Bán Tiên

Chương 29: Bắt đi

Không tìm được trong chiếc xe này, hai người chui đi ra, lại tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm.

Lần này không đi bao xa, sau khi tại trên đường hơi chút lật xem mấy món hành lý, lại thấy được một chiếc thùng xe tương đối hoàn chỉnh, hai người lập tức một trước một sau đi tới.

Thùng xe nửa đổ tại nơi sườn dốc ven đường, bánh xe đã nứt vỡ, càng xe hẳn là bị tảng đá nện gãy, ngựa không biết đã chạy đi đâu, nhưng thùng xe duy trì nguyên vẹn.

Hai người chạy đến bên cạnh xe đang định leo vào nhìn xem, kết quả đều cảm thấy bất ngờ, phát hiện thùng xe này có điểm khác biệt với thùng xe khác.

Những thùng xe khác, cửa xe chính là cửa xe, nhiều nhất là có thêm rèm cửa che chắn, mà tại cửa xe này có người dùng sợi dây theo hai bên khung cửa căn xéo đan xen giao nhau, làm một tấm lưới ngăn cản đơn giản, hẳn phải là sợ xe chạy trên đường xóc nảy làm cho hành lý bên trong xe bị rớt ra ngoài.

Hiện tại đều đã như vậy rồi, còn ngăn cản cái rắm, Hứa Phí trực tiếp khua đao cắt đứt ra, bên trong lập tức tuột ra mấy món hành lý không biết của nhà ai.

Nhìn nhìn, hẳn không phải là hành lý của mình, khi Hứa Phí lại đưa tay từ bên trong kéo ra mấy món hành lý thì Dữu Khánh chợt đưa tay ấn tay hắn lại, chỉ chỉ hai kiện hành lý đè lên một cái chăn bông lớn.

Lúc đầu Hứa Phí không chú ý tới, được ngón tay hắn chỉ cho thấy thì lập tức đã nhận ra có dị thường rất nhỏ, cái chăn bông lớn giống như đang hơi khẽ lay động, nếu không chú ý thì thật sự không phát hiện được, không thể không bội phục nhãn lực của Dữu Khánh.

Hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau, Dữu Khánh đưa tay lấy đi hai kiện hành lý đè phía trên kia, Hứa Phí thì hai tay nhấc đao, bất cứ lcu1 nào đều có thể chém ra.

Khi hành lý được nhấc ra thì chăn bông lớn càng lay động dữ dội, chí ít đã có thể nhìn thấy rõ ràng rồi.

Chuẩn bị! Hai người đưa mắt ra hiệu với nhau một lần cuối cùng, Dữu Khánh đột nhiên xuất thủ chụp lấy chăn bông kéo một cái, ngay lập tức vang lên tiếng một người thét chói tai "A".

Hứa Phí khua đao lên nhưng không chém xuống, cũng không thể chém xuống, hai người đều rất bất ngờ, ngây ngẩn cả người, cái người nhảy ra này không phải ai khác, vậy mà chính là Trùng nhi, có lẽ trốn ở trong chăn đem mình che kín đáo quá mức, đã ngộp đến mức mặt đỏ bừng, cả người rịn đầy mồ hôi.

Trùng nhi co đầu rút cổ sợ run, lúc đầu không nhận hai người trước mắt, hai người đều vẻ mặt dính máu, nhìn không khác gì quỷ.

Hứa Phí vội an ủi một tiếng, "Trùng nhi, đừng sợ, là chúng ta."

Âm thanh này quá quen thuộc, Trùng nhi ngẩn ra, từ trong sợ hãi thả lỏng lại, dần dần đã có năng lực nhận biết, nhận ra đao trong tay Hứa Phí, cũng nhận ra kiếm trong tay Dữu Khánh, lúc này nhận ra được khuôn mặt hai người, kinh hô một tiếng, "Công tử!" Lại đối với Dữu Khánh liên tục gật đầu chào, "Công tử."

Là một sự ngạc nhiên đầy bất ngờ, Hứa Phí và Dữu Khánh đều vui mừng, Trùng nhi vậy mà còn sống, thoạt nhìn không có bị tổn thương gì, nhìn đến thật đúng là mạng lớn.

Hứa Phí kinh ngạc hỏi: "Tiểu tử ngươi tại sao trốn ở đây?"

