Sau khi hai người tiến vào thư phòng, Tào Hành Công nhìn nhìn, đi tới ngồi xuống phía sau bàn học, nhìn chằm chằm cháu ngoại trai đứng ở đối diện, hỏi: "Thế nào, thư phòng này dùng để học tập cũng được đi?"
Hứa Phí cười, "Thư phòng rộng rãi lịch sự tao nhã như thế này mà nói không tốt thì không thể nào nói nổi rồi. Cậu, ta thật sự không nghĩ tới, ngài đã mua được khu nhà cấp cao lớn như vậy, tại trong kinh thành tấc đất tấc vàng này, không có tài lực tương đối sợ là nghĩ cũng không dám nghĩ. Ta nghe hạ nhân nói, ngài không chỉ có một cái đại trạch viện này, còn có không ít sản nghiệp. Cậu, xem ra mấy năm nay ngài làm buôn bán rất lớn a, vì sao ta chưa bao giờ nghe trong nhà nhắc tới?"
Tào Hành Công hơi lắc đầu, "Con mắt nhìn thấy, lỗ tai nghe được cũng không hẳn là thật, có vài thứ biểu hiện ra có lẽ là của ta, kỳ thực vị tất là của ta, chỉ là treo danh nghĩa của ta, do ta kinh doanh thay mà thôi. Có một số việc nói không rõ ràng, cũng không tiện nói quá rõ ràng, không cần phải nói cho nhà của ngươi biết."
Hứa Phí hắc hắc, "Cậu nói giỡn rồi, nếu đã là danh nghĩa của ngài, tự nhiên chính là của ngài, thế nào có khả năng không phải của ngài, ai còn có thể cưởng ép đoạt đi hay sao?"
Tào Hành Công nhàn nhạt mỉm cười, "Về sau, khi ngươi có thể minh bạch tự nhiên sẽ minh bạch. Được rồi, hiện tại không nói việc này, còn là nói nói chuyện của ngươi đi." Sau đó đưa tay đến trong tay áo, móc ra một tờ giấy được gấp kỹ lưỡng, đưa cho gã." Cất kỹ thứ này, sau khi xem xong và thuộc hết thì nhớ phải đốt đi đấy."
Thứ gì mà dặn dò cẩn thận như thế? Hứa Phí hoài nghi không hiểu, mở tờ giấy ra nhìn xem, phát hiện trên giấy viết mấy dòng chữ, "Quốc sĩ tại dưới thánh ân, vận nương thiên mệnh hay là đồ cường tự tỉnh..." Sau khi lẩm bẩm đọc mấy câu, tiếp tục nhìn kỹ những đoạn khác, phát hiện là các loại mở đề về sách luận, kinh sử và thi phú, có mở đề không có lời văn, không khỏi ngẩng đầu hỏi: "Cậu, thứ này giống như là đề mục thường ra cho chúng ta đi thi, cho ta xem cái này làm gì?"
Tào Hành Công nhàn nhạt đáp một câu, "Không phải đề thi bình thường, mà là đề mục lần thi Hội này của các ngươi!"
Ôn ta nói rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng Hứa Phí lại giống như bị sấm sét bổ trúng, cũng có thể nói là giật nảy cả mình, ngẩn ngơ nói: "Cậu, chớ có giỡn chơi, cách thời gian thi cử còn đến cả tháng, còn chưa tới thời điểm ra đề bài, sao ngài trước hết định sẵn được đề thi rồi? Trò đùa này xác thực quá lớn rồi."
Tào Hành Công bình tĩnh nói: "Ta không giỡn chơi, cũng không phải ta định ra đề thi. Hứa Phí, ngươi là người sẽ ra làm quan, phải nhớ kỹ, người có năng lực kiểm soát nhân tuyển làm giám khảo ra đề thi là có thể quyết định được đề thi sau đó là gì."
Đạo lý không khó lý giải, Hứa Phí kinh nghi bất định hỏi: "Vậy... Ngài là làm thế nào có được?"
Hiển nhiên vẫn là không tin, việc tiết lộ đề bài thi Hội, thế nhưng là kinh thiên đại sự.
