cùng cô ta phát hiện ra người mà ông ta đang nhắm đến đúng là Tống Sư Yểu.

Khi Tống Sư Yểu ra ngoài xin ăn, người đàn ông kia còn cố tình đi tới hỏi, sự cố ý không nên rõ ràng như vậy. Tống Sư Yểu không biết gì về chuyện này, vẫn thật thà chỉ đường còn dẫn đường cho ông ta, không hề sợ chết chút nào.

Nhưng Tưởng Mật không nói cho ai biết về sự tồn tại của người đàn ông này. Cô ta tò mò không biết người đàn ông này nhắm đến Tống Sư Yểu có mục đích gì, nếu trước khi phát sóng trực tiếp Tống Sư Yểu đã bị kẻ biếи ŧɦái bắt đi, vậy kịch bản về sau không biết sẽ phát triển như thế nào đây?

Nhưng Tưởng Mật không ngờ kế hoạch của ông ta lại kỹ lưỡng như vậy, ông ta chỉ quan sát Tống Sư Yểu chứ không hề ra tay.

Ngày tháng không ngừng trôi qua, gia đình bốn người cô tiểu thư giả kia cùng vị hôn phu đó thỉnh thoảng cũng tới làʍ t̠ìиɦ nguyện.

Liên tục có người đến cô nhi viện nhận những trẻ em ở đó làm con nuôi. Bởi vì Tống Sư Yểu còn nhỏ, trông lại vừa ngoan vừa đáng thương, cũng có người muốn nhận cô. Những lúc đó Tưởng Mật sẽ xuất hiện, ở bên cạnh nói xấu những người đó với Tống Sư Yểu, để cô từ chối việc bị họ nhận làm con nuôi.

“Yểu Yểu, đôi vợ chồng này hơi kỳ lạ, tớ cảm thấy hai người bọn họ là người xấu, cậu từ chối đi.”

“Yểu Yểu, cậu được nhận nuôi tớ biết làm thế nào đây? Cậu muốn bỏ tớ ở lại đây sao? Chúng ta không phải bạn tốt sao?”

“Yểu Yểu, đôi vợ chồng này đã có con rồi, nếu cậu bị nhận nuôi, nhất định sẽ rất xấu hổ, bị bắt nạt cũng không thể đáp trả, dỳ cậu có đáp trả nhưng người ta là một nhà ba người với nhau, cậu và người ta hoàn toàn không ăn khớp…”

“Yểu Yểu, tớ khuyên cậu đừng…”

“...”

Những người lớn đó thấy đứa trẻ phản đối quyết liệt việc mình được nhận nuôi thì cũng không miễn cưỡng nữa, dù sao bọn họ muốn nhận con nuôi cũng là để được hưởng hạnh phúc gia đình chứ cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức.

Thỉnh thoảng có đôi lúc Tống Sư Yểu không nghe lời, Tưởng Mật sẽ xuất hiện đứng bên cạnh cô, khiến cô trở nên gầy yếu, xấu xí, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía của cô ta, muốn nhận nuôi cô ta chứ không phải Tống Sư Yểu.

Tưởng Mật đắc ý nhìn Tống Sư Yểu, ở tập đầu tiên cô xinh đẹp kiều diễm như vậy, nhưng đến tập hai, dưới ánh hào quang của cô ta, Tống Sư Yểu trở nên hoàn toàn xám xịt, đen đúa. Lúc này cô ta mới xứng đôi với Giang Bạch Kỳ!

Nói cho cùng, ở tập đầu tiên Tống Sư Yểu tỏa sáng như vậy cũng chỉ vì xung quanh cô có quá ít những người phụ nữ xuất sắc. Loại vô dụng như Minh Thù cũng chỉ vì may mắn gặp được một ông chủ giàu có, bỏ tiền ra nâng đỡ cho cô ta thôi, chứ bản thân cô ta cũng chẳng tài cán tốt đẹp gì. Nhưng tập này Tống Sư Yểu không may mắn như tập đầu tiên nữa, cô ta sẽ khiến Tống Sư Yểu trông chỉ như một hạt bụi, cũng sẽ khiến khán giả phải ngắm nhìn vẻ đẹp tỏa sáng của cô ta.

