Dữu Khánh nhìn thấy được nhân viên trong trạm dịch, thấy được những khuôn mặt quen thuộc, xác nhận không uổng công một trận bôn ba này.
Hắn điểu khiển tọa kỵ xoay lại, đối điện với Thiết Diệu Thanh, "Lão bản nương, ta đã đến nơi rồi."
Ở phía sau, Trùng Nhi thử quan sát thần sắc hắn, tiếc là nhìn không thấy chính diện.
Lúc trước trong quá trình thoát ly Yêu giới, Trùng Nhi phát hiện một chuyện, phát hiện thấy Dữu Khánh thường xuyên lén lút liếc nhìn Thiết Diệu Thanh.
Trùng Nhi đã cảm giác được một chút, cũng có thể lý giải, hắn cũng cảm thấy cho dù nhìn thấy không rõ cả khuôn mặt, vị lão bản nương này cũng đã rất đẹp.
Đám người Thiết Diệu Thanh cũng quan sát tình hình trong trạm dịch một chút, lại nhìn tới Dữu Khánh thì đối với những lời "Thiên hạ không có tiệc nào không tàn" kia cảm nhận phá lệ khắc sâu, đều biết, đã đến thời khắc biệt ly.
Ba người nhìn nhìn khuôn mặt Dữu Khánh, hồi tưởng lại quãng thời gian hai bên gặp nhau, nghĩ lại tất cả mọi chuyện liền cảm thấy thực sự khó thể tin được.
Ngẫm nghĩ lại hành trình này, ba người đều rõ ràng, nếu lần này không có gặp được vị "A Sĩ Hành" này thì không có khả năng bắt được ba con Hỏa Tất Xuất, chỉ dựa vào việc có mặt Trình Sơn Bình, bọn họ liền đã định trước là không có khả năng.
Hiện tại chưa nói tới Thiết Diệu Thanh, ngay cả Tôn Bình và Chu Thượng Bưu cũng dần dần tin những lời đoán mệnh mà Dữu Khánh đã nói lúc mới gặp kia, hắn là người có thể giúp đỡ bọn họ.
Sự thực chứng minh, xác thực là như thế!
Mà Thiết Diệu Thanh còn nhớ rõ một câu khác trong lời đoán mệnh mà Dữu Khánh nói, hắn và nàng hữu duyên.
Là duyên dạng gì? Nàng rất hiếu kỳ.
Nữ nhân khi ở trong nghịch cảnh thì dễ dàng tin số mệnh, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Nàng muốn hỏi một chút, theo ngươi bặc tính, lẽ nào trong tương lai, ngươi và ta còn sẽ gặp lại hay sao?
Lời nói đặt ở trong lòng, không có hỏi ra miệng, nàng có sự dè dạt của nàng, không có ý tứ khác.
Thiết Diệu Thanh: "Cũng chỉ có thể đưa các ngươi đến đây rồi."
Dữu Khánh gật đầu, quay đầu lại bắt chuyện với Trùng Nhi một tiếng, "Xuống ngựa!" Trở tay bắt lấy cánh tay Trùng Nhi, xách lên liền trực tiếp ném xuống ngựa.
Trùng Nhi rơi xuống, cái mông nện lên mặt đất, Dữu Khánh ra vẻ đùa bỡn cười hắc hắc.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn cười vui vẻ, Trùng Nhi cũng không tiện nở nụ cười, vội vàng bò đứng lên phủ phủi bụi trên người.
Dữu Khánh và Hứa Phí sau đó cũng nhảy xuống ngựa, từng người giao ngựa lại cho Tôn Bình và Chu Thượng Bưu, bảo bọn họ mang đi, trên đường có thể đổi ngựa.
Khi dây cương giao cho họ thì Dữu Khánh đối với Tôn Bình cười nói: "Không tiễn."
Tôn Bình nhận lấy dây cương, than thở: "A huynh đệ, dựa vào năng lực của ngươi, không lăn lộn giang hồ..." Vốn định nói là quá đáng tiếc, nhưng lời đến bên mép lại sửa thành, "lăn lộn con đường làm quan cũng sẽ có tiền đồ, chúc ngươi bay xa vạn dặm." Ánh mắt lại dừng tại trên người Hứa Phí, "Chúc nhị vị chuyến đi này được toại nguyện như mong muốn, tiền đồ rực rỡ!"
