Editor: Đầu Gỗ
***
Phòng thay đồ một mảnh yên tĩnh.
Chừng mười mấy giây trôi qua, người đàn ông mỏ chuột tai khỉ đứng giữa phòng mới từ trong khϊếp sợ hoàn hồn, anh ta mở to hai mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt trước cửa mà không thể tin được.
Anh ta đưa tay chỉ chỉ chính mình: "Cô... cô mắng tôi?!"
Cô gái đứng ngoài cửa tiến lên một bước: "Anh vừa mới nói chuyện?"
"Đúng vậy, làm sao?"
"Ồ." Cô gái cười lạnh nhìn anh ta, "Vậy anh đoán xem có phải tôi đang mắng anh không, tiểu nhân chỉ dám ác ý phỉ báng sau lưng người khác?"
"Cô—"
"Những lời anh vừa nói tôi đã ghi âm lại rồi, ngay lập tức có thể gửi tệp ghi âm đến công ty quản lý của Lạc Tu tiên sinh. Anh có muốn cùng bộ phận pháp lý của công ty truyền thông Định Khách nói chuyện uống trà về hình thức xử phạt của tội xúc phạm danh dự nhân phẩm và phỉ báng người khác hay không?"
"..."
Sắc mặt người đàn ông tái đi: "Cô là ai chứ, dám đứng ra bênh vực tên Lạc Tu kia à? Cô có gan dám gửi, có tin tôi kéo cô chôn cùng hay không?!"
"Oaa" Cố Niệm chớp mắt, "Thật là sợ quá đi~"
"..."
Cố Niệm lười nói chuyện cùng anh ta, giơ điện thoại trong tay lên, màn hình hiển thị giao diện email, ngón tay cô dừng trên nút gửi màu xanh. Cô quay lại nhìn anh ta, mặt không biểu tình uy hϊếp:
"Tốt nhất từ đây về sau đừng để tôi biết anh làm trò bôi nhọ Lạc Tu nữa, cho anh mười giây cút đi khuất mắt tôi. Nếu không cùng chờ xem, là anh dám gϊếŧ tôi, hay là Định Khách truyền thông dọa chết anh."
Lúc cô nói những lời này, thanh âm không có gì dao động, tựa hồ thật sự không sợ gì hết khiến người đàn ông trong lòng mấy phần e ngại.
Không thấy đối phương phản ứng, Cố Niệm xem như anh ta có thể nghe hiểu, gật đầu:
"Mười, tám, sáu—"
"Không phải cô nói mười giây sao?!"
"À... Tôi ghét số lẻ. Sáu, bốn—"
"Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì?!" Người đàn ông rốt cuộc không chịu được áp lực tâm lý, căm phẫn bước ra cửa.
"Từ từ đã."
Tên mỏ chuột tai khỉ đã đi tới cửa, anh ta dừng lại, quay đầu hung tợn trừng cô: "Làm sao nữa?"
"Phải đảm bảo," Cô gái quay lại, thanh âm lười biếng, "Về sau không bao giờ vu khống bôi nhọ Lạc Tu tiên sinh nữa."
"Cô... Cô quen anh ta sao? Vì anh ta cô không muốn sống nữa đúng không? Cô không sợ tôi đánh chết cô à?!"
Cố Niệm lười trả lời, quơ quơ điện thoại trong tay: "Bốn, hai—"
"Được rồi! Tôi đảm bảo! Tôi không bao giờ nói một chữ nào về anh ta nữa!" Anh ta cắn chặt răng, oán hận trừng cô một cái, quay đầu lao ra ngoài.
Cố Niệm nhìn ngoài cửa không còn bóng người mới chậm rãi nhét điện thoại vào túi, cô đi đến sau cửa lấy chổi, quét mấy mảnh vỡ của cốc sứ khi nãy bị cô ném lên tường.
Trong phòng thay đồ còn có người khác, là người phụ trách vào cùng lúc với người vừa bỏ đi kia, người nọ đứng hình trước dáng vẻ bình tĩnh dọn dẹp của Cố Niệm.
"Cô... thật sự không sợ Thôi Vĩ trả thù sao?"
Cố Niệm quét hai cái, ngẩng đầu: "Anh đang nói chuyện với tôi á?"