Dữu Khánh ở bên cạnh là người cao hứng nhất, nếu Trùng nhi đã ở tại trên chiếc xe này, như vậy hành lý của mình cũng tại đây rồi, công phu không phụ lòng người, cũng may mình không buông bỏ, nếu không hai nghìn lượng bạc này đã uổng phí mất đi rồi.

Hắn kéo kéo những sợi dây vừa bị cắt đứt nơi cửa xe, đã có thể tưởng tượng được là xảy ra chuyện gì rồi, chiếc xe này hẳn chính là chiếc xe hành lý Trùng nhi nghỉ chân kia, lưới dây nơi cửa vào ắt hẳn cũng là do Trùng nhi buộc, dù sao lí do bảo hắn ngồi xe chính là trông hành lý, Trùng nhi hẳn cũng là rất để tâm.

Chân tướng sự việc mà Hứa Phí hỏi ra không khác lắm, Trùng nhi không nghĩ tới trời giáng tai họa bất ngờ, sau đó trông thấy rất nhiều chuột xuất hiện, không biết nên ứng phó như thế nào, vì vậy trong lúc kinh hoảng kéo lấy chiếc chăn bông trong hành lý của nhà ai đó che đậy mình lại chặt chẽ, vậy mà cứ như vậy mơ mơ màng màng tránh thoát được một kiếp, kết quả không chút hao tổn gì.

Không quản như thế nào, xem như là mạng lớn rồi.

Dữu Khánh hỏi: "Hành lý đâu?"

"Trên xe." Trùng nhi quay đầu nhìn lại, cũng leo lên tìm kiếm.

Hứa Phí cười khổ, phát hiện thứ đó quả nhiên là thứ tên này quan tâm nhất, nhưng vậy mà ngoài miệng cứ quanh co lòng vòng, lúc thì là lo lắng Trùng nhi, lúc thì là đi tìm hành lý, chính là không chịu nói ra mục đích chân thực của mình, nói cho dễ nghe một chút là còn rất chú ý tướng ăn, nói khó nghe chút chính là làm kỹ nữ rồi còn muốn được tôn thờ.

Trong lúc chờ đợi lục ra hành lý, Dữu Khánh không quên khắp nơi hết nhìn đông tới nhìn tây, người tu luyện Quan Tự quyết đều dễ dàng có cái tật này, nhất là trong tình huống hoàn cảnh tại đó không bình thường.

Trong lúc nhìn trái nhìn phải, ánh mắt Dữu Khánh bỗng nhiên ngẩn ra, thấp giọng nôn nóng gọi: "Có thứ gì đang tới, Trùng nhi, lấy chăn che kín chính mình."

Cũng vội đưa tay kéo Hứa Phí, chạy đến trước một con ngựa ngã lăn chết gần đó, lôi kéo Hứa Phí ngay tại chỗ nằm xuống, còn thuận tay lấy khối thịt ngựa bị tét ra còn máu chảy đầm đìa thả trên mặt mình.

Bị lôi kéo ngổi xổm xuống mặt đất, Hứa Phí lập tức minh bạch ý của hắn, việc này không phải là việc giả chết mà mình đã nói sao?

Hắn làm càng tuyệt, nhanh chóng nằm úp sấp lên chỗ con ngựa bị tét vỡ.

Hắn chỉ là có phần không rõ, mình chẳng phát hiện được cái gì, làm sao vị Sĩ Hành huynh này lại biết có thứ gì đó tới chứ?

Không biết rằng, nếu Dữu Khánh không có điểm bản lĩnh này để trông cậy, nào dám chạy loạn tại trong hoàn cảnh này.

Y phục hai người đang mặc được lấy ra từ trên thân người chết, vốn đã là đầy vết máu.

Trùng nhi cuống quýt quấn chăn lại, cuộn thành một cục ở trong xe, một cử động nhỏ cũng không dám.

Con mắt Dữu Khánh còn không có nhắm lại, vẫn đang nhìn tới liếc lui.

Ánh lửa xung quanh càng ngày càng rõ ràng, sơn hỏa cuối cùng bùng lên, tại dưới nhiệt độ cao ảnh hưởng, sương mù vốn tràn ngập vậy mà đã phai nhạt không ít.