Tào Hành Công than thở: "Ta vừa mới nói rồi, thứ mà ngươi nghe được và nhìn thấy chưa hẳn là của ta, mà người chân chính có được mấy thứ này vừa đúng chính là người có thể kiểm soát nhân tuyển làm giám khảo ra đề mục. Ngươi biết tối hôm qua vì sao ta trở về rất khuya không? Ta đã quỳ nửa canh giờ tại bên ngoài thư phòng người ta mới giúp ngươi cầu được trang giấy này, hiểu chưa?"
Hứa Phí mũi chua xót, cảm động, nhưng vẫn kinh nghi, "Cậu nói là người nào?"
Tào Hành Công: "Điều này không phải ngươi nên hỏi. Nhà chúng ta chưa từng xuất hiện qua người đ học chính thức. Khi nhà của ngươi gởi thư nói ngươi thi đậu cử nhân, ta đều không thể tin được. Ngươi đã tự mình chạy được đến một bước này, vậy thì cậu cũng không thể không đếm xỉa đến rồi, thế nào cũng phải cầu người ta rộng lòng giúp đỡ cho ngươi một lần cơ hội. Hai biểu ca của ngươi là bỏ đi rồi, tương lai của Tào gia nói không chừng còn phải dựa vào ngươi tới nâng đỡ một tay, chỉ mong trong tương lai ngươi chớ quên một phen khổ tâm của cậu bây giờ."
Hứa Phí tâm tình kích động nói: "Cậu yên tâm, nếu đã là biết trước đề, có một tháng thời gian để chuẩn bị, ta nhất định nỗ lực thi đạt đầu danh trở về."
Lời này thiếu một chút làm cho Tào Hành Công nghẹn chết, ông ta trừng mắt lên, có thể nói ngay tại chỗ tức giận, "Nói lời gì ngu ngốc vậy chứ? Lời nói vừa rồi ở bên ngoài là nói cho ngoại nhân nghe, ngươi cho là thật hay sao? Vì để biết trong thi Hội ngươi có cơ hội lớn cỡ nào, vì xem có thể giúp đỡ ngươi hay không, ngươi cho rằng ra không có tìm ngươi xem, đánh giá bài thi Hương của ngươi sao? Chỉ miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn trung hạ mà thôi, nói đυ.ng được vận khí cũng không quá.
Nếu không phải lần này ngươi nháo ra cái danh tiếng "Hoành khâu Hứa Phí", có đại quan biên giới gửi thư xác nhận cho ngươi, ta còn không dám cầu người giúp việc này a, người ta cũng chưa chắc đã đáp ứng. Chỉ với tiêu chuẩn đó của ngươi, ngươi thi lấy đầu danh trở về, mọi người có còn sống nổi hay không chứ? Ngươi thi được đầu danh, sẽ khiến cho bao nhiêu người quan tâm, không nói tới việc người quen phía bên lão gia của ngươi có hoài nghi không, ngươi có nghĩ tới thi Đình hay không? Đó là bệ hạ ngay tại hiện trường lâm thời ra đề mục cho các ngươi.
Thi Hội ngươi có thể biết trước đề bài, thi Đình cũng có thể khiến bệ hạ sớm tiết lộ đề mục cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thi Hội thi đậu đầu danh, thi Đình rắm chó cũng không đạt được, ngươi cho rằng người thiên hạ đều là kẻ ngu si sao? Nếu như ngươi thi Hội đạt đầu danh, hai nhà ngươi ta cọng hết đầu cũng không đủ để chém."
Hứa Phí giống như bị sấm sét nện cho tỉnh, phát hiện mình vừa rồi quá bị kích động rồi, bị mắng cho chảy một đầu mồ hôi lạnh, cũng bị lời nói ngu xuẩn của chính mình làm cho đỏ mặt.
Tào Hành Công thấy nói cho cháu ngoại trai chịu không nổi rồi, liền đổi giọng điệu, hạ giọng nhỏ nhẹ nói: "Không cầu xếp hạng phía trước, chỉ cầu có thể kiếm được cái Tòng tiến sĩ là được, như vậy người ta sẽ không hoài nghi ngươi, nhiều nhất cho rằng ngươi vận khí tốt. Chỉ cần có thể kiếm được cái vị trí Tòng tiến sĩ, chỉ cần có thể lưu lại kinh thành làm việc là đủ rồi. Cậu của ngươi đây cũng ở kinh thành, còn lại, sự do người làm, thi cử xếp hạng phía trước hay không không quyết định được thành tựu và tiền đồ sau này, hiểu không?"