"Đúng vậy."
"Thôi Vĩ là ai?" Sau đó "À" một tiếng, "Là người khi nãy?"
"Ừ..."
"Tôi không sợ."
"Tại sao?"
"Theo kinh nghiệm của tôi, những kẻ to xác mạnh miệng đều có hành động của chú lùn."
Khóe môi cô gái cong lên, có lẽ biểu cảm lúc này quá lừa người, người nọ nhất thời không phân biệt được đó là cười hay trào phúng.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã hiểu.
Cố Niệm cúi đầu quét mảnh vỡ cuối cùng, một khắc đó, sau lưng cô gái cõng ánh sáng, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối âm u, biểu tình mơ hồ.
"Chỉ có những kẻ hèn nhác và tự ti mới trốn vào góc tối âm u dùng lời lẽ ác độc công kích người khác... Bởi vì không cách nào với tới, cho nên bọn họ không ngần ngại kéo theo người khác xuống địa ngục, hòng vấy bẩn, hủy diệt đối phương."
Những lời này nặng nề cảm xúc, không giống đang bảo vệ người khác. Đáng tiếc người nọ không phát hiện, cứ cho rằng Cố Niệm đang bất bình thay Lạc Tu.
Cậu ta do dự, nhẹ nhàng hỏi: "Xem ra biên kịch Cố cũng là fan mới của Lạc Tu?"
Cố Niệm ngoài ý muốn nhìn cậu ta: "Ơ? Anh biết tôi?"
Đối phương gật đầu.
Cố Niệm vỗ trán: "Thảm rồi."
"?"
Cô chỉ chỉ bên ngoài cửa không một bóng người, vô tội: "Tôi không sợ anh ta trả thù là vì cho rằng các anh không biết tôi là ai..."
Người phụ trách:... Nghĩ vậy cũng được sao?
Cố Niệm hối hận: "Thôi toang rồi, tính sai rồi."
"..."
Người phụ trách trầm mặc hồi lâu, vẫn chưa từ bỏ ý định kéo lại đề tài đã trôi đi: "Biên kịch Cố không màng nguy hiểm mà bảo vệ Lạc Tu như vậy... không lẽ cô thích anh ta sao?"
?
Vấn đề này đến quá bất ngờ khiến Cố Niệm dừng tay, ngước mắt nhìn cậu ta lần nữa. Sau đó cô thấy trong đáy mắt người nọ không giấu được tia rung động, chính là kiểu nếu như cô dám nói ra một chữ "Không" thì đối phương ngay lập tức mời cô tuần sau cùng nhau hẹn hò.
Nội tâm Cố Niệm: Cái này... không được đâu nha.
Vì thế cô không chút do dự đem ra tình ý chân thành: "Tôi yêu anh ấy."
Người phụ trách hóa ngốc: "Yêu?"
Cố Niệm: "Đúng vậy, tôi hi vọng anh ấy có thể trở thành tình yêu đầu tiên của tôi trên pháp lý."
— với điều kiện Pháp luật cho phép nữ thanh niên 22 tuổi nhận nam thanh niên 24 tuổi làm con nuôi.
Đại diện cho đa số những người bình thường không thể bình thường hơn, mạch não của người phụ trách hiển nhiên tự động phiên dịch câu nói này thành "Tôi nhất định phải kết hôn với anh ấy". Cậu ta mất mát ỉu xìu rời đi, trước khi đi còn không quên thân sĩ chúc phúc:
"Chúc cô đạt được ý nguyện."
"Cảm ơn nhé~ Tôi sẽ cố gắng!"
"..."
Chỉ còn lại một mình cô trong phòng thay đồ, Cố Niệm nắm chặt tay. Con trai mình là một bảo bối đơn thuần đáng yêu ôn nhu thiện lương, mình nhất định dùng tình yêu vĩ đại của mẹ cảm hóa bảo bối!
Con trai ngoan ơi~ Mẹ của con lập tức online!
*
*
Trong phòng nghỉ, cuối cùng cũng nghe được thanh âm cô gái nhỏ ngân nga《 Chỉ có mẹ tốt nhất trên đời 》rời đi, trợ lý nỗ lực khắc chế bản thân để không bị nghẹn chết vì cười.
