Thứ Ta Yêu Là Bỉ Ngạn

Chương 33: Cả 2 cùng xé 1 miếng bánh

2 tháng sau.....An Lương quốc lúc này không thể không biết tình hình của đất nước mình. Hoàng đế An Lương cũng không phải để trưng cho đẹp mắt. Nhưng lúc này An Lương quốc đã mất đến hơn 1 nửa số thành trì vào tay Bắc Lương quốc.

Đại quân Bắc Lương quốc hiện tại giống như được tiêm máu gà vậy, dường như đánh không biết mệt, không ngừng nghỉ mà ngoạm từng mảnh đất của An Lương quốc.

"Báo......" Một binh sĩ bên ngoài chạy vào báo tin.

"Chuyện gì ?" Trương đại tướng quân lúc này đang nhìn bản đồ trong doanh trại hơi chau mày.

"Bảm báo tướng quân. Hơn một vạn quân An Lương đang tiến về phía doanh trại ta....?" Tên lính báo cáo một tràng.

Lần này Trương đại tướng quân đích thân ra trận đánh đòn này thật nặng tay. Dù sao ông cũng biết đằng sau luôn có Nhan Y Miên âm thầm hỗ trợ.

Nói đến sự âm thầm hỗ trợ của Nhan Y Miên ông ta thật sự không biết nên nói như nào. Lúc thì đem người đi đốt kho lương của địch, lúc thì bắt giữ tướng quân nhà người ta rồi cưỡng chế bắt đầu hàng, lúc thì như la sát tiến thẳng vào trận mà càn quét quân địch,... Phải biết với năng lực của những người bên nàng ta là lấy 1 địch trăm chứ vốn dĩ không phải người thường.

Lần này tuy Nhan Y Miên không động tay gì nhiều nhưng Trương đại tướng quân vẫn toàn thắng trở về, còn thu nạp được không ít binh sĩ.

Đội quân Bắc Lương đi đến đâu càn quét tới đó nhưng lại chưa từng bóc lột hay tàn phá của người dân, khác hẳn với An Lương trước đây chỉ biết vơ vét của dân lành. Thậm chí sau khi đóng chiếm thành nào thì Nhan Y Miên đều cho binh lính sửa sang lại nhà cửa cho người dân bị ảnh hưởng bởi trận đánh này. Vì thế hai bên giống như âm thầm thỏa thuận: 1 bên chỉ muốn đạt binh quyền, 1 bên chỉ cầu ăn no mặc ấm.

Cao Lương quốc...

Trước tình hình này, Cao Lương cũng đã có chút giao động. Đông Phương Trì hiển nhiên không thể để vụt mất miếng bánh An Lương trước mắt.

Với tình hình hiện tại, An Lương rõ ràng đã bị Bắc Lương chiếm thế thượng phong. Điều này thật sự khiến hắn bất ngờ, nhưng khi hắn cho người điều tra xem ai là người đã giúp đỡ Bắc Lương lần này lại không tra ra được người nào.

Đông Phương Trì lộp độp trong lòng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hắn phải nhìn đại cục trước mắt. Nếu hắn không ra tay chỉ sợ nước tiếp theo bị đánh chính là Cao Lương của hắn.

Thế là vài ngày sau đó Nhan Y Miền liền nhận được tin tức Cao Lương xuất quân đánh An Lương quốc từ phía Tây. Còn nghe nói là binh lực cũng rất hùng hậu không thua kém Bắc Lương là bao. Ai cũng nhìn ra Cao Lương quyết tâm chia miếng bánh ngon này.

Nhan Y Miên cũng không thấy bất ngờ gì, nếu Đông Phương Trì không xuất binh mới là bất bình thường.

Thế là An Lương quốc bị hai bên xé toạc, chỉ trong vòng một tháng đã bị người ta đánh đến hoàng thành. Tuy nhiên số tường thành Cao Lương quốc chiếm được không tính là bao vì tốc độ của Bắc Lương thật sự là nhanh đến kinh người.

Lúc này hoàng đế An Lương cùng tam hoàng tử Mã Triệu và các đại thần trong triều đều hoàn toàn không thể tin nổi An Lương của họ lại có ngày rơi vào tình cảnh như này bị hai bên cắn xé.

Hoàng đế An Lương tức đến thổ huyết, tròng mắt đỏ rực như lửa tràn đầy căm hận. Ông ta đắc tội với ai mà lại ra nông nỗi này. Đến giờ ông vẫn không tìm ra được kẻ đứng sau hỗ trợ Bắc Lương. Đúng lúc này trong đầu ông ta xẹt qua hai từ "Thất Sát". Một băng phái mà trước đây ông ta từng có ý định kéo về tay mình nhưng cuối cùng lại như mất tích.

Ánh mắt của Hoàng đế An Lương khiến quần thần đều khϊếp sợ. Sát ý trong lòng ông ta nổi lên. Dồn ông ta đến bước đường cùng thì ông cũng sẽ kéo theo kẻ đó xuống địa ngục làm đệm lưng cho ông ta.

Ông ta quét mắt nhìn lại đại điện nguy nga trước mắt mình, miệng nở một nụ cười đáng sợ như ác quỷ. Ông ta sẽ xây một cái mồ chôn thật lớn để chôn hết tất cả.

"Báo..." Một tên lính từ bên ngoài chạy vào, không có một chú hình tượng. Hắn ta vì chạy quá nhanh mà ngã sấp mặt giữa đại điện.

"Nói" Hoàng đế An Lương gằn giọng nhưng vẫn giữ cho mình hình tượng uy nghiêm.

"Bẩm hoàng thượng. Bắc Lương...Đại quân Bắc Lương...đã đến trước cổng thành rồi." Tên lính vừa nói vừa thở, toàn thân gần như run rẩy.