Bán Tiên

Chương 47: Bồi thường gấp đôi

Ánh mắt mọi người vốn là đang dõi theo động tác của nàng.

Nhìn thấy tình trạng này, đám người Trình Sơn Bình nhìn dò xét không nói, không biết xảy ra tình huống gì.

Tôn Bình rất nhanh đứng dậy đi đến bên cạnh, hỏi: "Tiểu thư, thế nào rồi?" Vừa dứt lời cũng đã nhận ra chút gì, cũng lộ ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.

Trình Sơn Bình và Chu Thượng Bưu đồng thời ngẩn người, lại đồng thời rời khỏi đống lửa, đứng dậy đi tới, đều đứng ở cửa động lắng nghe.

Co mình nơi đống cỏ khô, Hứa Phí và Trùng Nhi cũng nhận thấy được có gì đó xảy ra, đều chậm rãi đứng lên, cũng chầm chậm tiến gần lại.

Bên trong động hình như có một loại âm thanh kỳ quái truyền đến, càng ngày càng rõ ràng, là tiếng kim loại va chạm đương đương đương, đương đương đương.

Theo lý thuyết bên trong động không có người khác, chỉ có một mình "A Sĩ Hành", động tĩnh hẳn phải là do "A Sĩ Hành" mới đúng, động tĩnh đó là gì? Không lẽ đang đào động chạy trốn? Cũng không đúng, âm thanh là càng ngày càng gần.

Đích thật là càng ngày càng gần, sau cùng tại trong tầm mắt mọi người xuất hiện một bóng người, chính là Dữu Khánh, đầu cuộn đuôi ngựa, bịt mặt, cõng cái bao, một tay vác ra sau người, mà âm thanh đương đương không ngừng là phát ra từ phía sau hắn.

Mọi người kinh nghi nhìn hắn, càng muốn nhìn xem phía sau hắn là thứ gì đang kêu vang.

Ánh mắt Dữu Khánh dừng lại tại chiếc khăn ướt trên tay Thiết Diệu Thanh, nhàn nhạt hỏi câu, "Thế nào, chẳng lẽ lão bản nương vẫn là không tin tại hạ?"

Trình Sơn Bình thì không khách khí với hắn, cất lời quở trách, "Đừng nói nhảm, phía sau là thứ gì?"

Dữu Khánh lườm y một cái, không để ý tới y nữa, tay ở phía sau thả lỏng ra, cầm một cái bình kim loại không ngừng phát ra âm thanh đương đương lanh lảnh đưa về phía Thiết Diệu Thanh, "Ta đã thực hiện hứa hẹn của mình, hi vọng lão bản nương không nên nuốt lời. Nhìn xem đi, nhìn xem có phải là thứ các ngươi muốn tìm hay không."

Nhìn thấy bình kim loại dùng để chứa Hỏa Tất Xuất phát ra tiếng vang, động tĩnh rõ ràng đến từ thứ chứa bên trong, đám người Thiết Diệu Thanh lập tức nhịp tim đập tăng nhanh, cảm giác khó tin hiện ra rất rõ ràng, lại nghe được lời ấy, tức thì đều trừng lớn đôi mắt, Thiết Diệu Thanh nhanh chóng đưa hai tay nhận lấy.

Đồ vật đã đến trên tay mình, cảm nhận được lực đạo va chạm trong bình, nàng vội vặn mở lỗ thông khí trên nắp đậy, lập tức có tia lửa toát ra.

Đợi cho tia lửa dừng lại, lập tức nhìn vào bên trong qua lỗ rỗng, thấy được con côn trùng lúc sáng lúc tối ở bên trong.

Qua một phen va chạm đinh đương, thân thể côn trùng chợt tối sầm, hơi chút dừng lại, từ hoa văn nhìn như vết rạn trên giáp xác côn trùng lại lần nữa hiện lên ánh sáng đỏ, giống như là dung nham lưu động, đôi mắt như hai viên hắc bảo thạch cũng trở thành hồng ngọc phát quang chói mắt, tựa hồ đang nổi giận, trong miệng phát ra âm hưởng "Tích tích tích", phun ra từng đợt hỏa tinh, sau đó lại giống như lưu quang lấp lánh va chạm khắp nơi, dùng đầu lớn đυ.ng vào.