Đột nhiên, sương mù xao động, mấy tên hắc y nhân nhảy ra, Dữu Khánh lập tức trừng lớn mắt không chút động đậy, dáng vẻ như chết không nhắm mắt.

Giả chết cũng là không còn cách nào, biết rõ tu vi của mình không cao, tại trong trường hợp bên công bên thủ này mà nhào ra thì chính là đem tính mạng đánh cược, dám tập kích nhân mã của Ti Nam phủ há là trò đùa?

Mấy tên hắc y nhân không có dừng lại, rất cảnh giác nhìn xung quanh, cũng lướt qua phía trên hai tên "Người chết", lao về hướng đoàn xe chủ lực mà đi.

Dữu Khánh lại nhìn nhìn bốn phía, từ từ đứng lên, rồi gọi Hứa Phí tiếng, "Được rồi."

Đúng lúc này, từ phía đoàn xe chủ lực đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

Động tĩnh chém gϊếŧ gay cấn đột ngột vang lên khiến Dữu Khánh ý thức được nơi đây đã không thể ở lâu, nhanh chóng nhảy về phía thùng xe, kéo tấm chăn che đậy Trùng nhi ra, gấp giọng nói với nó: "Nhanh lên một chút tìm lấy hành lý."

Trùng nhi liên tục gật đầu, vội vàng lục lọi hành lý.

Mà đang cao độ cảnh giác xung quanh, Dữu Khánh bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp giọng kêu lên: "Trùng nhi, trốn kỹ." Bản thân hắn thì lắc mình nhào đến một bên, lại nằm xuống giả chết.

Trùng nhi cuống quýt kéo chăn che lại.

Mới vừa bò dậy, Hứa Phí không cần căn dặn, nhìn thấy tình huống như thế, lập tức lại đổ nhào xuống rồi.

Sương mù trên không đột nhiên dao động phập phồng, một cái bóng đen thật lớn đột nhiên lao xuống, là một con cự điêu sải cánh hai trượng, xuôi theo đường cái từ tầng trời thấp lướt tới, còn chưa có trượt xa thì hai trảo đột nhiên thả xuống, trực tiếp quắp lấy thùng xe mà Trùng nhi ẩn thân, bỗng nhiên dốc sức vẫy cánh, nhấc lên thật lớn cuồng phong, cứ như thế rất đột ngột mà xách thùng xe lên bay vào trong mây mù trên không, rất nhanh liền cùng cả thùng xe đồng thời biến mất tại trong sương mù.

Vừa nằm xuống, Hứa Phí còn chưa kịp nhắm mắt lại liền mắt mở trừng trừng nhìn thấy tận mắt một màn này.

Dữu Khánh cũng có chút kinh sợ, Quan Tự quyết của hắn còn xa không bằng sư phụ hắn, còn chưa tới tình trạng tùy tiện quét mắt là có thể sớm phán đoán ra được đó là thứ gì, cần phải cho chút thời gian quan sát tỉ mỉ mới được, nếu không chỉ có thể đại khái nhìn ra có thứ gì đó sắp xuất hiện.

Hắn không nghĩ tới tới đó lại là một con cự điêu, vậy mà lại đem xe ngựa xách bay đi rồi.

Linh Mễ vừa mới tìm được, vậy mà bị một con sỏa điểu cắp đi rồi?

Hai nghìn lượng bạc bị chim tha đi rồi? Cái này gọi là chuyện gì!

Hắn vừa định ngồi dậy, lại phải thành thật nằm xuống rồi, chỉ thấy sương mù lại kịch liệt chập trùng, tiếp tục có một con cự điêu phá tan mây mù hiện thân, lướt đi tại tầng trời thấp, bay vụt qua trên đỉnh đầu hai người.

Dữu Khánh quay đầu nhìn khắp nơi một cái, bỗng nhiên nhảy lên, không nói hai lời, nhanh chóng nhảy lên chui vào trong một bên núi rừng.

Hứa Phí lập tức bò lên cùng chạy theo.

Dữu Khánh ở trong núi chạy nhảy một hồi, chạy đến một chỗ đỉnh núi, tìm tới một cây lớn nhất, tung người nhảy lên, tay chụp lấy một cành cây để mượn lực, lại lần nữa tung mình bay lên.

