Bán Tiên

Chương 49: Cổ Tiêu rừng già

Lúc chính ngọ, dưới bóng mát cổ thụ, Dữu Khánh vừa mới khôi phục tinh thần đứng lên, mở mắt nói ra câu đầu tiên chính là tiếp tục đi, tựa hồ còn tích cực hơn cả nhóm người Diệu Thanh đường.

Có mấy nguyên nhân, một trong số đó chính là lời giao phó của A Sĩ Hành, đó là đại sự hàng đầu trong chuyến đi này của hắn.

Không còn quá lo lắng cho vấn đề an toàn, một ngày một nagỳ trôi qua, thời gian tách khỏi đội ngũ đi thi càng lâu, trong lòng càng có phần bất an, sợ cho về phương diện kia lại xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Đám người Thiết Diệu Thanh tự nhiên là mừng rỡ với việc đó, toàn lực phối hợp, nói xuất liền xuất phát.

Sau khi trèo đèo lội suối ước chừng một canh giờ, rừng núi phía trước xanh um tươi tốt, dây leo càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thô to cứng cáp, dần dần có dấu hiệu của rừng rậm nhiệt đới. Tôn Bình phất tay ra hiệu hai lần, đi trước dẫn đường, dẫn mọi người đến một chỗ vùng núi tương đối kín đáo mới dừng lại.

Dữu Khánh nhìn nhìn khắp nơi, không nhìn thấy lối vào địa đạo, đang muốn dò hỏi, Tôn Bình đã giải thích: "Một đoạn đường kế tiếp không thể nghỉ ngơi, phải một hơi đi xuyên qua, đại khái cần khoảng hơn một canh giờ, trước tiên dừng lại đây điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, sau đó làm một hơi vượt qua."

"Có ý gì?"

Qua một đoạn thời gian tiếp xúc, phát hiện thấy lão bản nương Thiết Diệu Thanh này tựa hồ còn không lão luyện bằng thủ hạ, kinh nghiệm về một số mặt không bằng thủ hạ, nhưng Dữu Khánh vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía nàng dò hỏi.

Tôn Bình lại giải thích thay: "Phía trước là "Cổ Tiêu rừng già", là lãnh địa quần cư của một loại quái vật tên là "Độc Giác Sơn Tiêu". Quái vật này răng nhọn trảo sắc, sức lực rất mạnh, một đôi lợi trảo có thể khai bi liệt thạch. Cũng may quái vật này tính cách lười nhác, thích ngủ, nhưng khi chúng ta vượt qua thì dễ dàng khiến chúng nó giật mình tỉnh lại, cho nên phải nhanh chóng, không thể dừng lại, cũng không cần phải dây dưa với chúng nó, càng không cần thiết trêu chọc chúng nó."

Dữu Khánh nhìn nhìn hiện trường, nghĩ đến cần phải dừng tại đây nghỉ ngơi chỉnh đốn, cảm giác có chút không đáng, chần chừ nói: "Chỉ một đám sơn quái mà thôi, có cần phải làm như vậy không?"

Chu Thượng Bưu xua tay, "A lão đệ, một đám sơn quái là chưa đáng để lo lắng, cũng không thể làm gì chúng ta, nhưng chúng nó có thủ lĩnh. Trong đồng tộc Độc Giác Sơn Tiêu có mấy con "Bất Yêu Quái", tu vi khá cao, trong đó có một con có khả năng đã đạt đến Thượng Huyền cảnh giới, nếu thật sự lỡ trêu chọc vào chúng, dựa vào thực lực đám người chúng ta đây thì chỉ sợ một người cũng đừng nghĩ sống rời đi phiến rừng rậm này."

Bất yêu quái? Khóe miệng Hứa Phí thoáng co giật, lẽ nào lại sắp mở rộng nhãn giới kiến thức một loại tồn tại trong thư tịch sao?

Dữu Khánh hơi cau mày, hắn đương nhiên biết rõ loại "Bất Yêu Quái" này.

Nói tới xem như là Yêu tu, chẳng qua khó mà nói rõ tính tình của loại Yêu tu này, nói thanh cao, nói quái gở, nói độc lập độc hành, nói cổ quái đều có cả.

Nói ngắn gọn, chính là loại Yêu tu không muốn hóa làm nhân hình.

Đương nhiên, đó là lấy tiêu chuẩn của con người để xem xét đánh giá.