Nếu không phải có lo lắng việc Dữu Khánh là người của triều đình, sợ rước lấy phiền phức cho Diệu Thanh Đường, nàng thật sự muốn mời chào Dữu Khánh gia nhập Diệu Thanh Đường.
Hứa Phí chắp tay cảm tạ, "Hữu duyên tạm biệt!"
Trong lòng là không bao giờ muốn tái ngộ những người này nữa rồi.
Thiết Diệu Thanh tháo "U Cư bài" trên người xuống, ném cho Dữu Khánh, "Thực sự không tiện đứng ra chứng thực cho ngươi, dây dưa cùng người của triều đình, sẽ dễ dàng bị dính dáng không rõ, ngươi cũng đã biết chúng ta đang tranh thủ thời gian. Nếu như bọn họ không tin các ngươi, có thể dùng thứ này làm bằng chứng, hoặc bảo bọn họ đến U Giác Phụ tìm chúng ta để xác minh. Trong tương lai, nếu như có cơ hội đến U Giác Phụ, có thể đến Diệu Thanh Đường chơi, người trong cửa hàng nhìn thấy khối thẻ bài này tự nhiên sẽ thông báo."
Dữu Khánh nhận lấy thẻ bài, trong lòng lại có ý nghĩ tương tự như Hứa Phí, không muốn gặp lại những người này nữa.
Hắn là dùng chiêu bài "A Sĩ Hành" mà quen biết với mọi người, không thích hợp để ngoại nhân biết rõ sự thật, nếu không liền hại A Sĩ Hành.
Nhưng mà có một chuyện hắn luôn luôn muốn làm, lúc này cuối cùng mở miệng cười nói: "Lão bản nương, một mực chưa từng thấy qua chân diện mục của ngươi, có thể tháo khăn che mặt xuống nhận biết một chút không, tránh cho sau này gặp lại nhưng không nhận ra ngươi."
Con mắt Hứa Phí sáng lên một chút, kỳ thực gã cũng muốn nhìn xem dung mạo nữ nhân này.
Trùng Nhi nhếch môi không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của Dữu Khánh.
"Thôi được rồi!"
Thiết Diệu Thanh cười ném lại một câu nói, không có cho người như nguyện, lập tức giơ roi phóng ngựa chạy đi, không có quay đầu lại.
Ngay cả việc thể hiện sự cảm tạ của mình với Dữu Khánh, nhưng thời gian xác thực không cho nàng tiếp tục kéo dài.
Sau chiếc khăn che mặt dưới nón, nét mỹ miều như mỹ nhân, lại khiến người nhìn không rõ dung mạo mỹ nhân, một bộ thanh sam phần phật sau người, dáng vẻ oai hùng uyển chuyển nhấc cương phóng ngựa, ào ào phi ngựa đi đầu, nét tao nhã há là nữ nhi nhà tầm thường có thể so sánh, như một làn khói xanh lướt qua phía ngoài hàng rào trạm dịch, khiến một đám thí sinh mắt tràn đầy kinh diễm nhìn theo ngây người.
Dáng vóc nữ nhi đã lướt qua, không phải mười năm gian khổ học tập có thể thấy, không phải văn chương nét vẽ có thể tả, là vừa nhìn thấy liền nhập mộng, là dáng điệu chập chờn cuồn cuộn hồng trần, chúng thí sinh như nguyện say mê không tỉnh, nhìn theo thật lâu.
Hồng trần như mộng, lại như bóng nhạn lướt qua, hoa thơm chớp mắt, chợt lóe rời đi không thể truy tìm.
Các thí sinh, kể cả Chiêm Mộc Xuân ở trong đó lục tục bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái tâm tình nào đó.
Bọn họ chưa từng thấy qua nữ tử tao nhã như vậy, ngẫm lại thật lâu...
Thủ vệ tại cửa vào nhìn ba người đi tới, ngăn cản lại, "Hôm nay Trạm dịch không tiếp nhận người ngoài, người tới hãy tìm nơi khác đặt chân."
Hứa Phí đáp lại, "Tại hạ Hứa Phí, vị này chính là A Sĩ Hành, chúng ta vốn là thí sinh theo đội vào kinh thành, lúc trước trên đường tao ngộ kịch biến, bị chia tách khỏi đội ngũ, thật vất vả trở về, mong rằng thông báo."
"Hứa Phí, Hứa huynh, thật đúng là Hứa huynh."