"Hỏa Tất Xuất! Đây hẳn chính là Hỏa Tất Xuất. Là nó, hẳn là nó." Thiết Diệu Thanh mừng rỡ đến nổi giọng có chút bất thường, ánh mắt mừng như điên nhìn mọi người, sau cùng dừng lại tại trên mặt Dữu Khánh, sự vui mừng và kinh ngạc đến nổi kích động muốn nhào tới ôm lấy Dữu Khánh.

Một nhóm người Diệu Thanh đường tại Hoang Cổ tử địa bôn ba bận rộn mấy ngày nay, nghĩ hết biện pháp cũng không thể bắt được, tiểu tử này vừa ra tay liền thành công rồi, như thế nào có thể không vui mừng, không kinh ngạc.

Dữu Khánh vừa nhìn thấy bộ dáng nàng thất thố như vậy, trong lòng mơ màng, không biết bảo nàng lấy thân báo đáp có đáp ứng hay không?

"Thật sao? Tiểu thư, cho ta nhìn xem." Tôn Bình khẩn cấp đưa hai tay thỉnh cầu, cầm cái bình trên nắp đậy bốc lên hỏa tinh đến tay kiểm tra.

Trình Sơn Bình và Chu Thượng Bưu lập tức chúi đầu tới.

Dữu Khánh không quản bọn họ, đi ra cửa động, tháo khăn bịt mặt mũi xuống, đối với Hứa Phí và Trùng Nhi với đôi mắt trông mong, nói: "Thế nào, bọn họ không có làm khó dễ các ngươi đi?"

Chủ tớ hai người đều lắc đầu, dù cho có điểm không tốt, bây giờ cũng không dám nói ra ngay tại trước mặt mọi người.

Trong ánh mắt Trùng Nhi nhìn Dữu Khánh có sự sùng bái, có chút cảm giác tự hào và cả vinh dự.

Hắn không ngốc, có thể nhìn ra được, chuyện mà Diệu Thanh đường với nhiều kẻ gọi là cao thủ như vậy cũng làm không được, Sĩ Hành công tử lại làm được rồi, nhìn xem những người kia bị kích động đến mức dáng vẻ như chưa từng thấy qua việc đời.

Đương nhiên, chủ tớ hai người cũng muốn nhìn một chút Hỏa Tất Xuất có dạng gì.

Hứa Phí càng muốn hỏi một chút là làm thế nào bắt được.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn một cái những người đang tụ tại một chỗ kích động, đi tới bên cạnh đu dây, ngồi lên cái dây đu đặc biệt làm cho Thiết Diệu Thanh, trong bóng tối trước lúc bình minh, bên cạnh đống lửa bập bùng, có cảm giác thoải mái và mãn nguyện không ít, bắt được con Hỏa Tất Xuất kia chính là sức mạnh của hắn, thắng qua thiên ngôn vạn ngữ.

Tâm tình kích động ổn định lại, đôi mắt sáng của Thiết Diệu Thanh lấp lóe, rời khỏi ba người Tôn Bình, đi tới bên cạnh đu dây đang đong đưa, cũng không quấy rầy Dữu Khánh thả lỏng, trong lòng cảm thấy may mắn, cũng may mình lực hàng chúng nghị, nếu không rất có khả năng bỏ lỡ dịp tốt với Hỏa Tất Xuất.

Con Hỏa Tất Xuất này tới tay, nghĩa là sự biểu hiện của thần linh đều là thật, Thiết Diệu Thanh đã không còn bất cứ hoài nghi gì nữa, tin tưởng với lời mà Dữu Khánh gọi là thần dụ: Hắn có thể giúp nàng tìm được Hỏa Tất Xuất, mà nàng thì có thể giúp hắn an toàn rời đi.

Giữa hai người xác thực hữu duyên!

"Cảm tạ." Thiết Diệu Thanh thành tâm thành ý cảm tạ một tiếng.

Dữu Khánh: "Vẫn là câu nói kia, ta đã tận lực rồi, ngươi cũng không nên nuốt lời, bằng không trong sâu xa tự có báo ứng."

Thiết Diệu Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Yên tâm, ngươi đã tận lực, ta cũng sẽ tận lực."

Đung đưa trở về, Dữu Khánh thả mũi chân chạm đất, dừng lại dây đu, quay đầu nhìn nàng, "Tại trong khói xông lâu như vậy, ngươi hẳn là chưa nếm qua loại tư vị này đi? Cả người đều biến thành thịt xông khói."