Tại trong mắt bản thân chúng nó, không cho rằng con người là động vật linh trưởng của vạn vật, không hướng tới làm người, không hóa người, cũng đừng chụp mũ cho ta cái gì mà Yêu tu hay không Yêu tu, ta chính là ta, ta chỉ tu hành bản thân ta, đi đến chỗ nào đều lấy bản tôn chân thân gặp kẻ khác, dù cho thể thân thể khổng lồ như núi.

Tu vi đủ, không hóa người, không thành yêu, gọi là "Bất yêu quái ".

Bình thường mà nói, có cái "Phẩm Hạnh" này mà còn có thể sống sót, xác thực rất không dễ chọc.

Dữu Khánh cũng có chút kiêng kỵ rồi, vấn đề giống như Chu Thượng Bưu nói, nơi đây không có ai có thể nắm chắc ngăn cản được, hắn tự nhiên dùng lời ngọt khuyên bảo, "Đã vậy, không bằng đi vòng đi, vẫn ổn thỏa hơn chút."

Chu Thượng Bưu ha hả nói: "A lão đệ, cũng không có nguy hiểm như ngươi tưởng. Chúng ta chỉ mượn đường đi qua, chỉ cần không tổn thương đến đồng tộc chúng nó, mấy con "Bất yêu quái" kia liền sẽ không ra tay. Chúng nó chiếm giữ nơi đây, nếu là ngay cả đường cũng không nhường cho bất cứ kẻ nào đi qua, sớm muộn sẽ rước lấy phiền phức cho chính mình, chỉ sợ cũng sống không đến bây giờ, chí ít hiện nay chúng nó còn không có thực lực để hoành hành ngang ngược, người không phạm nó, nó liền sẽ không phạm người."

Tôn Bình đằng hắng nói: "Không sai. Đây chỉ là một việc, thứ hai là, chỉ khoảng một canh giờ là có thể trực tiếp đi băng qua, đi không được bao xa là đến được địa điểm mục đích kế tiếp, nếu là đi vòng thì gần như cần phải bốn canh giờ. Còn có khoảng chừng một canh giờ nữa là trời đã tối đen rồi, đi vòng còn phải chạy đường đêm, loại địa phương như Cổ Trủng Hoang Địa này còn là tận lực đừng đi đêm mới tốt."

Chu Thượng Bưu vỗ vỗ lưng Dữu Khánh, "Yên tâm đi, chúng ta không phải lý luận suông, đã đi qua một lần, trong lòng có nắm chắc, không có việc gì."

Nghe nói như thế, Dữu Khánh yên tâm không ít, gật đầu, "Được, vậy thì nghe các ngươi."

Một nhóm người lúc này tại chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Khoanh chân đả tọa xấp xỉ nửa canh giờ, một nhóm chuẩn bị xuất phát. Tôn Bình lấy ra cái hộp có chứa "Lam sắc yêu cơ", trừ Hứa Phí và Trùng Nhi ra, bảo những người khác đều bôi lên mí mắt, tiện cho trên đường nhìn thấy "Độc Giác Sơn Tiêu" có yêu khí thì dễ lảng tránh.

Tung người bay vào rừng, một nhóm tại trong núi rừng nhanh chóng xuyên qua, hoặc đạp cỏ mà đi, hoặc giẫm đạp cành cây mượn lực lướt đi.

Tôn Bình phu phụ từng người nhấc lên Hứa Phí và Trùng Nhi, mọi người đều biết rõ Trình Sơn Bình đối với Dữu Khánh có ý kiến nên không để y làm việc này, Trình Sơn Bình chủ động yêu cầu đi ở phía sau đoạn hậu.

Không bao lâu, Dữu Khánh, Hứa Phí và Trùng Nhi liền kiến thức được cái gì gọi là "Độc Giác Sơn Tiêu".

Hình thể tương tự Viên hầu (họ Khỉ không đuôi/Ape), lông trên người khá dài, màu nâu, trên đầu có một cái sừng màu huyết hồng dài khoảng ba tấc, chân ngắn cánh tay dài, một đôi huyết sắc tiêm trảo(móng vuốt nhọn), tung mình trong rừng như bay, hai tay vừa chụp tới cành cây hay dây leo liền có thể tung mình ra rất xa, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ đuổi theo bọn hắn.