Hứa Phí lúc này chắp tay nói: "Hiểu rồi ạ, cháu trai nhớ kỹ."
Tào Hành Công chỉ vào tờ giấy trên tay gã, "Cất kỹ thứ này, không nên cầm trên tay chạy khắp nơi, sợ người khác nhìn không thấy sao? Nhớ kỹ rồi thì lập tức tiêu hủy."
"Vâng." Hứa Phí có phần luống cuống tay chân, đưa tay mở ra một quyển sách trên bàn, nhét vào trong tập, lại đem quyển sách này nhét vào dưới cùng một chồng sách trên bàn.
Tào Hành Công nhìn nhìn lắc đầu, cũng không tiếp tục trách móc nặng nề gì, "Được rồi, trưa nay ta còn có khách nhân trọng yếu phải gặp, cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa, tối nay sẽ thiết yến cho ngươi đón gió tẩy trần." Dứt lời liền rời đi.
"Cậu, ta tiễn ngài." Hứa Phí vội vàng đuổi theo, gã còn có việc tìm cậu, nhưng bị cậu răn dạy một trận như vậy, giờ không biết có nên mở miệng hay không.
Sau khi hai người đi ra khỏi thư phòng, phía sau một cái tủ đứng nửa là giá sách nửa là bình phong ở sau bàn học truyền đến một âm thanh rất nhỏ.
Là động tĩnh do Trùng Nhi gây ra, hắn đang ngồi xổm ở phía sau, trước mặt đặt một chậu nước, một miếng khăn lau trong tay thả vào trong nước mà tạo ra thanh âm rất nhỏ.
Hắn không có định nghe trộm đôi cậu cháu này nói chuyện, hắn chỉ là ở phía sau yên lặng lau chùi sàn mà thôi, định lau dọn gian phòng công tử đọc sách cho sạch sẽ một chút, nào ngờ không cẩn thận liền nghe được đoạn nói chuyện kinh thế hãi tục như vậy, làm cho hắn muốn lảng tránh cũng không dám vọng động rồi, khiến hắn bị hù dọa ngay cả thở cũng không dám thở.
Hắn cũng không ngốc, biết rõ mình đã nghe được điều không nên nghe.
Thừa dịp hai người đã đi ra ngoài, hắn cũng định nhân cơ hội nhanh rời đi, vội vàng từ mặt sau tủ đứng đi ra.
Nhưng mà còn chưa đi tới cửa, xuyên qua khe hở nửa mở của cửa sổ, nhìn thấy được tình hình trong đình viện, phát hiện thấy Hứa Phí và cậu đang đứng ở trong sân, mặt đối mặt nói chuyện với nhau gì đó.
Hắn lại hoảng sợ trốn ở phía sau cửa sổ, định chờ hai người rời đi thì hắn sẽ lập tức rời đi.
Nhưng mà đợi một hồi, cũng không thấy hai người có ý định ly khai, còn mơ hồ nghe được hai chữ "A Sĩ Hành".
Sĩ Hành công tử? Trùng Nhi thoáng sửng sốt, không biết có phải mình nghe lầm rồi hay không, lại không biết nghĩ đến việc gì, quay đầu lại nhìn về phía bàn học, ngóng nhìn thất thần một hồi lại cúi đầu, sau nhiều lần liên tục như thế, hắn cắn cắn môi, như đã hạ quyết tâm, lén nhìn thoáng qua động tĩnh bên ngoài, rồi nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, đi đến bên cạnh bàn học, tay run rầy dời một chồng sách, cầm lấy bản sách ở dưới cùng kia, lật ra, tìm được tờ giấy mà Tào Hành Công đưa cho Hứa Phí kia.
Lúc trước khi trốn ở mặt sau tủ đứng thì theo khe hở giá sách hắn nhìn thấy được Hứa Phí giấu đồ vật gì đó trong này.
Mở trang giấy ra, nhìn nội dung trong đó, phát hiện không nhiều chữ, lại nghiêng tai nghe nghe động tĩnh bên ngoài, luống cuống tay chân rất nhanh cầm cây bút trên giá bút, rất nhanh chấm chấm mực trong nghiên mực, rút một tờ giấy trắng từ một đống giấy trên bàn, nhanh chóng viết, bắt đầu sao chép thứ gọi là đề mục thi Hội này.