"Lạc ca, em đã sớm nói biên kịch nhỏ này rất ao ước anh mà anh còn không tin, anh nghe thấy không, cô ấy muốn vào chung sổ hộ khẩu với anh đó ha ha ha."
Lạc Tu ngước mắt, dây xích mỏng manh treo trên mắt kính rũ bên cổ, sắc vàng kim nổi bật trên làn da trắng, lạnh lẽo đong đưa. Từ đầu đến cuối anh đều dựa lên sô pha, bên ngoài có việc gì xảy ra cũng chẳng hề động đậy, dường như hoàn toàn không chút để ý bên ngoài vách ngăn kia, cô gái ra mặt vì anh có gặp nguy hiểm gì hay không.
Trợ lý đã quen anh lãnh khốc cũng không nhịn được cảm khái.
"Tuy rằng hơn một nửa khả năng cô gái nhỏ này đối với anh là vì gặp sắc nảy lòng tham, nhưng nghe cô ấy thâm tình thổ lộ lại còn không sợ gian nguy bảo vệ anh thế kia mà anh không có một chút gì..." Cậu duỗi tay ra hiệu, "Cảm động sao?"
Lạc Tu cười nhạt: "Cậu cảm động?"
Trợ lý vỗ ngực: "Nếu có cô gái xinh đẹp như vậy nguyện ý ra mặt bảo vệ em, dù người ta không muốn bao nuôi em em cũng nhận!"
Lạc Tu khẽ nâng cằm, cười như không cười: "Vậy cậu đi nhận đi."
"A? Em đi sao? Không thích hợp đâu..." Trợ lý ngo ngoe rục rịch xấu hổ nhìn anh, "Dù sao thì người mà người ta thích là anh..."
Vừa nói cậu vừa quan sát người đang ngồi trên sô pha. Người nọ ngồi chéo chân, nghe vậy bèn thong thả ung dung giương mắt, ý cười treo bên khóe môi, thoạt nhìn có vẻ "dịu dàng trìu mến" nhìn cậu.
Nhưng trong đáy mắt phảng phất một góc u ám không che giấu được.
Trợ lý rùng mình, trong lòng run lẩy bẩy. Ngay tức khắc dựng thẳng sống lưng, chỉ thiếu cúi đầu chín mươi độ, vẻ mặt trịnh trọng: "Không được đâu! Em không thể đi được! Quá không thích hợp! Người cô ấy thích là anh, em sao mà được!"
"Thật không đi?"
"Không không không không không!" Trợ lý mang khát vọng sinh tồn mãnh liệt mà điên cuồng lắc đầu.
Cho đến khi đề tài này kết thúc, khi ba hồn bảy phách đã quay về với thân thể, trợ lý mới vận động đại não chậm chạp phản ứng lại. Kỳ quái, có phải cậu vừa cảm nhận được dấu hiệu của tính chiếm hữu trên người ông chủ không?
Nghi vấn này vừa lóe lên, cậu hồ nghi nhìn người trên sô pha, cẩn thận mở miệng thăm dò: "Lạc ca, em nghe nói gần đây có không ít người ở đoàn phim điên cuồng theo đuổi biên kịch Trác."
"Ờ." Người đàn ông mắt cũng chưa nâng, tùy tiện đáp lại.
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra. Ý nghĩ này quá kinh khủng quá dọa người mà, đây mới là ông chủ nhà mình, cho dù nữ nhân cởi hết quần áo đứng trước mặt ông chủ cũng không động mí mắt, hơn nữa ông chủ còn bị nghi ngờ là bất lực cơ mà, sao có thể có tính chiếm hữu với người muốn theo đuổi anh ấy được chứ?
*
*
Sau giờ cơm chiều, nhân viên công tác lần lượt quay lại phim trường chuẩn bị cho cảnh quay đêm.
Cố Niệm nhìn chằm chằm vào cánh cổng phim trường, đợi con trai bảo bối đến để kiểm tra trước khi tác chiến. Chỉ là không ngờ đợi được một lúc, bóng dáng con trai thì không thấy đâu nhưng cô lại bị Cảnh Hoành Dục xách đi hỏi thăm chuyện kịch bản. Đến khi cô quay lại, Lạc Tu đã trang điểm thay y phục xong, đang ngồi chờ đến cảnh quay.
