Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 9: Không có gì quan trọng hơn bảo vệ anh

Edit: Đầu Gỗ

Ngay lúc này Cố Niệm đã biết thế nào là tự đào hố tự mình nhảy xuống, đang rối rắm tìm cách chống chế, may mắn là dường như Lạc Tu không có ý định truy hỏi tới cùng, tay anh khẽ động.

Động tác này đúng lúc kéo hồn phách đang trôi đi của Cố Niệm trở về, cô nhanh chóng rút bàn tay đang đặt trên tay Lạc Tu lại:

"Xin... xin lỗi anh!"

Lạc Tu vẫn giữ biểu tình ôn hòa nhàn nhạt: "Không sao."

Nội tâm Cố Niệm bắt đầu chìm trong hũ mật: Con trai bảo bối không hề có ý trách cứ mình chút nào, đúng là một đứa trẻ nhân hậu dịu dàng!

Người mẹ già nào đó chưa cảm động được bao lâu thì nhận được ánh mắt ra hiệu của phó đạo diễn. Biết không trì hoãn được nữa, Cố Niệm đợi đạo diễn Cảnh đặt ly sữa xuống mới mở miệng:

"Cảnh đạo, về việc thay đổi người viết thêm kịch bản, cháu mong ngài có thể cân nhắc xem xét lại được không ạ?"

Không ngoài dự đoán, đạo diễn Cảnh cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhàn hỏi lại:

"Cân nhắc cái gì?"

"Dù sao kịch bản này cũng do ba người bọn cháu cùng viết, bất kể là nội dung, phát triển tình tiết cốt truyện hay tâm lý nhân vật không ai hiểu rõ hơn bọn cháu."

Không đợi đạo diễn trả lời, Trác Diệc Huyên đã lạnh giọng chất vấn:

"Ý của cô là, biên kịch chính như tôi không có năng lực sửa kịch bản của cô?"

"Tôi đang nói về mức độ hiểu rõ kịch bản." Ngữ khí Cố Niệm nhỏ nhẹ, vẫn là phong cách lười biếng thiếu ngủ nhưng kiên quyết, "Giống như đối với ngỗng tử, mẹ ruột và mẹ kế chung quy không hề giống nhau."

Sắc mặt Trác Diệc Huyên lạnh như nước đá, không phản bác.

Cảnh Hoành Dục khó hiểu: "Cô nói ngỗng... là ý gì?"

"Ngỗng tử." Cố Niệm lập tức trả lời không hề nghĩ ngợi, "Là cách gọi con trai của fans—"

Chưa dứt câu cô mới nhận thức được tình hình không ổn lắm, cả người cứng lại. Đuôi mắt liếc thấy trên gạch dán tường bên cạnh phản chiếu hình ảnh người đàn ông ngồi bên tay phải không biết đã ngẩng đầu từ lúc nào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.

Cố Niệm chột dạ cũng không dám quay đầu lại, khóe miệng cong lên chuyển về chế độ tiểu tiên nữ:

"Cảnh đạo ngài chưa từng nghe qua sao? Ngỗng tử là xưng hô của fan mama dùng để gọi thần tượng, mấy năm gần đây số lượng fan mama ngày càng nhiều, sắp chiếm phân nửa số lượng fans của giới giải trí rồi đấy!"

Phó đạo diễn cười xen vào: "Cô hiểu biết nhiều thật đó."

Trong lòng Cố Niệm âm thầm lau mồ hôi, ngoài mặt vẫn mỉm cười đúng tiêu chuẩn: "Không có không có, chỉ là tố chất cơ bản của biên kịch thôi."

Lúc này Cảnh Hoành Dục mới lên tiếng: "Cố Niệm đúng không, cô nói nghe cũng có lý, chỉ là tổ đạo diễn cũng có cân nhắc riêng..."