Một đám thí sinh cao hứng kêu to chạy tới, lại bị thủ vệ ngăn cản, không cho phép bọn họ đi ra khỏi cổng.
Trên tay cầm tế văn đốt cho Hứa Phí, Chiêm Mộc Xuân sững sờ đứng tại chỗ, lại nhìn xung quanh mình, đã là không có một bóng người, vậy mà lại đều chạy đi nghênh đón Hứa Phí rồi. Thần tình của y trong nháy mắt trở nên dị thường phức tạp, trong lòng ngổn ngang khó tả.
Dữu Khánh tận lực mượn nhờ khổ người to lớn của Hứa Phí che chắn, lui tại phía sau Hứa Phí, chỉ sợ người ta gọi hắn, không muốn quá mức gây chú ý.
Đây cũng là điểm hắn lo lắng nhất khi trở về, thế nhưng là không trở về lại không được.
Kết quả phát hiện mình suy nghĩ nhiều, quá xem trọng mình rồi, đa số người không nhận biết hắn, nhiều nhất chỉ là nhìn quen mắt, đa số biết tên hắn thì lại không biết hình dáng như thế nào, đám người Tô Ứng Thao nhận biết hắn thì khó chịu với hắn, lười chào đón hắn.
Trải qua thông báo, nhanh chóng có người đi đến, không cho đám thí sinh này có cơ hội ôn chuyện, trực tiếp dẫn ba người Hứa Phí đi vào gặp mặt quan viên phụ trách hộ tống.
Đầu tiên là xác định thân phận.
Xác định chủ yếu là xác định lai lịch của Dữu Khánh, với Hứa Phí thì không cần thiết, quan viên tại đây cơ bản đều nhận biết, dù cho ngay từ đầu không nhận biết, lúc trước tại trên đường cũng phải hỏi một câu "Người nào là Hoành Khâu Hứa Phí", người khác chỉ một cái, a, tự nhiên liền nhận biết rồi.
Hứa Phí không thành vấn đề, Trùng Nhi cũng không sợ xác minh.
Vì vậy Dữu Khánh lại gặp được Từ Giác Ninh và Đường Bố Lan của Ti Nam phủ.
Nhìn thấy Dữu Khánh còn sống, hai người ngoài việc bất ngờ ra còn có phần vui mừng cho Dữu Khánh, hai người đã chứng thực lai lịch "A Sĩ Hành" của Dữu Khánh.
Sau đó liền là dò hỏi chuyện gì xảy ra, hỏi ba người vì sao tách khỏi đội ngũ, lại là làm thế nào trở về.
Ba người Dữu Khánh đã sớm chuẩn bị, thống nhất cách trả lời.
Cách trả lời được thống nhất với ý kiến của Dữu Khánh làm chủ, Hứa Phí muốn không theo cũng khó, người nào đó trong lời nói đề cập tới chuyện lừa gạt Châu Mục đại nhân trong cuộc thi dố chữ.
Hứa Phí còn có thể nói như thế nào?
Nói lúc đó chính là bởi vì đi tìm thư đồng Trùng Nhi, về sau ba người đυ.ng phải lượng lớn con chuột, bị dọa cho bỏ chạy khắp nơi, rơi vào một cái sông ngầm, ôm cây trôi dạt thật lâu, trôi tới Yêu giới mới lên bờ, về sau lại gặp được người Diệu Thanh Đường của U Giác Phụ hỗ trợ, người ta thuận tiện đưa bọn họ về tới.
Việc tìm Hỏa Tất Xuất thì không nhắc tới chữ nào.
Chỉ cần xác định được thân phận thí sinh, làm cách nào trở về chỉ là thứ yếu, chính là hỏi rõ để ghi chép lại, phải có báo cáo cho cấp trên, cấp trên có muốn đi xác định hay không đó là chuyện của cấp trên, không thuộc phạm vi chức trách của bọn hắn.
Trở về được rồi, quan viên hộ tống nói câu thể hiện chào đón, khách sáo mấy câu với Hứa Phí, không đáp lại Dữu Khánh lời gì, sau đó để cho người dẫn đi sắp xếp.
Trong hành lang, Dữu Khánh thuận tay giật tấm mành vải xuống, xé ra một mảnh lớn, được Thiết Diệu Thanh gợi ý, hắn lấy nó bịt nửa khuôn mặt, buộc chặt ra sau đầu.