Cố Niệm mờ mịt: là do tốc độ của nhân viên trang điểm quá nhanh, hay là cô đi quá lâu nên bỏ lỡ thời điểm con trai đến đây?
Nhưng cũng không đắn đo quá lâu, Cố Niệm ôm kịch bản vui vui vẻ vẻ bay về phía con trai bảo bối. Cô gái nhỏ vẫn chưa bị tình yêu của mẹ làm đầu óc choáng váng, chỉ mỉm cười chào hỏi người ta:
"Chào buổi tối Lạc Tu tiên sinh!"
Lạc Tu quay lại nhìn cô. Bởi vì trang điểm và tạo hình nên anh đã gỡ mắt kính thường hay đeo xuống, đôi con ngươi nâu đậm không có gì ngăn cách nhìn chằm chằm Cố Niệm, phảng phất chứa đựng một tầng cảm xúc được ẩn giấu cẩn thận.
Hồi lâu không nhận được hồi đáp, Cố Niệm khó hiểu nhìn anh một lúc, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Không đeo kính nên anh nhìn không rõ đúng không?"
Sau đó ngoan ngoãn nhích nhích lên phía trước: "Tôi là biên kịch Cố Niệm nè."
Lạc Tu rũ mắt: "Tôi nghe ra được, chào Cố tiểu thư."
"Anh nhận ra giọng tôi ư?"
Lạc Tu: "Ừ."
Cố Niệm lệ nóng quanh tròng. Con trai ngoan, mới gặp mặt chưa được bao lâu đã thân thiết đến nhớ được giọng nói của mẹ, nhất định là mẫu tử liền tâm trong truyền thuyết.
"Cố tiểu thư tìm tôi có việc gì sao?"
Cố Niệm giật mình kéo lại hồn phách chuẩn bị bay xa: "Tôi muốn hỏi anh tâm trạng tối nay thế nào? Lát nữa đến cảnh quay của anh rồi, anh khẩn trương không?"
"..." Lời phủ định đã đến miệng chợt dừng lại.
Lạc Tu cụp mắt, hai hàng mi đen dài rũ xuống hòng che lại hoảng hốt trong mắt, lại tựa hồ quyết định điều gì, đôi môi mỏng mím lại, khắc chế đè xuống khóe môi vốn đang vô thức cong lên.
Mạch não của Cố Niệm lại tự động phân tích trạng thái trầm mặc này của Lạc Tu chính là đồng ý, khiến trái tim mẹ già càng đau lòng: "Đừng khẩn trương đừng khẩn trương. Mấy hôm nay diễn xuất của anh tiến bộ rất... rõ ràng!"
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi, thật như vàng luôn ý, tôi lừa anh làm gì chứ." Cố Niệm đè lại lương tâm đang hấp hối giãy dụa, "Tin tôi đi, chỉ cần anh tin tưởng vào bản thân thì lát nữa sẽ thể hiện tốt thôi!"
"Cố tiểu thư tin tưởng tôi như vậy?"
"Vâng!"
"Vì sao vậy?"
"Dĩ nhiên là bởi vì anh là bảo bối của—"
Cố Niệm đột nhiên im bặt, suýt chút nữa vì mất cảnh giác mà mắc mưu người ta rồi, lắc lắc đầu khôi phục trạng thái bình thường.
Nhưng Lạc Tu không buông tha cô dễ dàng như vậy: "Cô vừa mới nói gì đó?"
"...Tôi nói, bởi vì anh là bảo bối của tôi—", Cố Niệm trong cái khó ló cái khôn, "là mộng tưởng khi tôi còn bé!"
Lạc Tu:???
Aizz, lời nói ra như bát nước hất đi, đúng là tự bê đá đập chân mình mà. Cố Niệm trưng ra biểu tình vô tội nhìn anh.
Lạc Tu mỉm cười: "Tôi là mộng tưởng khi cô còn bé? Vậy hiện tại cô bao nhiêu tuổi?"
Cố Niệm nói trong nước mắt: "Ba, ba tuổi rưỡi."
"Ý của cô là, tôi là mộng tưởng hiện tại của cô?"
Cố Niệm ngơ ngẩn.
Một lúc sau mới định thần lại, đôi mắt phát sáng, vội vàng gật đầu:
"Đúng, chính là như vậy! Lạc Tu tiên sinh là mộng tưởng của tôi, không bao giờ thay đổi!"
"..." Lạc Tu khựng lại.
Đôi mi rũ xuống chợt run lên, theo bản năng muốn nhấc mí mắt lên nhìn cô. Nhưng anh cố gắng khắc chế bản thân, bởi vì anh biết những thay đổi trong cảm xúc của mình trong giờ phút này hoàn toàn không có gì che giấu, cũng không che giấu được.
Anh vẫn luôn không hiểu, tại sao lại có một người như vậy? Không hiểu tại sao cô ấy có thể dễ dàng nói ra những lời đó? Như thể mọi chân thành trong lời cô ấy nói, cảm xúc của cô ấy, đôi mắt sáng long lanh đó... tất cả đều không phải là giả vờ, cô ấy không hề nói dối.
Như thể cô ấy thật sự rất... Yêu anh?
Từ ngữ này đối với anh quá xa lạ. Nhưng lúc này, nó giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ ngàn năm yên tĩnh chốn Phật đàn, tạo nên một vòng rồi lại một vòng gợn sóng. Khiến mặt hồ dần trở nên có sự sống, phiến lá rụng cùng gốc cổ thụ bên hồ sống động, ngay cả ngôi chùa bám đầy bụi bặm nơi đó cũng từ từ thức giấc.
"Lạc ca!"
Bỗng nhiên một thanh âm cắt ngang.
Cố Niệm đứng thẳng dậy, nhìn thấy trợ lý của Lạc Tu đang chạy đến, cậu ấy cũng nhìn thấy cô ở đây, muốn nói lại do dự ngập ngừng.
Cố Niệm hiểu ý quay lại nói với Lạc Tu: "Vậy tôi không làm phiền anh nữa. Còn một lúc mới đến lượt quay của anh, anh nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức nha!"
Nói xong cô gật đầu với trợ lý rồi rời đi.
Đợi cô đi xa một đoạn đường trợ lý mới thấp tha thấp thỏm hỏi: "Lạc ca, cô ấy không làm gì anh chứ?"
"Làm gì là làm gì?"
"À thì ví dụ như động tay động chân, chiếm tiện nghi của anh các kiểu?"
"......"
Lạc Tu đã sớm bình tĩnh lại, nghe vậy mới ngước mắt mỉm cười nhìn trợ lý.
Trợ lý vội vàng giải thích: "Cũng là do em lo lắng cho an nguy của anh thôi. Anh đã quên những gì cô ấy nói với người phụ trách ở phòng thay đồ rồi sao, cái gì mà sẽ cố gắng, em cảm thấy cô ấy sẽ trực tiếp dùng hành động tấn công anh."
"Nói chuyện chính."
"Sao? Chuyện chính? Chuyện chính gì.... À à..." Cậu vỗ trán, "Có một tin tức xấu. Mấy quyển sách của anh đang ở trong xe, không ngờ tối nay xe đang trên đường lên núi thì động cơ hỏng rồi."
"Cho nên?"
"Cho nên... chắc là đến ngày mai mới..."
Lạc Tu nhướng mắt, thanh âm nhàn nhạt: "Vậy tối nay tôi phải làm sao?"
Trợ lý bị sự "ôn hòa" này dọa sợ không ít, tay run run cẩn thận lấy món đồ trong túi xách ra: "Em có mang đến một món cho anh gϊếŧ thời gian nè."
Một cuốn sách bìa nâu đậm nằm trong tay trợ lý, vừa nhìn anh đã nhận ra nó.
Là《 Nhật ký dưỡng ngỗng của Manh Chi 》
Thấy Lạc Tu không nói lời nào, cậu hậm hực định nhét trở lại.
"Nếu anh không muốn đọc thì em tìm sách khác. 《 Hoài Nam Tử 》chắc là không có nhưng 《 Đạo Đức Kinh 》《 Nam Hoa Kinh 》thì có thể tìm được."
"Được."
"Hử?"
Lạc Tu vươn tay, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng chỉ chỉ món đồ trong tay cậu.
"Quyển này, đưa cho tôi."
"À à." Cậu vội vàng dâng bảo vật đặt lên tay anh.
Lạc Tu cầm lấy, thuận tiện mờ ra xem: "Mấy giờ mới đến lượt quay của tôi?"
"Em mới hỏi đạo diễn, ít nhất hai tiếng nữa mới đến phân cảnh của anh."
"Vậy đến lúc đó cậu đến đây gọi tôi."
"Ok!"
*
Cố Niệm vắt óc suy nghĩ suốt buổi tối, làm cách nào mới có thể cứu vớt được kỹ năng diễn xuất một lời khó nói hết của ngỗng tử bây giờ?
Suy nghĩ đến tóc trên đầu cũng muốn tạm biệt cô mà bỏ đi thì rốt cuộc cũng nghĩ ra một biện pháp.
"Trang điểm thêm?" Nhân viên trang điểm nhíu mày nghe Cố Niệm nói, "Không phải là đã trang điểm xong hết rồi sao? Hơn nữa với gương mặt kia của Lạc Tu thì không cần trang điểm nhiều đâu."
Cố Niệm: "Không phải là vấn đề giá trị nhan sắc, mục đích là để anh ấy nhập vai hơn. Cô có thể trang điểm cho anh ấy một ít biểu hiện của Hoa Ưu Đàm sau khi nhập ma được không?"
Nhân viên trang điểm lúc này mới thông suốt: "Cô sợ Lạc Tu không diễn ra được trạng thái đó nên muốn dùng kỹ thuật trang điểm hỗ trợ?"
Cố Niệm theo bản năng muốn gật đầu, nhưng sự thật quá phũ phàng chỉ có thể rưng rưng bạo biện: "...Cũng là vì giúp chúng ta giảm bớt lượng công việc, nếu NG quá nhiều, trang điểm lại cũng rất phiền cô nha."
"Cũng đúng... Vậy cô nói ý tưởng của cô thử đi."
"Là như thế này..."
Cố Niệm hao hết miệng lưỡi, cuối cùng cũng nhất trí với nhân viên trang điểm.
Đáng tiếc chưa kịp nghiệm thu thành quả cô đã bị tổ đạo diễn gọi đi.
Đến khi xong công việc với tổ đạo diễn, Cố Niệm đã ngáp dài ngáp ngắn, chỉ hận không thể tìm được một cái ổ nhỏ trong góc mà đánh một giấc cho đã đời. Nhưng cô lại nghĩ đến "trận chiến sinh tử" tiếp theo của con trai bảo bối, chỉ có thể vác đôi mí mắt đã sắp díu lại vào nhau đi đến nơi Lạc Tu nghỉ ngơi.
Bởi vì quay cảnh đêm nên diễn viên và nhân viên công tác không có công việc đều đã về phòng nghỉ ngơi, Lạc Tu cũng chọn một góc hẻo lánh yên tĩnh nhất, lúc Cố Niệm đến đó căn bản không có ai xung quanh.
Trợ lý nhỏ cũng không có ở đó, chỉ có một mình Lạc Tu một mình nửa nằm trên ghế tựa, cả người không động đậy, thoạt nhìn giống như đã ngủ.
Cố Niệm mới ngáp được một nửa vội vàng nhịn xuống, nghẹn đến mức nước mắt đảo quanh tròng. Cô nhẹ bước chân rón ra rón rén đi đến trước ghế tựa.
Quả nhiên, người đàn ông nằm trên ghế an tĩnh nhắm chặt đôi mắt, Lông mi cong lên thành một độ cung đẹp mắt, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng được trang điểm nhẹ qua, mang một phần yếu ớt cùng một loại ý nghĩ muốn chạm vào.
Cố Niệm nín thở.
Tạo hình tối nay của Lạc Tu khác trước, vẫn là mái tóc đen dài nhưng từ thái dương rũ xuống vài sợi tóc màu bạch kim xen kẽ với mái tóc đen nhánh, đối lập mà thu hút. Mà chính giữa trán, lộ ra một đóa hoa ưu đàm nở rộ, không giống sắc vàng gắn liền với Phật giáo, đóa ưu đàm đỏ như máu, lại có thêm làn da trắng lạnh làm nền, trong thanh lãnh lại có phần yêu dã.
Cố Niệm đưa tay bịt miệng, ôi má ơi, con trai mình thực sự quá hợp với tạo hình này, mẹ già nhìn đến tâm tư sắp vặn vẹo mất rồi, phải làm sao đây T^T
Ngỗng tử bất hỏa, thiên lý nan dung!
Tình yêu của mẹ bơi lượn giữa lòng đại dương mười tám vòng mới gian nan giữ được lý trí.
Bởi vì Cố Niệm phát hiện, con trai bảo bối ngủ quên lại không đắp chăn!
Chuyện lớn này tuyệt đối không được!
Tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ ngày đêm trên núi chênh lệch rất lớn, lỡ như bảo bối bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?!
Cố Niệm lại chạy đi, một lát sau cầm áo khoác mà cô đem theo vội vã chạy về, vô cùng cẩn thận phủ lên người con trai bảo bối.
Với chiều cao một mét sáu của cô, hiển nhiên là áo khoác cô mặc dài quét đất cũng không che hết được cả người Lạc Tu.
Mang tâm trạng "Con trai quá cao" và "Mama không xứng", Cố Niệm vui buồn lẫn lộn mà cẩn thận giúp Lạc Tu kéo góc áo xuống.
Sau đó trong một khắc vừa đứng thẳng người, cô vô tình nhìn thoáng qua bên cạnh đùi phải Lạc Tu, lộ ra một món đồ vô cùng vô cùng quen thuộc....
Bìa da màu nâu đậm.
Cố Niệm dại ra mấy giây.
Dưỡng! Ngỗng! Hằng! Ngày!
Mẹ đến cứu con ngay đây!!!!
Tim đập như nổi trống, Cố Niệm khẩn trương đứng bên cạnh ghế dựa, động tác nhẹ nhàng không tiếng động đỡ tay vịn mượn lực làm trụ, cúi người vươn bàn tay tội ác hướng đến mục tiêu.
Tập trung tinh thần tối đa.
Khoảng cách đầu ngón tay cách mục tiêu càng lúc càng rút ngắn. Thẳng đến chỉ còn 1cm nữa là đã chạm đến bìa vở, mục tiêu đã gần trong gan tấc....
"Cố tiểu thư."
!!??
Cố Niệm hoảng hồn, tay trái đang làm điểm tựa trượt xuống, theo bản năng đưa tay chống xuống...
Bàn tay nhỏ trắng tinh tế của Cố Niệm không chạm đến được 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》, lại không ngoài sự kỳ vọng của một tiểu lưu manh mà chuẩn xác ấn lên đùi bảo bối ngỗng tử. Vì muốn xác định có phải nó đi lạc địa phương hay không mà còn sờ sờ hai cái.
Cố Niệm trong lòng gào thét: Tay ơi là tay, mi có biết mi đang phạm phải tội lỗi gì không???
Cô gái nhỏ tuyệt vọng ngẩng đầu.
"Tôi có thể giải—"
Chợt nhìn thấy gương mặt kia gần trong gan tấc, Cố Niệm cứng đờ cả người.
Lạc-bị ăn đậu hủ-Tu, không biết bật cười tự khi nào. Người vừa mới tỉnh ngủ mang theo giọng khàn khàn, đôi mắt không có mắt kính che chắn ẩn trong bóng đêm lộ ra màu sắc tối đen như mực.
Anh cúi người về trước. Một lọn tóc bạch kim cùng một nửa mái tóc đen dài thả trước vai, đóa hoa ưu đàm đỏ thẫm giống như nhiễm sinh khí từ ngũ quan thanh lãnh, mang theo một tia yêu dã trong phần thánh khiết.
Đôi môi mỏng mấp máy, như cười như không giống Hoa Ưu Đàm chốn Phật đàn một bước đọa ma.
"Cô muốn.... chạm vào đâu đấy?" . TruyenHD
-Hết chương 14-
Đầu Gỗ: mời mọi người vào wall ghé thăm blog nhỏ của tui nhaa 🍶🍬
FB: Tiểu Mộc Đầu - 小木头