Không bao lâu, toàn bộ khảo đề liền được rồng bay phượng múa sao chép lại hết rồi.
Sao chép xong liền vội vàng giấu vào trong người, tờ giấy kia thì kẹp lại vào trong sách cũ, sau đó đặt trở lại dưới cùng chồng sách kia.
Làm xong những việc này, trên trán hắn đã rịn đầy mồ hôi, sau đó lại trở về sau cửa sổ đứng chờ...
Việc mà Hứa Phí nói chuyện với cậu gã không phải chuyện gì khác, chính là chuyện bốn ngàn lượng bạc, muốn mượn cậu bốn nghìn lượng.
Không nói tới chuyện này còn đỡ, vừa nói tới, Tào Hành Công lập tức thể hiện hoài nghi, một đường đi này các ngươi bị trông coi rất chặt chẽ, từ đầu đến cuối không có cơ hội gì để chi tiêu, làm sao lại phải chi trả ra khoản tiền lớn như thế? Không phải ông ta không muốn cho cháu trai khoản tiền này, ngay cả việc kiếm tới đề thi cũng đã làm ra rồi, sao lại quan tâm chút tiền ấy, nhưng mà muốn làm rõ là chuyện gì xảy ra.
Bị cậu ép hỏi, Hứa Phí đành phải thành thật giải thích, nói ra việc làm xằng làm bậy trong việc đoán đố chữ, mãi cho đến lưu lạc Cổ Trủng Hoang Địa Yêu giới, tiếp đó chạy thoát ra, sau cùng đến được kinh thành, toàn bộ quá trình đại khái kể ra một lần.
Tào Hành Công không nghĩ tới cháu trai của mình còn có tao ngộ ly kỳ như thế, sau khi nghe kể xong, trầm ngâm nói: "Nói như thế, A Sĩ Hành kia thật sự đã từng cứu mạng ngươi?"
Hứa Phí: "Có thể nói như vậy, cho nên ta mới muốn trả khoản tiến này cho hắn."
Tào Hành Công trầm mặc một hồi, nói ra: "Trước tiên khoan trả tiền cho hắn, để cho hắn chờ một thời gian, nhìn xem tình huống rồi nói tiếp. Ta đã biết rõ sự việc rồi, ngươi cứ tập trung ôn tập đi."
Hứa Phí tức thì có phần nôn nóng, "Cậu, tên kia vì tiền chuyện gì đều làm được, hắn nắm nhược điểm của ta, còn là trả cho hắn đi, miễn cho làm phức tạp."
Tào Hành Công chắp tay nói: "Ngươi không nên nôn nóng, cũng không cần sợ. Nguyên nhân chính là hắn vì tiền cái gì đều làm được cho nên mới không thể dễ dàng đưa, vạn nhất là người có lòng tham không đáy thì làm sao bây giờ? Trả thù lao là phải ngang bằng, tiêu tiền thì cần phải tiêu tai, nếu không sẽ rước lấy phiền phức. Nếu hắn là người dễ ăn dễ nói, chỉ với việc hắn đã cứu mạng cháu trai ta, ta đương nhiên sẽ đưa tiền cho hắn. Nếu là không thức thời, vậy thì không cần phải đưa, tự nhiên là một cách thức kết thúc khác. Được rồi, ta đã biết rõ rồi, tự nhiên sẽ xử lý gọn gàng cho ngươi."
Hứa Phí đại khái đã hiểu biết ý của ông ta, khẽ gật đầu.
"Thả lỏng tâm tình, tập trung ôn tập đi." Tào Hành Công vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người sải bước rời đi.
Hứa Phí ừ một tiếng, lại lại lần nữa đuổi theo, tự mình tiễn cậu đến ngoài cửa lớn.
Mà trốn ở thư phòng bên trong, Trùng Nhi cuối cùng cũng chờ được cơ hội, chờ khi hai người vừa ra khỏi cửa viện, hắn lập tức lách ra khỏi thư phòng, rất nhanh đi tới một tiểu sương phòng ở một bên đình viện, đẩy nhẹ cửa, nhanh chóng lách vào trong phòng mình, lại nhẹ nhàng đóng cửa, trốn được đến sau cửa thì cả người đã bị hù dọa rịn đầy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch không ngừng, tay vẫn một mực run rẩy.
Chính hắn đều có phần không rõ vì sao mình lại làm ra loại chuyện này.