Tống Sư Yểu vô cùng thất vọng, một mình ngồi xổm ở góc tường lau nước mắt, Tưởng Mật đem kẹo đến bên cạnh ôm, lấy cô: “Cậu thấy tớ nói có đúng không? Những người lớn đó thực sự không hề muốn nhận cậu làm con nuôi. Bọn họ dễ dàng lấy cậu ra để so sánh với những đứa trẻ khác rồi cảm thấy những đứa trẻ khác tốt hơn. Kiểu ba mẹ nuôi như thế về sau nhất định sẽ bới móc cậu, cảm thấy cậu không tốt bằng con nhà người ta, tớ nói có đúng không? Cậu nghĩ kỹ xem?”

Tưởng Mật nói rất có lý, Tống Sư Yểu cũng tin cô ta, sau đó cô cũng rất nghe lời của Tưởng Mật, từ chối mấy cặp vợ chồng muốn nhận cô làm con nuôi.

Cho đến ngày hôm nay, khi một đôi vợ chồng xuất hiện.

Đôi vợ chồng này nhìn rất có khí chất, người nam lịch sự, người nữ dịu dàng, vô cùng đẹp đôi. Nghe nói người đàn ông là một giáo sư đại học, có tu dưỡng, người phụ nữ là một giáo viên yoga, thân hình rất đẹp. Hoàn cảnh gia đình rất tốt, chỉ là mãi vẫn chưa có con, công việc của bọn họ khá bận rộn nên muốn nhận nuôi một đứa trẻ hiểu chuyện, trưởng thành một chút.

Vậy nên những đứa trẻ lớn hơn trong trại mồ côi có thể đứng ra cho bọn họ lựa chọn, trong đó bao gồm cả những đứa trẻ trên tám tuổi rất khó được nhận nuôi.

Tưởng Mật phấn khích kéo Tống Sư Yểu đi, cô ta lấy chiếc váy đẹp của mình mặc vào cho Tống Sư Yểu, rồi còn tết cho cô hai bím tóc.

“Yểu Yểu, tớ thấy cặp cô chú này khá được đấy! Khác với những cô chú trước đây! Cậu phải biểu hiện thật tốt, cố gắng giành cơ hội để được nhận nuôi!” Tưởng Mật kéo Tống Sư Yểu dặn dò.

Tống Sư Yểu chụm ngón tay lại với nhau, không tự tin lắm: “Thật, thật sao? Nhưng... bọn họ cũng sẽ thích Mật Mật hơn thôi.”

“Cậu yên tâm đi, tớ không ra ngoài đâu.” Tưởng Mật nói: “Mặc dù tớ cũng rất thích cặp vợ chồng này, cũng rất muốn được bọn họ nhận làm con nuôi nhưng hiếm khi mới gặp được một người tốt. Tớ muốn nhường cho bạn tốt của mình!”

Đương nhiên Tưởng Mật sẽ không ra ngoài để bị chọn, cô ta cũng không ngốc, biết mình xinh đẹp, lanh lợi như vậy, rất có khả năng được chọn.

Tống Sư Yểu ngẩn người: “Mật Mật… cậu rất thích bọn họ nhưng lại nhường cho tớ sao?”

“Đương nhiên, tớ tốt không?” Tưởng Mật ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Vậy nên cậu phải thể hiện thật tốt, đừng làm phụ lòng tớ đấy nhé? Đợi một lát khi bọn họ nhìn đến cậu thì cậu phải cười biết không?”

Đúng lúc đó giọng nói của một dì truyền đến: “Các con, mau ra đây nào!”

“Mau đi đi.” Tưởng Mật phấn khích đẩy Tống Sư Yểu ra.

