Thuần Dưỡng Mèo Hoang

Chương 13: Em càng nói, tôi càng muốn chơi em

Chương 13: Em càng nói, tôi càng muốn chơi em

Khương Nghị suýt chút nữa nhịn không được xông tới đánh anh ta, nhưng lại bị chị cậu túm lấy cánh tay.

Phó Hựu nhìn thoáng qua người ở cửa, bọn họ bước nhanh vào, mắt nhìn thẳng túm lấy cánh tay Khương Nghị, lôi tuột ra ngoài.

Trong miệng cậu lắp bắp mắng cái gì đó, nhưng không ai nghe hiểu.

Ra khỏi căn biệt thự đó, người đàn ông đầu đinh liền mắng cậu, “Được rồi! Nói lắp thì đừng nói lắm, chọc người ta phiền có biết không hả. Nếu không phải do cậu, chúng tôi đã không bị lãnh đạo phê bình rồi, thành thật chút đi, lần này sẽ không thả cậu ra nữa!”

Cậu nghiến răng, dùng mũi chân cọ cọ xuống đất, hai người họ mạnh hơn cậu nghĩ nhiều, trực tiếp nhấc cậu hổng khỏi mặt đất.

“Không được, buông buông buông ——”

“Buông cậu ra? Cậu đánh rắm đi! Không thể buông cậu ra được, thành thật ở chỗ này cho tôi!”

Nói rồi hai người ăn ý ném cậu vào phòng, suýt chút nữa làm cậu lăn quay trên đất, ngay cả mắt kính cậu cũng không để ý, vội vàng bò dậy, chạy về phía bọn họ.

“Không phải đại đại ca! Đại đại đại… Bật lửa! Em chỉ muốn hỏi, các anh có bật lửa bật lửa, bật lửa không!” Cậu bám vào cửa hỏi.

Hai người kia liếc nhau, kỳ quái nhìn cậu.

“Như cậu mà cũng hút thuốc à?”

Khương Nghị không phục nuốt nuốt nước miếng, “Như, như em, sao không thể hút thuốc chứ!”

Nói chuyện còn mang theo điệp âm, rất đáng yêu ha.

Người đàn ông đầu đinh móc từ trong túi ra ném cho cậu, “Cầm chơi đi, đừng dùng nướng thịt nhá, không thì ném cậu ra bãi rác đó.”

Bọn họ đóng lại cánh cửa thép nặng nề, Khương Nghị bĩu môi, xì một tiếng.

Chỉ số thông minh chỉ để ngắm.

“Anh… Anh muốn làm gì!” Khương Hân kéo chăn trốn ra phía sau, nhìn anh chống lên giường nhoài người tới.

“Làm em nha!” Anh cười một tiếng, “Câu hỏi ngu ngốc, em nghĩ tôi bắt em làm gì? Phía dưới của lão tử cứng đến phát đau rồi, em quả thực chính là yêu tinh, chúng ta đổi chút đa dạng chậm rãi chơi đi.”

“Đừng đùa nữa! Đại ca, anh rõ ràng vừa mới —— mới…” Đáng chết, nói không nên lời.

“Hử?” Anh vươn tay ra giật phắt chăn bông của cô ra, “Vừa mới bắn? Ai nói với em đàn ông bắn xong là xong việc, không tin em sờ nữa xem, nó lại sưng lên rồi, rất đau.”

Mẹ nó, tên đàn ông này thật nhiều lời dâʍ đãиɠ.

Cô bị anh nắm lấy cổ tay, cắn răng muốn rút về, nhưng sức lực của cô sao có thể so với anh.

Bộ dáng giãy giụa ẩn nhẫn gợi lên du͙© vọиɠ của anh. Anh buông tay cô ra, trực tiếp nắm lấy vật mềm mại trước ngực cô.

“Đừng!” Cô nằm trên giường, đôi tay ghìm lại cổ tay anh, “Anh buông tôi ra, tôi không muốn!”

“Muốn hay không em có thể quyết định được sao?” Khóe miệng anh nhếch lên, trên tay càng thêm dùng sức.

Khương Hân tức giận định vươn chân ra đá anh, nếu trúng ngay giữa thì càng tốt!

Kết quả chân còn chưa vươn tới, đã bị anh đè lại, chỉ thấy anh cười lạnh với cô.

“Thu hồi cái tâm tư nhỏ ấy của em lại đi, bị tôi chơi, làm một ngốc bạch ngọt chỉ biết rêи ɾỉ dưới thân tôi là được, có đầu óc không phải chuyện tốt, cẩn thận biến khéo thành vụng.”