Không ngừng có Độc Giác Sơn Tiêu đang ngủ say bị giật mình tỉnh lại, không ngừng gia nhập vào đội ngũ truy đuổi, chỉ là đuổi không kịp với tốc độ nhóm người lướt đi, nhưng cảnh tượng đám quái vật này thành quần kết đội truy kích đủ để khiến cho Hứa Phí và Trùng Nhi vô cùng lo sợ, rất sợ hơi chậm lại liền sẽ rơi vào vòng vây của quái vật.

Độc Giác Sơn Tiêu đuổi theo một hồi, truy mệt còn đuổi không kịp tự nhiên liền dừng lại rồi, con nào còn chưa mệt chưa cam lòng thì tiếp tục truy đuổi.

Cứ như vậy lao nhanh một trận, Dữu Khánh chợt quay đầu lại hỏi bạn đồng hành Thiết Diệu Thanh, "Là ta nghe lầm rồi sao? Ta thế nào cảm giác mặt sau có động tĩnh tranh đấu?"

Hắn mơ hồ nghe được âm thanh ù ù chấn động.

Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, Thiết Diệu Thanh nói: "Không sai, là có người đang đánh nhau. Có người khác cũng xông vào nơi đây, có khả năng không biết Độc Giác Sơn Tiêu trên một đường này đã bị chúng ta làm giật mình tỉnh lại, vừa lúc đυ.ng vào, không lẽ có người đang theo sau chúng ta?" Quay đầu lại hỏi đám người Tôn Bình ở mặt sau.

Kéo Trùng Nhi, Tôn Bình nói: "Hẳn không đến mức như vậy. Nếu là đang theo dõi chúng ta, khi biết Độc Giác Sơn Tiêu đã bị chúng ta làm giật mình tỉnh lại, không nên cùng theo xâm nhập mới đúng."

Kéo Hứa Phí lướt đi, Chu Thượng Bưu nói: "Lão bản nương cứ yên tâm, có Độc Giác Sơn Tiêu ngăn cản, dù cho có người theo cũng theo không kịp. Hẳn phải là người không biết tình hình đúng lúc xâm nhập nơi này. Xem như bọn họ không may, đã động thủ rồi, sợ là rất khó thoát thân khỏi Cổ Tiêu rừng già, trừ phi có thể đánh thắng mấy con "Bất yêu quái" kia. Cũng may là chúng ta đi trước một bước, nếu đối phương đi trước một bước, e là chúng ta ở phía sau xâm nhập, chúng ta đây liền thảm rồi."

Tôn Bình: "Cũng có khả năng là đối địch của Độc Giác Sơn Tiêu xâm nhập."

Độc hành tại mặt sau cùng để đoạn hậu, Trình Sơn Bình thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh.

Không bao lâu, liền không nghe thấy âm thanh tranh đấu nữa rồi.

Mấy người nghị luận, hoặc là đã bị giải quyết, hoặc chính là bởi vì bên này chạy đi không ngừng rời xa, tự nhiên là nghe không được nữa.

Đợi cho bầu trời dần dần tối, không ngừng lướt đi, đến lúc này Dữu Khánh đã có chút chịu không nổi rồi, tốc độ chậm dần.

Loại bay nhanh kéo dài này, dựa vào tu vi của hắn đích xác rất khó chống được.

Sau khi nhận thấy được, Thiết Diệu Thanh hơi chút do dự một hồi, luận theo sự việc, đường đường chính chính, không cần tị hiềm, sau khi nghĩ thông suốt liền xuất thủ, lôi cánh tay Dữu Khánh trợ lực cho hắn.

Kỳ thực đám người Thiết Diệu Thanh vẫn luôn kiềm chế tốc độ, một mực lấy tốc độ của Dữu Khánh làm chuẩn để chạy đi.

Đợi cho sắc trời dần tối, trong rừng dần dần nổi lên sương trắng lượn lờ.

Sau khi sắc trời mờ tối, cảnh tượng rừng núi phía trước xuất hiện biến hóa, có vẻ tương đối hoang vắng, Độc Giác Sơn Tiêu truy đuổi ở mặt sau cũng không còn thấy tung tích.

Thiết Diệu Thanh gọi một câu, "Hẳn là đã đi ra Cổ Tiêu rừng già, mọi người nghỉ một chút đi."

Trong làn sương trắng nhàn nhạt phiêu đãng, mọi người lục tục dừng lại. Trình Sơn Bình y nguyên ở phía sau, cũng y nguyên đang quan sát mặt sau, đoạn hậu trái lại tận tâm tận lực.