Tưởng Mật miệng ngọt, được các dì trong viện yêu quý nên rất bao dung với cô ta. Cô ta không muốn ra để bị lựa chọn thì bọn họ cũng không ép, dù sao bọn họ cũng không muốn đứa bé đáng yêu này phải đi.

Tống Sư Yểu cùng những đứa trẻ lớn hơn khác đi ra, nhìn thấy đôi vợ chồng này.

Cô đánh giá bọn họ, từ thái độ của Tưởng Mật có thể thấy rằng có lẽ trong kịch bản của ekip chương trình, cô sẽ được bọn họ nhận làm con nuôi. Cũng có nghĩa là gia đình này chính là tầng địa ngục thứ hai của cô. Bọn họ nhìn có vẻ trí thức nhưng lại là loại mặt người dạ thú, ngôi nhà đó là tầng địa ngục thứ hai, cuộc sống của cô sẽ còn khổ hơn so với ở cô nhi viện.

Hai vợ chồng bọn họ lướt mắt nhìn qua từng đứa trẻ một, khi nhìn tới Tống Sư Yểu, ánh mắt của người đàn ông kia chợt khựng lại.

Để đảm bảo rằng người đàn ông này thích Tống Sư Yểu, có lẽ người lập trình đã cấy ghép thứ gì đó vào chương trình NPC, ví dụ như khi nhìn thấy Tống Sư Yểu, NPC này sẽ có một cảm giác khác, như vậy mới thu hút anh ta lựa chọn Tống Sư Yểu.

“Hai người thấy thế nào?” Viện trưởng mỉm cười hỏi.

Người đàn ông lại nhìn chăm chú Tống Sư Yểu một hồi, nhận ra sắc mặt vợ mình không được tốt lắm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng tôi suy nghĩ một lát đã.”

Những đứa trẻ này bước đi để cặp vợ chồng này nhìn một vòng từng đứa một, sau đấy chúng lại đi vào trong, thấp thỏm không biết mình có phải là người may mắn không.

“Sao rồi, sao rồi?” Tưởng Mật vội vàng lao đến hỏi Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu nói: “Bọn họ vẫn còn đang suy nghĩ.”

Tưởng Mật ngẩn người, cảm thấy hơi sốt ruột: “Suy nghĩ? Suy nghĩ chuyện gì chứ? Yểu Yểu cậu tốt như vậy, đáng ra vừa nhìn phải chọn trúng cậu ngay mới phải.”

“Làm gì có… tớ vừa bẩn vừa xấu, thôi đi, tớ cũng không muốn rời xa cậu.” Tống Sư Yểu cúi đầu.

Tưởng Mật lập tức hiểu ra, hai vợ chồng kia không nhìn trúng Tống Sư Yểu chắc là do Tống Sư Yểu dậy thì kém quá, da mặt vàng vọt, cả người gầy guộc như con khỉ khô, cho dù là ấu da^ʍ sợ rằng nhìn thấy cũng không có hứng thú. Cô ta đã tính toán hơi nhầm mất rồi.

Nhưng bọn họ vẫn chưa quyết định, nghĩa là vẫn chưa biết sẽ chọn người nào. Nếu như ekip chương trình đã sắp xếp đây là tầng địa ngục thứ hai, vậy thì người đàn ông kia nhất định sẽ hơi động lòng trước Tống Sư Yểu, cho nên nếu lúc này Tống Sư Yểu tự tiến cử mình, nhất định sẽ được chọn.

Nghĩ đến điều này, Tưởng Mật giục Tống Sư Yểu tự tiến cử mình, thấy Tống Sư Yểu không đi, cô ta hơi tức giận.

Thấy Tưởng Mật thực sự đã tức giận, Tống Sư Yểu vừa hoảng hốt vừa không hiểu: “Mật Mật, không phải cậu nói không muốn rời xa tớ sao? Nếu như tớ được nhận nuôi thì cậu biết làm thế nào?”