“Tôi mẹ nó —— a!” Cô bị véo mạnh một cái, đau đến mức chảy nước mắt.

“Lại không nghe lời phải không? Miệng không sạch sẽ như vậy, tôi nhổ răng em ra xem còn có thể chửi bậy nữa không!”

Cô cắn răng ẩn nhẫn, hung hăng trừng anh, đều đã hôn anh ta rồi, làm gì còn sạch sẽ!

Đôi mắt hạnh rưng rưng nhìn thẳng vào anh, bộ dáng tự cho là hung ác, nhưng ở trong mắt anh chẳng qua chỉ là một nàng mèo hoang xù lông, đáng yêu đến làm người ta muốn thuần phục, yếu tố gien biếи ŧɦái bạo ngược trong nội tâm, cứ đơn giản như thế bị cô câu dẫn ra ngoài.

Anh kéo bộ quần áo vốn dĩ đơn giản chỉ cần kéo là rách của cô ra, mặc cho cô thế này, cũng là vì thỏa mãn anh mà thôi.

Cô vội vàng muốn che ngực lại, nhưng anh đã nắm lấy cánh tay cô kéo lên trên ghìm lại. Từ cổ đi xuống, trên ngực, xương quai xanh, đều là vết cắn mấy hôm trước anh lưu lại, ngược lại càng làm tăng thêm cảnh đẹp.

“Anh, đồ biếи ŧɦái!” Cô nghiến răng, cố gắng không chửi thề.

Phó Hựu gật gật đầu, “Ừ, nói tiếp đi, tôi thích nghe, em càng nói, tôi càng muốn chơi em, sao còn không hiểu hử?”

Hắn xốc chăn lên, xoa lên vùng bụng phẳng lì mảnh khảnh của cô, nhìn chòng chọc nó với vẻ si mê, “Em nói xem nếu nơi này bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi bắn cho phồng lên, thì sẽ xinh đẹp biết bao.”

Tên chó chết này, sao trong đầu tên đàn ông này lại có nhiều suy nghĩ bậy bạ thế kia!

Tay anh càng ngày càng đi xuống, vẻ mặt tươi cười không có ý tốt nhìn cô.

Cô muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị đè đến gắt gao, tay cũng không có cách nào tránh thoát.

“Hô…” Cô khó chịu đến mức suýt khóc, ngẩng đầu lên để lộ ra gân xanh trên cổ, anh cụp mi xuống, buông âm đế bị bóp chặt ra, đưa ngón trỏ vào phía dưới của cô.

“Bé mèo hoang, thoải mái không?” Ngón tay anh thò vào cửa huyệt của cô, tiến vào từng tấc một.

“Ô… Đừng, đừng đi vào, xin anh.”

“Cũng không phải chưa từng tiến vào, bé mèo hoang, ướt rồi này.” Anh rút ngón tay ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, ngậm ngón tay vào trong miệng, liếʍ láp.

Cô cắn răng nức nở, giãy dụa càng lúc càng kịch liệt, thế nhưng người đàn ông trên người cô đè chặt hai chân cô, đút ngón tay vào miệng cô.

“Liếʍ.”

“Không…”

“Tốt hơn hết là đừng từ chối tôi, bằng không tôi sẽ có biện pháp tra tấn em.”

Cô nhận mệnh hé miệng, để anh đút vào sâu hơn.

“Dùng đầu lưỡi.” Người đàn ông nheo mắt lại, thưởng thức dáng vẻ dâʍ đãиɠ của cô, “Ăn ngon không? Nước miếng của tôi cùng dâʍ ɖị©ɧ của em.”

Cô không hé răng, động tác ngón tay anh càng thêm lớn, khuấy động toàn bộ khoang miệng cô, nước miếng không kịp nuốt trào ra từ khóe miệng.

“Ông chủ!”

Bên ngoài vang lên một tiếng rống, Khương Hân sợ tới mức cắn mạnh vào ngón tay anh.

Phó Hựu không quan tâm đến cơn đau, nhanh chóng rút ra, kéo chiếc chăn ở bên cạnh tới, cấp tốc phủ lên cho cô.

Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, còn chưa mở miệng, đã thấy sắc mặt anh đen như đít nồi liền thầm kêu không ổn.

“Cút!”

Y nhắm mắt lại, vội vàng lui ra ngoài, cách cánh cửa kêu to, “Phó phó phó quán bị cháy rồi ông chủ!”