Nghe đoạn mở đầu như bài văn mẫu như vậy Cố Niệm liền hiểu vị tổng đạo diễn này kiên quyết lựa chọn bất công mà nghiêng về phía Trác Diệc Huyên. Trước đó cô còn ngây thơ cho rằng đối phương sẽ mềm lòng mà suy nghĩ lại, xem ra cô chỉ còn cách ra đòn sát thủ thôi.

Cố Niệm chậm rãi đưa tay chống cằm, ý cười trên mặt như hoa mùa xuân, người khác nhìn vào chính là bộ dáng đồng ý lời đạo diễn, thực tế là thần trí cô đã ném lên chín tầng mây tận lực gảy bàn tính tìm kế trong đầu.

"...Cho nên," Cảnh Hoành Dục kết thúc một tràng thao thao bất tuyệt, "Hi vọng các cô có thể hiểu quyết định của tổ đạo diễn."

Trác Diệc Huyên ngồi đối diện thấp giọng cười lạnh, liếc nhìn Cố Niệm bằng ánh mắt khinh thường chế nhạo.

Cố Niệm không nhìn thấy ánh mắt đầy ý vị của cô ta, mười phần ngoan ngoãn gật đầu: "Bọn cháu—"

"Tôi muốn—"

Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ngắt lời cô định nói.

Trong lòng Cố Niệm hoảng hốt, vội vàng xoay người muốn ngăn cản, không ngờ đối mặt với con ngươi sâu thẳm phảng phất nét ôn nhu thâm tình, cô nghe người nọ cất giọng dịu dàng:

"—làm việc cùng Cố tiểu thư."

Cố Niệm: ⊙.◎

Từng lời nói như nở hoa trong lòng người mẹ già Cố Niệm, như dòng nước ấm chảy qua tim, cô vừa cảm động lại vừa sợ những lời này của con trai bảo bối khiến đạo diễn không hài lòng đánh mất thiện cảm.

Cảnh Hoành Dục nhíu mày, vẻ mặt không vui định nói gì đó thì bị phó đạo diễn Lâm bất động thanh sắc kéo áo.

Hai người trao đổi ánh mắt, Cảnh Hoành Dục tựa hồ suy nghĩ điều gì, sau đó ho khan đè xuống cơn giận nhưng đôi mày vẫn còn nhíu chặt:

"Nói về năng lực sáng tác và mức độ danh tiếng, biên kịch Trác của chúng ta vẫn có thực lực hơn, Lạc Tu, cậu không suy nghĩ lại sao?"

"Biên kịch Trác rất xuất sắc." Lạc Tu rũ mắt, đạm nhiên mà cười, "Nhưng tôi và Cố tiểu thư cùng nhau làm việc sẽ hợp ý hơn."

Trác Diệc Huyên biến sắc trong chớp mắt. Cô ta đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn Cố Niệm, lại không cam lòng chuyển hướng sang Lạc Tu:

"Anh cho rằng em thua kém một biên kịch nhỏ chỉ có thể viết kịch bản để kiếm tiền?!"

Cô ta tức giận chất vấn, hai viền mắt đỏ hồng, một đại mỹ nhân tủi thân rơi lệ khiến những người đàn ông ngồi quanh đó không nhịn được xúc động, có người muốn tiến lên an ủi cô ta.

Chỉ có người đàn ông duy nhất trong tầm mắt cô ta vẫn không hề dao động, ngay cả nụ cười nhạt trên môi cũng không thay đổi:

"Không có, chỉ là cô ấy hợp với tôi hơn thôi."

Như nhát dao lạnh băng đâm vào lòng người nghe.

Trác Diệc Huyên chưa từng chịu uất ức như vậy, cô ta không chịu được nữa, đẩy người muốn an ủi bên cạnh ra, đỏ mắt chạy đi.

Bên cạnh cũng có người muốn rơi lệ.

Nhưng là cảm động đến rơi lệ!

Cố Niệm rưng rưng nước mắt yên lặng nhìn một màn này. Hu hu hu, bảo bối ngỗng tử thật hiểu chuyện, không phụ lòng yêu thương của mama dành cho con! Mama tự hào quá đi mất, tình yêu thương này không lãng phí!