Chuyện gì? Nghe được có tiếng xé vải, tiểu lại (quan nhỏ) quay đầu lại nhìn một cái, sửng sốt, xoay người hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Hứa Phí và Trùng Nhi cũng đồng thời sửng sốt, sắc mặt cũng tràn đầy vẻ không thể lý giải.
Dữu Khánh: "Ta không muốn tại vấn đề mà chư vị đại nhân vừa mới hỏi bọn ta, lại bị người này người khác liên tục hỏi thăm, một chút nữa khẳng định có thí sinh khác hỏi bọn ta là làm thế nào trở về, ta không muốn tiếp tục trả lời, vì vậy bịt kín mặt, với người không nhớ được tướng mạo ta, ta liền có thể không để ý tới bọn họ, ta liền có thể chuyên tâm ôn tập chuẩn bị cho thi cử."
Hắn đã dự liệu đến, tin tức hắn và Hứa Phí còn sống trở về khẳng định sẽ lan truyền trong khắp chúng thí sinh, sau đó khẳng định sẽ có rất nhiều người tới thăm.
Ở tại địa phương như vậy, lại thêm một đường đồng hành, trốn là trốn không thoát, liền dứt khoát, công khai và trực tiếp che mặt lại.
"..." Hứa Phí và Trùng Nhi đều ngưng nghẹn không lời để nói, có điểm không thể lý giải được ý nghĩ của vị này, còn có thể làm như vậy nữa sao?
Về phần ôn tập sách vở gì gì đó, Hứa Phí rất không tin, vị này ngay cả cây bút cũng không mang theo, ôn cái sách quỷ gì.
Gã lại ngẫm nghĩ đến việc mình bây giờ đã không có hành lý, ngay cả cây bút cũng mất rồi.
"Ách..." Tiểu lại phụ trách làm việc lặt vặt cũng hết chỗ nói rồi, nhịn không được gãi gãi mặt mấy cái, không lời đối đáp, việc này hình như không có lí do gì để quản tới, đành phải phê bình một câu, "Xé mành che của trạm dịch là không đúng, để người ta phát hiện thì ngươi phải đền tiền."
Thấy như vậy, Hứa Phí hướng về phía Dữu Khánh đưa tay ra muốn lấy mảnh vải còn lại, muốn học theo.
Dữu Khánh thuận tay ném mảnh vải mành lêи đỉиɦ xà nhà, đẩy tay gã ra, "Ngươi thì khỏi đi, mọi người đều biết ngươi, che mặt cũng không có tác dụng, dù sao ngươi xã giao cũng nhiều."
Hứa Phí suy nghĩ cũng phải, hơi chút bối rối.
Tiểu lại lắc lắc đầu đầu, ngoắc tay ra hiệu cho ba người đi theo.
Lần này thì chỗ nào trống liền lấp vào đó, Dữu Khánh và Hứa Phí bị nhét vào cùng một gian, Trùng Nhi cũng nằm nghỉ trên sàn cùng một gian phòng.
Lúc trước khi bị tấn công thì thư đồng không có bất cứ thứ gì bảo vệ, lại không có bất cứ năng lực nào tự bảo vệ mình, cho nên có thể nói là tử thương thảm trọng, còn sống sót không nhiều, nhu cầu phòng ở giảm đi không ít.
Tám thí sinh ở trong một gian, giường ghép, trong gian này chỉ có năm người ở, hiện chỉ có hai người trong phòng, đang nâng sách lặng lẽ xem, được biết Hứa Phí sẽ ở chung với bọn họ, có phần hoan nghênh.
Dữu Khánh chỉ bắt chuyện một chút, xác nhận chỗ nằm của mình, sau đó liền không để ý tới người khác nữa.
Về phần tại sao dùng vải che mặt thì Dữu Khánh không nói, người khác hỏi cũng không giải thích, hắn chính là thể hiện ra vẻ không biết xấu hổ, thí sinh khác còn biết làm thế nào? Dù sao hiện tại hoặc tương lai đều không muốn qua lại với những người này, về sau cũng sẽ không lui tới, chuyện chữa trị quan hệ giao cho bản tôn A Sĩ Hành.
Sự tình không ngoài hắn dự liệu, tin tức hắn và Hứa Phí trở về rất nhanh lan truyền khắp trong đám thí sinh, hắn là thứ yếu, trọng điểm là Hứa Phí.
Hai người vào phòng đặt chân còn chưa có bao lâu, liền có nhiều thí sinh thành quần kết đội tới gõ cửa bái phỏng.