Vội vàng đuổi theo, Hứa Phí ngửa đầu nhìn, phát hiện đã không còn thấy bóng dáng Dữu Khánh, lập tức lại kinh sợ rồi, chỉ với bản lĩnh này, còn nói cái gì mà trọng kiếm chỉ là tùy thân làm dáng, mình có mắt không tròng vậy mà tin tưởng, vị Sĩ Hành huynh này rõ ràng là một cao thủ!

Đối với loại người có thực lực như hắn mà nói, tài nghệ của Dữu Khánh tự nhiên là cao thủ.

Hiện tại theo sát Dữu Khánh là quan trọng nhất, đem đao cắm vào trên thân, lập tức nhảy lên cây, sử dụng cả tay lẫn chân bò dần lên trên, thế nhưng cây quá to, bò không nhanh được.

Đến được đỉnh đại thụ, Dữu Khánh phát hiện độ cao này vẫn có nhàn nhạt mây mù che chắn tầm mắt, lập tức nhún chân, hai chân đạp xuống cành cây, mượn lực đàn hồi đột nhiên tung mình bay lên trời, nhảy vượt ra khỏi sương mù, nhanh chóng quan sát xung quanh, muốn nhìn xem con cự điêu kia bay đi đâu rồi.

Kết quả nhìn thấy thật nhiều cự điêu lên lên xuống xuống giữa sương mù, nhưng ánh mắt vẫn là nhận được bóng dáng cự điêu mục tiêu kia, dù sao đó là xách theo một cái thùng xe, nó tựa hồ đang bay vvề phía một ngọn núi cao nhất.

Người rơi xuống lại từ cành cây bắn lên trên, sau mấy lần liên tục bay lên hạ xuống, hắn đã xác nhận được, tận mắt nhìn thấy cự điêu đem theo thùng xe chui vào trong ngọn núi cao nhất kia.

Sau khi lại lần nữa hạ xuống, hắn không có dừng lại trên tán cây mà thuận thế nhảy đi xuống.

Phù! Vừa mới bò lên được ba trượng cao, Hứa Phí quay đầu, mắt mở trừng trừng nhìn Dữu Khánh lại rơi xuống rồi, hắn lập tức buông tay buông chân, rẹt rẹt rẹt một đường ôm lấy vỏ cây hạ thấp dần độ cao rồi nhảy xuống, tiếp tục đuổi theo Dữu Khánh lúc này đã lướt đi không còn thấy bóng dáng rồi.

Hai người một trước một sau, cách một khoảng cách nhảy ra rừng núi, nhảy lên đường cái, lại một mạch xông vào núi rừng đối diện.

Nghe đến động tĩnh ở phía sau, Dữu Khánh bỗng nhiên dừng bước xoay người, đối với Hứa Phí thiếu một chút nhào vào người, nói: "Ngươi theo ta làm gì?"

Hành lý đã bị mất, Hứa Phí từ đầu không biết hắn muốn làm gì, hỏi ngược lại: "Ta không theo ngươi thì theo người nào? Sĩ Hành huynh, ngươi sẽ không ném ta không quản đi?"

Dữu Khánh: "Trong núi rất nguy hiểm, đừng đi theo ta, mau trở về, nhân mã hộ tống có thể bảo vệ ngươi." Vừa dứt lời hắn lại lắc mình chạy đi.

Kỳ thực chính là không muốn mang theo một gánh nặng, một kẻ to con như thế chạy theo, tương đối dễ dàng bị lộ.

Hứa Phí không nói hai lời, tiếp tục đuổi theo. Người ta nhảy nhảy chạy chạy rất nhanh nhẹn hoạt bát, hắn chỉ có thể là toàn lực vọt tới trước.

Kỳ thực hắn cũng không muốn đi theo, nhưng vấn đề là bây giờ hắn không biết phải đi đâu? Nghe lời Dữu Khánh chạy về bên phía nhân mã hộ vệ?

Bên kia động tĩnh đánh nhau lớn như vậy, nhằm về phía đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ chạy tới, nhào đầu đi vào tìm chết sao? Huống hồ quỷ mới biết rõ sau khi song phương chém gϊếŧ sẽ là kết cục dạng gì.

Hắn muốn hỏi một chút, nếu như an toàn, ngươi vì sao không đi, còn ở nơi này chạy loạn?