Tưởng Mật: “Trước đây tớ sợ cậu bị nhận nuôi sẽ bị ức hϊếp mà tớ lại không ở bên cạnh cậu. Còn cô chú này bây giờ nhìn rất tốt, duyên phận của cậu đến rồi. Cậu xem cậu sống ở cô nhi viện không tốt, còn tớ dù sao cũng được ăn no. Sau khi được nhận nuôi rồi cậu thường xuyên về đây thăm tớ không phải là được rồi sao? Mang thêm một chút đồ ăn ngon nữa.”

Tống Sư Yểu: “Nhưng...”

Mấy năm nay sống cùng nhau, Tưởng Mật đóng vai trò chủ đạo, Tống Sư Yểu rất dựa dẫm và nghe lời cô ta.

“Đừng nhưng nhị gì nữa. Nếu không phải vì cậu thì tớ đã tự đi rồi. Được bọn họ nhận nuôi tốt bao nhiêu, về sau nhất định được đọc rất nhiều sách vở, cũng trở nên xinh đẹp như dì kia. Bọn họ nhìn có vẻ rất dịu dàng, dễ gần, Tưởng Mật đẩy cô một cái: “Mau chủ động nói với bọn họ là cậu muốn được bọn họ nhận nuôi đi.”

Tống Sư Yểu đi vài bước lại quay người lại, nhìn Tưởng Mật do dự, không chắc chắn: “Cậu thật sự cho rằng bọn họ tốt như vậy sao?”

Tưởng Mật khẳng định: “Đương nhiên, tớ vì cậu nên mới nhường bọn họ cho cậu đấy. Cậu mau đi đi, tớ đợi tin vui của cậu.”

“Được… được thôi.”

...

“Vậy tôi để không gian cho hai người bàn bạc, hai người cứ bàn bạc kỹ càng với nhau.” Trong phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng nói vậy với vợ chồng bọn họ rồi đi ra ngoài.

Mỗi một đứa trẻ được nhận nuôi là ông ta sẽ có được một khoản tiền không nhỏ. Dù sao cũng có một số lượng trẻ mồ côi lớn không ngừng được cung cấp cho ông ta, ông ta cũng không ngại việc bán những đứa trẻ này đi như một món hàng. Cho nên ông ta hoàn toàn không thèm khảo sát xem những người nhận nuôi là người thế nào, chỉ cần biết là người có tiền là được.

Sau khi viện trưởng rời đi, bầu không khí giữa đôi vợ chồng rất đẹp đôi này lập tức trở nên kỳ lạ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt người vợ dần biến mất.

“Sao? Tôi thấy anh nhìn trúng một đứa cơ mà?” Cô vợ nói kháy, trong đầu cô ta xuất hiện hình ảnh khuôn mặt của Tống Sư Yểu, lòng đố kỵ cháy lên bừng bừng, con tiểu quỷ mặt vàng ệch gầy gò ốm yếu đó, cô ta lại thua một đứa bé chậm phát triển như vậy sao!

Người đàn ông có vẻ bất lực: “Anh đã nói rồi, không cần làm như vậy đâu.”

“Không cần làm như vậy? Rồi anh ra tay với… Nếu một ngày chuyện này bại lộ thì phải làm sao? Anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!” Người vợ đột nhiên trở nên kích động: “Hôm nay anh chọn một đứa ở đây đi, thích đứa nào thì dẫn đứa đó đi! Từ nay về sau anh không được ra ngoài rình rập đứa khác nữa, anh nghe thấy chưa?”

“Anh biết rồi, em đừng giận nữa, em giận rồi sẽ không đẹp nữa đâu.” Người đàn ông ôm chầm lấy vợ, người vợ tự nhiên tủi thân rơi nước mắt. Sao cô ta lại thích loại người biếи ŧɦái như vậy chứ, ngoại trừ chuyện này ra, anh ta đối xử với cô ta rất tốt, nếu không cô ta đã bỏ đi rồi.

“Cốc cốc cốc.” Cánh cửa bị gõ nhẹ.