Đường dài bôn ba lâu như vậy, trừ Hứa Phí và Trùng Nhi ra, tất cả đều khoanh chân ngồi xuống.

Không quản đã đến nơi nào, hết nhìn đông tới nhìn tây là thói quen của Dữu Khánh, hoặc nói là thói quen của tu luyện giả Quan Tự quyết, khi nhìn về phía vừa đi tới thì hơi sửng sốt.

Trình Sơn Bình đi ra phía sau một khối núi đá lớn, xem ra là muốn tìm chỗ thuận lợi giải quyết vấn đề riêng, không người nào sẽ nói cái gì, nhưng mà Dữu Khánh lại nhận thấy không bình thường, thật sự là bởi vì động tác của Trình Sơn Bình dẫn đến sương mù xung quanh biến hóa quá rõ ràng, dựa vào kinh nghiệm của hắn không cần sử dụng Quan Tự quyết đều có thể vừa nhìn liền thấy được đại khái động tác của Trình Sơn Bình.

Đến phía sau núi đá lớn, Trình Sơn Bình nhìn nhìn xung quanh, bỗng nhiên rất nhanh cúi người nhặt lên hai tảng đá trên mặt đất, tiếp đó lưng dựa vào vách núi đá, lấy một cục đá nhỏ có góc cạnh khắc khắc vạch vạch lên trên tảng đá lớn.

Bởi vì thấy động tĩnh dị thường, Dữu Khánh vô ý thức thi triển Quan Tự quyết nhìn chăm chú xem kỹ, nhìn chằm chằm sương nhạt vi diệu biến hóa.

Vết khắc tại trên tảng đá vạch thành hình một cái mũi tên, tiếp đó lại khắc họa một cái khung vuông, đem mũi tên bọc ở bên trong.

Sau khi vẽ xong, Trình Sơn Bình ném hòn đá nhỏ dùng làm đao khắc kia đi, lưng dựa vào núi đá lớn yên tĩnh đợi một hồi, sau đó mới đi ra khỏi mặt sau núi đá lớn, đi về phía nhóm người, trên tay cầm một tảng đá to như nắm đấm tung ném chơi đùa ở trên tay.

Dữu Khánh hơi cau mày, có chút nghi hoặc, không hiểu là có ý gì.

Đi qua một khối tảng đá lớn nhô ra cao đến eo trong sơn cốc thì Trình Sơn Bình ra vẻ rất tiện tay, thuận tay cầm tảng đá trong tay đặt ở bên trên.

Dữu Khánh hô hấp đột nhiên ngừng lại, thấy Trình Sơn Bình nhìn đến, hắn lập tức quay đầu đi không chạm mắt đối phương, đợi y cũng tới nơi tụ họp, ánh mắt hắn lại hướng tới tảng đá được khắc vẽ kia, tiếp đó nhìn chăm chú phương hướng "Cổ Tiêu rừng già" đang đi tới, ánh mắt thâm trầm, toát ra vẻ hồi ức suy ngẫm.

Sau khi đi tới bên này, Trình Sơn Bình kông có ngồi xuống, mà nói với Thiết Diệu Thanh: "Lão bản nương, nơi đây cách mục đích kế tiếp nhiều nhất cũng chỉ hai khắc thời gian, trời đã sắp tối rồi, không bằng trước tiên chạy tới đích, mọi người lại an tâm chậm rãi nghỉ ngơi."

Nói có lý, Thiết Diệu Thanh nhìn về phía Dữu Khánh, "Ngươi còn chịu được không?"

Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Ta đi thoải mái một chút." Đứng dậy liền chậm rãi rời đi, Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình không nói gì, quay đầu đi không nhìn tới.

Khi đi qua tảng đá đặt ở đó thì Dữu Khánh liếc mắt nhìn qua, thấy được nội dung khắc họa trên tảng đá giống như mình đã suy tính ra, mà hắn trọng điểm muốn nhìn chính là phương hướng mũi tên trong khung vuông chỉ tới, Trình Sơn Bình đem tảng đá tung ném chơi đùa ở trong tay thì đã làm nhiễu loạn tầm mắt hắn.

Sau khi nhìn rõ ràng minh bạch, hắn lập tức vòng đến mặt sau một khối núi đá lớn, giải tỏa.

Sau khi thoải mái hiện thân thì lại trực tiếp chạy trở về, phất tay cười nói: "Đi thôi."

Mặt đầy tươi cười.