Thiết Diệu Thanh hơi khom người, lại lần nữa cảm tạ, "Khổ cực rồi."

Dữu Khánh: "Ngoài miệng cảm tạ vô dụng, ta vận công chống chịu khói mù cả một đêm, thật sự mệt rồi, làm chút cơm Linh Mễ để bồi bổ, không quá đáng đi?"

"Không quá đáng, chỉ là..." Ánh mắt Thiết Diệu Thanh nhìn chăm chú vào Linh Mễ hắn vác trên người, "Đem nhiều thứ này rất nặng, khi chúng ta đi ra thì không mang theo thứ này, nếu không, trước dùng tạm của ngươi?"

Dữu Khánh theo bọn họ lâu như vậy, đã biết bọn họ không có Linh Mễ, nếu không cũng sẽ không mở lời này, nghe vậy ra vẻ kinh ngạc, "Ý của ngươi là nói, ta chết sống giúp ngươi làm việc, ngươi còn muốn ta tự bỏ tiền túi ra?"

Thiết Diệu Thanh xua tay, "Không phải ý này, là tạm thời dùng của ngươi, ta sẽ bỏ tiền bồi thường cho ngươi."

Dữu Khánh đang muốn vào lúc này đem đề tài dẫn đến chuyện tiền, không nghĩ tới đối phương chủ động nhắc tới tiền trước, bớt được việc rồi, lúc này liền thể hiện ra dáng vẻ rất háo hức, hỏi: "Ra bao nhiêu tiền?"

Thiết Diệu Thanh thoáng sửng sốt, tự nhiên là ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu, nhưng lời nói đến bên mép lại nhận ra Dữu Khánh tựa hồ có ý đòi thù lao, có điểm không nói nên lời, sau một thoáng bực bội, thử tăng giá: "Bồi thường gấp đôi, thế nào?"

Dữu Khánh không nói hai lời, nhảy xuống đu dây, nhanh chóng cởi túi Linh Mễ trên người xuống, hai tay nâng lên, đưa hết toàn bộ, "Lúc trước vốn định dùng Linh Mễ làm tế phẩm, về sau tình hình không thích hợp, không cần dùng tới, không tin ngươi đếm thử xem, hai mươi túi, không thiếu túi nào, vừa vặn hai mươi cân, giá trị hai nghìn lượng, nếu trả gấp đôi, chính là bốn ngàn lượng."

Đếm thì không cần đếm, Thiết Diệu Thanh cầm Linh Mễ tới tay, "Được, xong việc đưa cho ngươi bốn ngàn lượng."

Xong việc? Trên mặt Dữu Khánh tức thì sụ xuống, "Sau khi xong việc mà không đưa ta, ta cũng không làm gì được các ngươi."

Thiết Diệu Thanh cười khổ, "Nếu thật sự có tâm tư kia thì dù cho bây giờ đưa cho ngươi, sau đó chúng ta cũng có thể lấy lại."

Dữu Khánh gần như không cần suy nghĩ, há mồm liền nói, "Lời cũng không thể nói như vậy. Thứ nhất, các ngươi không đưa cho ta, ta làm sao biết rõ các ngươi có nhiều tiền như vậy hay không? Thứ hai, dù cho các ngươi có, cũng không có khả năng có đem theo bốn ngàn lượng bạc, khẳng định là ngân phiếu tùy thân, về sau nếu như các ngươi muốn qua sông dỡ cầu, ta liền đem bốn ngàn lượng ngân phiếu kia hủy đi, chí ít cũng có thể khiến cho các ngươi bị tổn thất một ít, phải không?"

Thiết Diệu Thanh dở khóc dở cười, "Ngươi suy nghĩ thật đúng là nhiều."

"Thật là ta suy nghĩ nhiều sao? Lão bản nương, ta là người đọc sách thành thành thật thật, ngươi không thể đổi trắng thay đen như vậy, nói chuyện phải bằng lương tâm!" Dữu Khánh nhấc tay chỉ về phía Trình Sơn Bình, để chính cô ta ngẫm lại đi.

Thiết Diệu Thanh thuận thế nhìn qua, đúng là hết lời chống đỡ rồi, không còn cách nào, lúc trước thái độ của Trình Sơn Bình đối với tên gia hỏa này xác thực ác liệt, gần như muốn gϊếŧ chết hắn.

