Cấm Ái Muội PUBG

Chương 10: Đặc quyền của em

Edit + Beta: Mật

"Muốn khí thế cái gì, với cậu mà nói, danh hiệu của WEI được truyền đi đã tốt lắm rồi!" Huấn luyện viên cho hắn một đập vào đầu. Nhân tiện chế nhạo: "Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng, sao cậu không học theo Giang ca đi."

Bọn họ trò chuyện thật vui, Ngôn Từ đứng ở một bên nhìn mọi người nói giỡn. Cậu không nghĩ tới dưới sự huấn luyện cường độ cao của đội chuyên nghiệp, người không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bầu không khí khá tốt. Có thể nói cười cũng đại biểu quan hệ không tồi, ở trình độ nhât định có thể đạt được hiệu quả thư giãn. Cậu nghĩ các thành viên đều sẽ bận rộn, nhưng sau một ngày ở chung thì ngược lại chính mình lại quá căng thẳng.

Ngôn Từ nhẹ nhàng thở ra, quyết định giảm căng thẳng trong lòng.

Người trong đội đi khá nhanh, Ngôn Từ không quen thuộc những người khác, tự nhiên cũng vì vậy mà bị bỏ lại phía sau. Cậu nghĩ Giang Hằng sẽ nói chuyện với đồng đội, ai biết hắn lại cố ý đi chậm lại, luôn ở phía sau chờ cậu. Một lúc sau, Giang Hằng quả nhiên đi tới chỗ cậu, giống như đặc biệt săn sóc: "Sao vậy, có thích ứng được không?"

"Không sao, em có thể..." Ngôn Từ quay đầu nhìn thoáng chỗ huấn luyên viên Vu, lúng túng nắm chặt tay mình. Giang Hằng sắp bắt đầu phát sóng trực tiếp, hắn không biết ý nghĩ của đối phương là gì, chậm rãi lên lầu.

Cậu đi chậm, Giang Hằng cũng đi chậm. Hai người ung dung đi lên lầu, đối phương mới nói: "Một lát nữa có xem anh trực tiếp nữa không? Nếu ngại thì không nói chuyện cũng được."

"Ngại gì chứ..." Ngôn Từ nhỏ giọng thanh minh.

Gần đến cửa phòng thì bước chân Giang Hằng mới bắt đầu nhanh hơn, trực tiếp mở cửa phòng huấn luyện. Vì là luyện tập nên một lát nữa sẽ có rất nhiều người lại đây, Ngôn Từ nghĩ muốn chọn chỗ ít người. Cậu vẫn chưa tìm được chỗ ngồi của mình thì Giang Hằng đã trực tiếp đi đến hàng ghế đầu tiên, vẫy tay với cậu:"Ngôn Ngôn, chỗ này."

"Em ngồi ở đó?" Ngôn Từ không chắc chắn hỏi.

Giang Hằng gật đầu, để cậu ngồi bên cạnh mình: "Hôm nay phòng huấn luyện toàn là người của chúng ta, là chủ ý của lão Vu kia. Một lát nữa em cũng muốn đến thử xem không?"

Theo như lời của Giang Hằng thì là loại hắn mở phòng một trăm người rồi cài đặt mặt khẩu, những người khác vào phòng là được. Cái này là thi đấu solo, không có đồng đội, tính theo đầu người, ăn gà thì trực tiếp thêm ba điểm. Đấu ba trận, nói cách khác bọn Giản Chinh đều trở thành địch của Giang Hằng, chỉ vì lợi ích của chính mình thôi. Ngôn Từ vừa nghe liền hiểu đại khái là do câu lạc bộ ngẫu hứng nghĩ ra trận đấu này, lấy với mục đích cổ vũ sao?

Sau khi nghe xong Ngôn Từ có hơi động tâm: "Đấu với anh không phải là thực tập sinh à, có thể tham gia sao..."

"Không có việc gì, em có đặc quyền." Giang Hằng bấp chấp do dự của Ngôn Từ, còn thuận tiện lấy tai nghe từ trong ngăn kéo. Ngôn Từ nhìn cái này cũng không phải là cái tai mèo hồng lần trước, liền thở phào nhẹ nhõm. Không phải cậu ghét những thứ đáng yêu này nọ, mà chỉ là không được tự nhiên thôi.

Nếu chỉ để Giang Hằng xem thì không có gì, nhưng đeo cái loại tai mèo màu sắc này ở trước mặt hơn 50 người trong phòng thì Ngôn Từ sẽ cám thấy xấu hổ đến chết mất. Trong lòng cậu khẽ nghĩ, Giang Hằng có thể nhìn, nhưng không thể cho người khác xem... Sau khi lẩm bẩm một hồi, Ngôn Từ mới đeo cái tai nghe không có chuyện gì khác thường kia, mở trang chủ game.

Giang Hằng mang theo Ngôn Từ vào phòng sớm nhất, xung quanh yên lặng không có người nào. Nhìn bộ dáng Ngôn Từ ngoan ngoãn nghe hắn nói như vậy thì đáng yêu đến hắn hận không thể ôm chặt cậu vào lòng, yêu thương thật tốt.