Cảnh Hoành Dục suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng nhíu chặt mày đứng dậy: "Được rồi, việc này trở về tôi sẽ suy nghĩ lại, trước buổi tối sẽ thông báo cho mọi người."

Cố Niệm vội vàng cúi đầu: "Cảm ơn đạo diễn!"

Cảnh Hoành Dục nhìn cô một cái rồi rời đi, phó đạo diễn cũng đi theo ông ấy.

Hai người đi đến cầu thang, đạo diễn Cảnh thấy không có ai xung quanh mới cau mày hỏi phó đạo diễn: "Lúc nãy anh cản tôi là vì đã tra ra thân phận của Lạc Tu?"

Phó đạo diễn lắc đầu cười khổ: "Vẫn chưa tra ra được."

Cảnh Hoành Dục: "Vậy anh sợ cậu ta cái gì?!"

"Cảnh đạo, tôi biết anh là người chính trực, không thích những chuyện dùng quyền lực chèn ép nên không biết, những người như bọn họ, càng không thể điều tra thân phận thì bối cảnh gia đình càng khủng bố."

Cảnh Hoành Dục bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng không quá tin tưởng: "Nếu cậu ta thật sự có bối cảnh mạnh mẽ như vậy cớ gì phải đến đoàn phim nhỏ của chúng ta, lại còn đóng vai nam ba*?"

"Suy nghĩ của người giàu có, dân thường không hiểu được."

Đạo diễn Cảnh im lặng một lúc sau đó quay sang nhìn chằm chằm phó đạo diễn: "Anh nói thật cho tôi."

"Những gì tôi nói với ngài đều là thật!"

"Anh nói thật nhưng chỉ nói một phần thôi đúng không?" Cảnh Hoành Dục liếc phó đạo diễn, "Tôi không tin một chút tiếng gió anh cũng không tra ra được, nếu không sao anh phải kiêng dè cậu ta chứ."

Phó đạo diễn cười khổ: "Trốn không thoát hõa nhãn kim tinh của ngài mà. Không phải tôi không muốn nói cho ngài biết, chỉ là tôi chưa chắn chắn có đúng hay không."

Cảnh Hoành Dục không còn kiên nhẫn: "Đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc người phía sau cậu ta là ai?"

Phó đạo diễn hết cách, đưa mắt xác nhận không có ai đi ngang mới ghé tai thấp giọng nói hai chữ: "Lạc gia."

"Lạc—" Đạo diễn Cảnh líu lưỡi.

Sau khi định thần, hai mắt đạo diễn mở lớn không thể tin được hoài nghi nhìn phó đạo diễn. Điều anh nghĩ có phải là điều tôi đang nghĩ?!

Phó đạo diễn nhìn xung quanh lần nữa, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, gật đầu thật mạnh. Chính là những gì ngài đang nghĩ!!

Vài giây sau, hai vị đạo diễn một bó tuổi không hẹn mà cùng nhìn nhau, lặng lẽ đi xuống cầu thang. Bên ngoài vẫn là tiếng ve râm ran dưới cái nắng hè chói chang.

"Nếu thật sự là vậy—"

"—thì khác gì thỉnh một lão Phật gia đến đòi mạng!"

*

Tại nhà ăn, nhìn bóng dáng hai vị đạo diễn khuất sau cánh cửa, tảng đá trong lòng Cố Niệm mới lăn xuống. Thở phào một hơi, cô mặt mày nghiêm túc nhìn Lạc Tu bên cạnh:

"Rất cảm ơn anh vừa nãy đã giúp tôi!"

Lạc Tu: "Không có gì."

Cố Niệm: "Nhưng mà—"

Lạc Tu ngước mắt nhìn cô.

Anh thấy gương mặt xinh xắn của cô gái nhỏ nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn đối mặt với anh:

"Lần sau anh không được làm vậy nữa. Anh—"

Chưa nói hết câu cô gái bỗng ngừng lại, ngập ngừng hai giây mới cúi đầu nâng tay xoa xoa mặt, thanh âm héo rũ: "Không được rồi, nhìn mặt anh tôi không thể nào hung dữ được."