Không dễ giải thích, nàng cũng liền không giải thích rồi, ngoắc tay gọi Tôn Bình tới đây, lấy bốn ngàn lượng ngân phiếu, Tôn Bình thấy đã có được Hỏa Tất Xuất nên thoải mái đưa tiền.

Ngân phiếu tới tay, Dữu Khánh lập tức cất kỹ trong người mình, vẫn chưa thỏa mãn, lại đưa ra yêu cầu, "Còn có ngân phiếu và đồ vật của ta vẫn trên tay hắn, có phải nên trả cho ta rồi hay không?" Lại chỉ về phía Trình Sơn Bình ra hiệu một cái.

Tiền đã đưa rồi, Thiết Diệu Thanh cũng không muốn tiếp tục làm việc gì không vui, lúc này vẫy gọi Trình Sơn Bình lại đây, nói rõ tình hình, bảo trả đồ cho Dữu Khánh.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Hỏa Tất Xuất, ánh mắt Trình Sơn Bình nhìn Dữu Khánh đã có chút phức tạp, nghe vậy trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng còn là lắc đầu nói: "Lão bản nương, đồ vật không phải không trả cho hắn, cũng không phải ta ham muốn chút đồ vật đó của hắn, mà là hắn còn chưa có làm xong xuôi mọi việc, còn thiếu hai con Hỏa Tất Xuất.

Thời điểm này hắn vội vã lấy lại đồ vật, ta muốn không nghi ngờ hắn có ý đồ gì cũng khó. Bình thường, trả thì trả đi, nhưng hiện tại quan hệ đến tính mạng Đông gia, không nắm giữ nhiều một chút thì không được. Lão bản nương, không thể trả, thứ cho khó tòng mệnh!"

Thấy y lại ngang nhiên không nghe lão bản nương, mấy người đều có chút không nói nên lời.

Tôn Bình buông tiếng thở dài, "Lão Trình, chúng ta nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, sẽ không có vấn đề gì."

Trình Sơn Bình lập tức sắc mặt, giọng nói đều trở nên mãnh liệt, "Tôn Bình, còn chưa bắt được đủ ba con Hỏa Tất Xuất, ngươi dám cam đoan thời gian sau sẽ không xảy ra bất ngờ sao? Ngươi dám cam đoan hắn lấy đồ về được rồi sẽ không làm việc tiêu cực sao? Hiện tại chúng ta đem tất cả mong chờ đều ký thác tại trên người hắn, nếu hắn thật muốn làm ra thủ đoạn gì đó làm chậm trễ tính mạng Đông gia, Tôn đại chưởng quỹ, ngươi gánh chịu được trách nhiệm này không?"

"..." Tôn Bình á khẩu không trả lời được, việc này nàng làm sao có thể đảm bảo?

Trình Sơn Bình lấy tính mạng Đông gia ra nói, nếu không muốn trả, ai cũng không tiện cứng rắn đoạt khỏi tay y, Thiết Diệu Thanh nhíu mày một hồi, do dự nói với Dữu Khánh: "Ta có thể thề, xong việc nhất định trả cho ngươi, thế nào?"

Dữu Khánh mặt không biểu tình, trong lòng chửi bới, tuy rằng hắn bắt được một con Hỏa Tất Xuất, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo nhất định có thể bắt đủ ba con. Nếu tất cả đồ vật đã tới tay, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn có thể nghĩ biện pháp không tổn hao gì bỏ chạy lấy người.

Nhưng mà với tình huống trước mắt, nói rõ đám người Thiết Diệu Thanh cũng không thể từ trên tay Trình Sơn Bình lấy được đồ vật, nếu hắn cứ kiên trì, trái lại dễ dàng dẫn tới hoài nghi, một khi bị nhìn chăm chú chặt rồi, sẽ có bất lợi đối với việc sau này vạn nhất chạy trốn.

Chạy trốn giữ mạng, nhất là ngay dưới mí mắt một đám cao thủ, là một chuyện cần phải cẩn thận xử lý.

Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải nhàn nhạt nói một câu, "Có người cứ muốn lấy lòng tiểu nhân độ bụng quân tử, ta cũng không còn cách nào. Đi, xong việc trả cũng được."