Hai người cùng chột dạ, giật mình hoảng hốt, nhìn thấy là một đứa trẻ thì mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đứa bé này không nghe ra được chuyện gì đâu.

“Bạn nhỏ, cháu có việc gì vậy?” Người đàn ông cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng nhìn Tống Sư Yểu. Đứa bé này như có ma lực, chọc vào trong lòng anh ta khiến anh ta động lòng.

Tống Sư Yểu rụt rè nhìn hai người: “Chú, dì, cháu… cháu có chuyện muốn nói với hai người ạ.”

...

Tưởng Mật đứng nghển cổ ở sân mong đợi, trong lòng thầm nghĩ sau khi Tống Sư Yểu bị đưa đi, cô ta sẽ lập tức gọi điện cho mấy người đồng nghiệp đang hưởng thụ cuộc sống giàu sang, nhờ bọn họ sắp xếp một chút.

Cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Tống Sư Yểu quay về, phía sau Tống Sư Yểu còn có đôi vợ chồng kia và viện trưởng, Tống Sư Yểu vừa nhìn thấy cô ta, lập tức cười tươi, vẫy tay.

Tưởng Mật nhìn qua đã thấy mọi chuyện xong xuôi, nhất định Tống Sư Yểu đã tự tiến cử bản thân mình cho bọn họ nên mới vui được như vậy. Cô ta cũng vui mừng, vẫy tay cười rạng rỡ.

Ở cô nhi viện Tưởng Mật dựa vào bản lĩnh của mình để được chiều chuộng, cô ta ăn mặc đẹp hơn tất cả những đứa trẻ khác trong cô nhi viện. Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ được dì mang từ nhà đến, đầu tóc cũng được chải và tết gọn gàng, da trắng, khuôn mặt phúng phính tròn trịa. Cô ta cũng chú ý đến chuyện vệ sinh, đánh răng cẩn thận nên nụ cười này của cô ta dưới ánh nắng không khác gì của một thiên sứ.

Người đàn ông vốn dĩ không chú ý đến, ánh mắt chỉ tập trung lên người Tống Sư Yểu, lúc anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nụ cười như vậy, lập tức giống như bị trúng đạn, đôi mắt bên dưới cặp kính trở nên đờ đẫn.

Anh ta dừng lại, quay đầu nói gì đó với viện trưởng, nụ cười trên mặt người phụ nữ đông cứng, ánh mắt nhìn Tưởng Mật đầy thù địch và cảnh giác.

Đúng là có một số thứ được viết trong chương trình NPC, nhưng sau khi vận hành, chúng có thể hoàn toàn giống như một người thật, mà thứ con người giỏi nhất chính là thay đổi. Vậy nên không có thứ gì là không thể lay chuyển được cả.

Tống Sư Yểu chạy tới trước mặt Tưởng Mật.

Tưởng Mật kéo lấy cô: “Thành công rồi sao?”

“Ừ, ừ, tớ thấy không có vấn đề gì cả đâu. Mật Mật, cậu tốt thật đấy, tớ không nỡ rời xa cậu.” Tống Sư Yểu nghẹn ngào nói.

“Không sao đâu, cho dù là được nhận nuôi rồi nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp nhau!” Tưởng Mật rất vui vẻ, cô ta ở trong cô nhi viện này đã chán ngấy rồi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.

“Ừ, ừ, Mật Mật cậu nhất định phải thường xuyên về thăm mình đấy nhé.”

“Sẽ như vậy thôi… cái gì?” Tưởng Mật chợt phản ứng lại được, cả người sững sờ.

Tống Sư Yểu chỉ biết buồn bã khóc lóc, lúc này viện trưởng đã dẫn cặp vợ chồng đang tươi cười kia đi tới.

Ông ta đi tới trước mặt Tưởng Mật, lấy tay đẩy cô ta về phía cặp vợ chồng: “Nào con, con đúng là con cưng của số phận mà, từ nay về sau bọn họ sẽ là ba mẹ của con.”

Tưởng Mật cứng sượng người lại.