Mặt ngoài hắn bình tĩnh, nội tâm đã muốn quan sát cậu vài lần. Giang Hằng chịu đựng nội tâm dày vò, chỉ Ngôn Từ lau sạch bàn phím trước mặt, sau đó nói quy tắc thi đấu: "Tuy không biết tên lão Vu kia muốn làm gì, nhưng lần thi đấu này treo thưởng rất hậu hĩnh, cũng có thể coi như một loại phương thức huấn luyện."

"Được." Ngôn Từ khẽ đáp, sau đó cửa phòng lục tục mở ra, từng đợt người đi vào. Ánh mắt bọn họ nhìn cậu có vẻ tò mò, có lẽ là vì gương mặt mới trước đó không quen mà thôi.

Loại phòng huấn luyện này khá giống lớp học máy tính trước kia của cậu, trong một phòng có thể chứa được 50 người, hơn 60 cái máy tính. Trong đó hơn 10 cái là dự phòng, đề phòng có máy gặp trục trặc.

Ngôn Từ cách Giang Hằng rất gần, nhìn thấy hắn đang cài đặt mật khẩu.

Mười phút sau mọi người đều ngồi đầy đủ, Giang Hằng nói: "Mọi người cố lên."

Tuy là phòng 50 người, nhưng vì thi đấu công bằng, cứ hai người sẽ cách nhau một cái bàn. Biểu tình Ngôn Từ rất nghiêm túc, cẩn thận điều khiển nhân vật của mình. Ai ngờ tự nhiên chuông điện thoại cậu vang lên, Ngôn Từ có hơi xấu hổ, vội vàng chỉnh chế độ im lặng, lấy ra lần nữa nhìn thoáng qua.

Giang Hằng ngồi bên trái đoán có thể là tin nhắn của giáo viên kia, tay hắn dừng lại, lúc Ngôn Từ buông điện thoại đột nhiên lên tiếng: "Em... Có phải kết hôn rồi không?"

Trong phút chốc Ngôn Từ không biết hắn đang nói gì.

Kết hôn? Đùa gì vậy chứ.

Giây tiếp theo cậu lại mơ hồ nhớ đến, ngày hôm qua điện thoại mình để ở trên bàn Giang Hằng, chẳng lẽ lúc đó hắn đã thấy được nội dung tin nhắn? Sự tồn tại kia của Ngôn Nặc, chẳng lẽ hắn đã biết... Ngôn Từ nhịn không được được nghĩ thầm.

Cuối cùng thời gian gấp rút, Ngôn Từ lung tung đối phó một câu: "Chưa kết hôn, chuyện đó... Em sẽ nói với anh sau."

Thân thể cậu có hơi đặc thù, là loại mà khiến xã hội hiện tại phải kinh ngạc. Ngôn Từ nghĩ sau này cậu sẽ thẳng thắn với Giang Hằng, nhưng cũng không phải là hiện tại. Trường hợp như vậy rất xấu hổ, cho dù có thể giải thích rõ ràng như thế nào, bọn họ cũng đã 4 năm ngăn cách. Có thể cam đoan nếu Giang Hằng biết đó là con mình nhất định sẽ đưa về nhận người nhà sao?

Ngôn Từ an ủi chính mình, về sau rồi nói... Cậu nhất định sẽ tìm được cơ hội thích hợp, thẳng thắn với Giang Hằng.

Giang Hằng cũng biết mình hỏi quá nhanh, thật sự là nhịn không được. Hắn rầu rĩ lắc lắc đầu, sau đó nghe theo lời giải thích của Ngôn Từ, không có ép hỏi lại cậu nữa.

***

Cuộc so tài 100 người chính thức bắt đầu.

Ngôn Từ nhìn đường bay, Bootcamp ở bên phải, vị trí địa lý tốt hơn. Bởi vì bình thường không chơi solo, nên cậu cũng không tính nhảy Bootcamp, chọn Đền thờ cho công bằng. So ra vật tư nơi này tương đối phong phú, bởi vì kết cấu chênh lệch nên cũng có không ít người chọn nhảy chỗ này, là điểm béo nhỏ.

Cậu vừa không bảo thủ cũng không cứng nhắc, ngày từ đầu đã bay xéo tới. Vì có kỹ thuật tiếp đất đặc biệt, lúc Ngôn Từ nhảy xuống thì sớm hơn những người khác 5 giây, nhanh chóng kiếm súng trên đất, quay đầu không tha người theo sau bắn mấy phát. Trên trời còn hai ba chiếc dù đang bay, Ngôn Từ bây giờ mới rảnh đi kiếm balo và giáp 2, hành động lưu loát.

Mấy thực tập sinh mới mở màn mấy giây nhất thời bị đả kích lòng tin, đều rất thất vọng.

Thật ra dựa vào việc mới bắt đầu rơi xuống đất đã thành hòm cũng không nói lên trình độ, bởi vì thời gian hạ cánh cùng với tỷ lệ nhặt vật tư sẽ có sai lệch, thường thường xui xẻo đụng trúng người thì tổng thể không có khả năng dùng nắm đấm đánh. Ngôn Từu chỉ là nhắm vào ưu thế lúc này, nhanh chóng dọn dẹp người trong Đền thờ.

Trong game này, một số ID thành viên chính thức thuộc WEI là bắt mắt nhất, bởi vì tuy thực tập sinh là theo nhóm nhưng nhân viên sẽ không thể nhớ hết được, ai giết ai cũng không rõ ràng lắm. Ngược lại lúc bọn Giang Hằng mà giết người sẽ có âm thanh nhỏ, bởi vì ID WEI-River này rất dễ thấy.

Các thực tập sinh không chỉ chú ý tới người của đội chuyên nghiệp, mà Ngôn Từ cũng đang cẩn thận quan sát động tĩnh. Bên phải lại xuất hiện:

WEI-River dùng M416 loại oww.

Trong các trận đấu solo sẽ không có loại hạ gục, bị giết chính là trực tiếp bị loại, bởi vì không có đồng đội cứu. Ngôn Từ khẽ hít một hơi, nhanh chóng chui lên tầng 2 của Đền thờ, đi vào đi ra vài vòng, trang bị đầy đủ từ giáp ba mũ ba balo ba, tay cầm một khẩu UMP9 và M24, vật tư siêu béo.

Nhân vật đã giết ở góc trái: 4.

Bo rất nhanh đã đổi mới, Ngôn Từ bị trời phạt, không chỉ có ngoài bo mà trong thời gian ngắn cũng ở trong vùng ném bom. Trận đấu so tài 100 người này Giang Hằng có mở trực tiếp, lúc đầu hắn đã nói khi ở trên máy bay đây là thi đấu, người xem nhìn thấy trò vui là tốt rồi. Nhóm fan thực ra rất vui vẻ, bởi vì lần đầu nhìn thấy thành viên đội WEI không thi đấu với tư cách đồng đội mà là vị trí kẻ địch.

Những ý tưởng ngẫu nhiên sẽ mang đến những trải nghiệm kỳ diệu hơn, người xem sẽ bàn tán về việc đó.

Ngôn Từ không biết tình hình phòng trực tiếp, vùi đầu tìm xe, một đường đi vào bo. Xung quanh không biết có người hay không, tốc độ xe máy rất nhanh, ngay cả súng trường cũng khó ngắm bắn trúng, cho nên cậu yên tâm qua cầu.

Giang Hằng ở vị trí giữa bo. Thính lại thả cách hắn không xa, thật sự là ông trời thưởng cho cơ hội. Hắn một bên loot đồ một bên trả lời phòng trực tiếp, cười nói: "Phần thưởng? Thưởng cái gì tôi cũng không biết, chỉ biết thắng thì có đường ăn."

【Hằng ca đoạt thính! Mau!】

【Hahahaha game còn thừa người, thừa tận hơn 50 người? Đúng là trình độ cao có khác nha.】

【Gian thiếu gia bên kia giết 6 người, orz】

Giang Hằng nhìn xung quanh, đơn giản nghe những gì người trong phòng trực tiếp nói, lái xe đi chỗ thính. Khi hắn đến nơi thì làn đạn một mảnh ồ lên, bên trong lại là đồ cỏ và khẩu AWM! Cái tổ hợp này không thể nghi ngờ là đỉnh nhất PUBG, bao nhiêu người tha thiết mơ ước muốn có mỗi khi chơi! Nhưng khó mà gặp được, vì thính gì đó đều là ngẫu nhiên. Hắn nhanh chóng thay bộ đồ cỏ, đổi súng trên người.

"Đi, đếm người giùm tôi chút?" Giang Hằng nói xong, lên đỉnh núi nằm xuống.

Vài phút sau, từ phía đông nam có người đi đến, Giang Hằng ở sau cây, ngắm bắn.

WEI-River dùng AWM loại LossA.

Trong lúc bo đổi mới, Giang Hằng dùng cây súng tỉa này, đúng là một phát một em. ID Ngôn Từ bên kia cũng không yếu thế, lúc thì dùng súng trường, lúc thì dùng M24. Giang Hằng đương nhiên biết ID này là cậu, ở trên trực tiếp trêu chọc một chút: "Biết không, tôi không dám giết này đâu. Hôm qua mới đến ký túc xá, phải làm tốt quan hệ đã."

【Ồ ồ ồ, chẳng lẽ là anh trai phiên dịch ngày hôm qua?】

【Ngửi được mùi tình yêu đâu đây, lúc trước Hằng ca chính là không dợ trời không sợ đất đó!】

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Hằng đã bắt đầu muốn đặc quyền, cẩn thận nuông chiều một chút 23333

_______________________

Mật: Hằng ca mất hết liêm sỉ tỏ vẻ ám muội trên live, nhưng em thích:>> hihi tui hóng ngày bé con với cha mình chơi dới nhau qué. Má tui bị ngáo rồi, tui không để ý là tác giả còn khúc tác giả có điều muốn nói tại khúc này khác màu với tui không biết tiếng trung nên bị vậy mn thông cảm nha mấy chương trước tui sẽ bổ sung sau.