Lạc Tu:?

Câu nói ngoài ý muốn khiến anh bất ngờ, ý cười tự tận đáy lòng hiếm có nhiễm lên đáy mắt, anh tựa lưng vào ghế, nhướng mày, môi mỏng cong lên, khẽ cười:

"Tôi không được làm gì?"

Cố Niệm nỗ lực cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Lạc Tu thêm nữa, lúc này mới đàng hoàng dạy bảo con trai:

"Tôi không biết công ty làm cách nào giúp anh tìm được tài nguyên* này, anh không có tài nguyên lâu như vậy rồi, lần này quả thật là cơ hội quý giá đó. Anh phải tin tưởng bản thân mà thể hiện cho tốt, điều kiện của anh tốt như vậy nếu có thể được công chúng chú ý, chắc chắn sẽ trở thành đại lưu lượng*!"

Lạc Tu gật đầu nghe cô chém gió, như cười như không: "Cho nên?"

"Cho nên anh tuyệt đối không thể trong thời điểm mấu chốt này làm việc nguy hiểm, một việc nhỏ cũng không thể!"

Nói đến trọng điểm Cố Niệm đột ngột ngẩng đầu:

"Giống như vừa rồi anh giúp tôi nói chuyện với đạo diễn, nhưng rất có thể việc này khiến ông ấy không hài lòng, ông ấy cắt cảnh quay của anh là toi, cho nên ngàn vạn lần không thể xảy ra lần thứ hai!"

Lạc Tu: "Tôi không hẳn làm vậy vì cô."

Cố Niệm: "Tôi biết, anh không muốn hợp tác cùng Trác Diệc Huyên, nhưng trong tình huống như thế có tôi ở phía trước bảo vệ anh là được rồi!"

Lạc Tu ngẩn người.

Yên lặng một lúc anh mới cụp mắt, ý cười không rõ trong mắt ban đầu càng thêm sâu, giọng nói trầm thấp:

"Cố tiểu thư đang muốn tôi... lợi dụng cô?"

Cố Niệm có chút ngơ ngác, suy tư một lát mới nghiêm túc gật đầu:

"Cũng có thể nói như vậy, vốn dĩ trong giới giải trí có rất nhiều mối quan hệ lợi dụng nhau vì lợi ích."

"Vì sao?"

"Hả?" Cố Niệm mờ mịt chớp mắt, "Vì sao cái gì?"

Lạc Tu không trả lời, anh ẩn nhẫn đè xuống cảm xúc tựa như cơn sóng đang trào dâng trong lòng xuống, đáy mắt là một khoảng thâm trầm, con ngươi sâu thẳm chất chứa một chút lạnh lùng:

"Cô thật sự muốn bảo vệ tôi? Không sợ tôi lợi dụng xem cô như quân tốt che chắn?"

"Vâng!"

Cô gái nhỏ không chút do dự gật đầu.

Đôi mắt anh không bỏ lỡ bất cứ biểu hiện nào trên gương mặt cô, thế nhưng không nhìn ra nửa điểm giả dối.

Càng quá đáng hơn, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh mà cô gái nhỏ không chút sợ hãi, cô giống như một tiểu hồ ly mắt ngọc cong cong, đôi môi hàm chứa ý cười:

"Bởi vì không có gì quan trọng hơn bảo vệ anh!"

"..."

Lạc Tu ngơ ngẩn.

-Hết chương 9-

Tác giả có lời muốn nói:

【Tiến độ công lược ác long: 1/99】

Chú thích nho nhỏ:

Nam ba: nam phụ, phiên vị sau nam chính và nữ chính.

Tài nguyên: phim ảnh, đại ngôn, chụp hình tạp chí,...

Lưu lượng: những minh tinh có lượng fan hùng hậu, làm việc gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý.